Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 201: Lòng dạ của cậu sao có thể đen tối như thế?

Chương 201: Lòng dạ của cậu sao có thể đen tối như thế?
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
Phương Minh gần như chắc chắn tới chín phần, người giám định của hội đấu giá chỉ có thể xác định tính chân thực của phương thuốc, nói trắng ra chính là xác định số năm mà phương thuốc này tồn tại cùng với cái tên của phương thuốc không phải của thời nay mà thôi.
Xác định tên của phương thuốc, sau đó đối chiếu với những miêu tả về viên thuốc này trong Bản thảo cương mục của Lý Thời Trân, đây chính là cách làm việc của hội đấu giá.
Về phần nội dung cụ thể của phương thuốc này chắc hẳn phía phòng đấu giá cũng không biết, người đưa nó ra đấu giá đương nhiên sẽ không để người của phòng đấu giá nhìn thấy.
Người bán đấu giá này thật sự vô cùng thông minh, ông ta chỉ quảng cáo như vậy, về sau mặc kệ là công ty dược nào đấu giá được phương thuốc này, biết bản thân bị thiệt lớn cũng chỉ đành phải ngậm ngùi chịu thiệt, bởi vì từ đầu tới cuối người bán không hề nói phương thuốc này có thể sản xuất hàng loạt, mà tính chân thật của phương thuốc thì không có gì phải nghi ngờ.
Kỳ thật Phương Minh cũng biết chẳng qua là mọi người nhất thời bị chấn kinh, thế nên mới không nhìn thấy mấy điểm đáng ngờ ẩn sau phương thuốc này.
Với quyền lực ngập trời của Từ Hi lúc trước, dám tự ý dùng tất cả tiền trong quốc khố để xây cung điện mừng thọ cho bản thân, khi bà ta tìm thấy một phương thuốc tốt như vậy lại vẻn vẹn chỉ dùng có mười mấy viên liền thôi?
Lấy bản lĩnh của ngự y trong cung lúc ấy, có viên thuốc này làm sao lại không nghiên cứu ra được những dược liệu có trong thuốc kia chứ?
Sở dĩ không thể nghiên cứu điều chế ra viên thuốc chính là vì dược liệu thật sự quá khó tìm!
Về phần Lý Thời Trân khi đi tới thôn nọ, trong văn thư của sư phụ cũng có ghi chép khá kỹ lưỡng, đó chính là một quần đảo bị cách ly với thế giới bên ngoài ở Nam Hải.
Cư dân trên hòn đảo thỉnh thoảng sẽ mò được ngọc trai đen khi mò sò biển, thế nhưng bởi vì ngăn cách với thế giới bên ngoài nên mọi người không biết ngọc trai đen trân quý tới cỡ nào, cũng không biết chỉ cần đưa nó tới đại lục liền có thể đổi được vô số ngân lượng.
150 triệu.
180 triệu.
Trong tràng, giá của phương thuốc đang điên cuồng tăng lên, Phương Minh nhìn qua hướng Lăng Sở Sở, dò hỏi: “Có muốn hố Hồi Xuân đường một bả hay không?”
“Cậu có cách gì?”
“Trực tiếp cầm bảng hô giá 3 ức(1), sau đó để Hồi Xuân đường tăng giá.”
(1)Ức: đơn vị tiền tệ của Trung Quốc, 1 ức = 100 triệu = 10000 vạn.
Trên mặt Phương Minh xuất hiện nụ cười nghiền ngẫm, đột nhiên nâng giá như vậy sẽ khiến Hoàng Bằng Tiềm không kịp phản ứng, mà vốn dĩ khoảng thời gian vừa rồi Nghiễm Niên đường chậm chạm không báo giá đã khiến đối phương nảy sinh nghi ngờ.
“Nếu lỡ đối phương không tăng giá thì sao?” Lăng Sở Sở có chút lo lắng, nếu thật sự đối phương không tăng giá, Nghiễm Niên đường của bọn họ phải mua một phương thuốc không thể sản xuất đại trà với giá hơn 3 ức, không phải là thiệt thòi lớn hay sao?
