Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 243: Nói ra chân tướng

Chương 243: Nói ra chân tướng
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-------------------
Trong lòng Đại Trụ, không, nói đúng hơn là trong