“Vậy thì giữ lại cho dì Lăng cùng với cô sử dụng nha, mặc dù dược liệu của phương thuốc này quá quý hiếm, không thể sản xuất đại trà, thế nhưng điều chế ra 7, 8 khỏa vẫn là có thể đấy.”
Lời nói của Phương Minh khiến Lăng Sở Sở im lặng, trợn trắng mắt nhìn Phương Minh, quả thật đề xuất của cậu đã khiến cô ấy động lòng.
“Tôi nói này Phương Minh, thoạt nhìn cậu có vẻ hiền lành lương thiện, tại sao nội tâm lại đen tối tới mức này kia chứ?”
Lần này tới phiên Phương Minh trợn trắng mắt, lòng dạ của cậu đen tối sao?
Từ tướng mạo của Hoàng Bằng Tiềm cậu có thể nhìn ra anh ta là một người lòng dạ hẹp hòi, chuyện đấu giá lúc trước có lẽ anh ta đã sớm ghi hận cậu rồi.
Mà bản thân cậu lại là một Vu Sư, Vu Sư có tôn nghiêm của Vu Sư, cậu chỉ đáp trả những hành động khiêu khích của Hoàng Bằng Phi mấy ngày trước mà thôi.
“Đấu giá sư, tăng giá như thế này thật sự quá phiền toái, Nghiễm Niên đường ra giá 3 ức!”
Cuối cùng Lăng Sở Sở vẫn đứng lên, cô quyết định làm theo cách của Phương Minh, sau khi nói xong câu này còn nhìn về hướng Hồi Xuân đường với đôi mắt khiêu khích rõ ràng.
Đấu giá sư chỉ hơi sững sờ chứ không từ chối, bởi vì đây cũng không phải buổi đấu giá tuân thủ nghiêm khắc theo phương thức đấu giá, mà phòng đấu giá cũng không hề được trích phần trăm, nếu không lúc trước khi Hoàng Bằng Tiềm ra giá 500 vạn, ông ta đã không đồng ý.
Lại là người của Nghiễm Niên đường!
Đám người cơ hồ đều đã chết lặng, gần như cứ mỗi lần có vật phẩm quý hiếm gì trong buổi đấu giá thì người của Nghiễm Niên đường lại nhảy ra náo loạn, đầu tiên là Linh Chi, sau đó tới Tuyết Liên, hiện tại lại tới phương thuốc này.
“Anh cả, đám người Nghiễm Niên đường này thật sự là khinh người quá đáng, nếu để bọn họ đấu giá được phương thuốc này, Hồi Xuân đường của chúng ta không chỉ mất mặt, thậm chí có thể còn để bọn họ thừa cơ xâm chiếm địa bàn phía nam của chúng ta.”
“Anh đã nói rồi, không cần em dạy đời anh!”
Hoàng Bằng Tiềm trừng mắt nhìn em trai, sau đó đứng dậy… 3 ức quả thật vượt quá mức giá dự định trong lòng anh ta, anh ta đã ước lượng phương thuốc này chỉ cỡ chừng 2 ức là cùng.
Thế nhưng hiện tại Lăng Sở Sở đã bức anh ta tới đường cùng, một là từ bỏ, hai là ra giá cao, bởi vì anh ta biết cho dù anh ta có tăng thêm 1000 vạn cũng chưa chắc đối phương đã bỏ qua cho anh ta.
Dù sao Lăng Sở Sở vừa ra giá đã hô ngay 3 ức, điều này nói rõ đây chưa phải cái giá cuối cùng Nghiễm Niên đường có thể bỏ ra.
Sau mấy giây trầm ngâm trong đôi mắt của Hoàng Bằng Tiềm hiện lên vẻ điên cuồng, mặt ngoài của anh ta luôn hiện ra vẻ quân tử khiêm tốn hữu lễ, thế nhưng vẻ quân tử này không khỏi khiến người ta cảm thấy thiếu mạnh mẽ quyết đoán!
“Hồi Xuân đường ra giá 350 triệu!”
Hoàng Bằng Tiềm giơ bảng lần nữa, mặc dù lần này anh ta không nói mấy lời như “nếu vượt quá giá tiền này tôi sẽ từ bỏ”, thế nhưng đây đã là cực hạn trong lòng của anh ta.
Lăng Sở Sở thở ra một hơi như trút được gánh nặng, đừng nói anh ta thêm tới những 5000 vạn, cho dù anh ta chỉ thêm với giá thấp nhất 100 vạn thôi, cô ấy cũng sẽ không nâng giá nữa.
300 triệu, dùng 300 triệu để đi hố người khác, mà khả năng tự mình hố mình cao vô cùng, trái tim Lăng Sở Sở không chịu khống chế mà đập rộn lên.
Lăng Sở Sở đã từ bỏ, mà những công ty dược liệu khác cũng không tăng giá nữa, trên thực tế ngay từ khi nghe thấy cái giá 3 ức mà Lăng Sở Sở hô lên bọn họ cũng đã từ bỏ rồi.
“Chúc mừng Hồi Xuân đường đã đạt được phương thuốc trân quý này, hiện tại tôi xin tuyên bố hội đấu giá tới đây là kết thúc, xin mời những vị khách quý đã đấu giá theo nhân viên tới phía sau để lấy dược liệu của mình.”
Đây chính là câu nói cuối cùng của đấu giá sư, mà mọi người ai cũng thầm hiểu, cái gọi là lấy dược liệu chính là đi trả tiền.
“Anh cả, phương thuốc này đã thuộc về nhà chúng ta rồi, đám người Nghiễm Niên đường có phách lối tới cỡ nào đi nữa cuối cùng cũng bị chúng ta đánh bại, thật là sảng khoái!”
Hoàng Bằng Phi vô cùng cao hứng mừng chiến thắng, thế nhưng Hoàng Bằng Tiềm lại nhíu mày, anh ta cứ có cảm giác bản thân đã bỏ qua điều gì đó rất quan trọng.
Loại cảm giác này khiến lòng anh ta không nhịn được bất an.
“Hẳn là bản thân đã suy nghĩ nhiều.”
Lắc đầu xua tan cảm giác bất an kia đi, đám người Hoàng Bằng Tiềm đi tới sảnh sau, toàn bộ buổi đấu giá có tổng cộng 40 vật phẩm, vì thế ở sảnh sau lúc này đã có không ít người.
Thế nhưng cho dù ở đâu thì Hoàng Bằng Tiềm vẫn là tâm điểm của sự chú ý, mới đầu bọn họ còn cho rằng gốc Tuyết Liên trị giá 15 triệu đã là đắt nhất rồi, không ngờ cuối cùng lại mọc ra một phương thuốc giá trên trời, những 350 triệu.
“Chúc mừng cậu chủ Hoàng.”
Người nhân viên của phòng đấu giá tươi cười chào đón anh ta, đưa Hoàng Bằng Tiềm đi chuyển khoản giao dịch, mà đúng lúc này đám người Phương Minh cũng tới giao tiền.
“Người anh em này, tôi thật sự rất có hứng thú với gốc dược liệu kỳ quái kia, nếu cậu đồng ý nhượng lại gốc Linh Chi đó tôi sẽ trả thêm cho cậu 100 vạn!”
Hoàng Bằng Tiềm vừa chuyển khoản vừa nhìn về phía Phương Minh, thế nhưng Phương Minh chỉ cười cười, căn bản không hề trả lời anh ta.
“Hừ, cậu đắc ý cái gì chứ, tốn 500 vạn cũng chỉ mua được Long Quan Khuẩn mà thôi, mặc dù loại Linh Chi đó khá hiếm trên thị trường nhưng cao lắm cũng chỉ 100 vạn!”
Hoàng Bằng Tiềm lại tiếp tục mở miệng, anh ta đã hỏi chuyên gia dược liệu rồi, khả năng cao là gốc Linh Chi này được sinh trưởng trong quan tài, bởi chỉ có ở đó nó mới có thể mọc tới lớn như vậy mà không bị người ta hái mất.
Gốc Linh Chi được mọc trong quan tài gọi là Long Quan Khuẩn, đa số gốc Long Quan Khuẩn đều lâu năm, nhưng nếu người trong quan tài bị bệnh truyền nhiễm như lao… Khi còn sống, thì không những làm giảm đi công hiệu của Linh Chi mà còn khiến nó bị nhiễm độc, người bình thường căn bản không dám dùng.
“Ha, chỉ là 500 vạn mà thôi, còn đỡ hơn một số người dùng 350 triệu để mua một phương thuốc không thể nào sản xuất đại trà, mà đúng rồi, nói không chừng có thể dựa vào phương thuốc này đi lừa gạt mấy em xinh xắn, chắc sẽ không ít em bị mắc lừa đấy!”
Hoa Minh Minh vẫn đang ở bên cạnh Phương Minh phản kích không chút do dự, lúc trước đoạn đối thoại của Phương Minh và Lăng Sở Sở cậu ta cũng nghe thấy, biết rõ phương thuốc này chỉ là một cái hố!
Mà lúc cậu ta nói ra lời này còn cố ý nhìn quầy thu tiền, trên màn hình máy tính biểu thị Hoàng Bằng Tiềm đã giao tiền thành công. Nói cách khác 350 triệu này đã thanh toán rồi, không có cách nào thu về được nữa!
Đối phương cũng đã giao tiền rồi, hà cớ gì lại để cho anh ta tiếp tục phách lối như vậy kia chứ?
Hừ, bị người ta hố cho thê thảm còn ở đó đắc chí!
“Cậu vừa nói cái gì?”
Hoàng Bằng Phi muốn xông tới túm lấy Hoa Minh Minh, thế nhưng Hoa Minh Minh nào có sợ, đều là những tên bại gia tử quần là áo lụa, ai sợ ai chứ?
“Câm miệng cho tôi!”
Hoàng Bằng Tiềm lạnh lùng nhìn em trai, sau đó nhận phương thuốc mà nhân viên phòng đấu giá đưa qua. Phương thuốc được đặt trong một cái hộp, bên trên vẫn còn dính giấy niêm phong, giấy niêm phong này hẳn là do người bán đấu giá cùng người của phòng đấu giá cùng nhau dán lên, cam đoan sự bảo mật của phương thuốc.
Vội vàng xé toạc giấy niêm phong, Hoàng Bằng Tiềm mở hộp lấy phương thuốc ra ngoài. Thế nhưng vừa nhìn thấy chữ viết trên phương thuốc hai chân Hoàng Bằng Tiềm lảo đảo, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng lên, tức tới phun ra một ngụm máu!
“Tôi dựa vào, phun máu sao? Anh đừng đổ thừa do chúng tôi làm hại đấy nhé, đây chính là anh tự phun!”
Hoa Minh Minh lùi lại mấy bước, mà Hoàng Bằng Phi vừa nhìn thấy anh trai phun máu vội vã chạy tới đỡ: “Anh, anh làm sao vậy?”
Tiếng hô của Hoàng Bằng Phi khiến người khác chú ý, không ít người sau khi nhìn thấy khóe miệng dính máu của Hoàng Bằng Tiềm cũng bắt đầu tò mò, chỉ mới chớp mắt thôi không biết đã xảy ra chuyện gì rồi?
Chuyện gì có thể khiến cậu chủ của Hồi Xuân đường trực tiếp hộc máu?
“Phương Minh, chúng ta đi thôi, là anh ta tự thổ huyết, không liên quan gì với chúng ta cả.”
Hoa Minh Minh vừa muốn đi thế nhưng đúng lúc này Hoàng Bằng Tiềm lại ngẩng đầu, trên mặt anh ta hiện lên vẻ oán hận, lập tức mở miệng hô to: “Đây chính là âm mưu của đám người Nghiễm Niên đường các người, lại dám dùng thủ đoạn âm hiểm xảo trá này để lừa gạt Hồi Xuân đường chúng tôi, không lẽ Nghiễm Niên đường của các người không có chút lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa sao?”
Giọng nói rõ ràng truyền khắp toàn bộ sảnh sau, cũng thành công khiến đám người Phương Minh đang muốn rời đi ngừng bước. Phương Minh nhìn Hoàng Bằng Tiềm, ánh mắt lạnh lẽo không có bất kỳ một tia tình cảm nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận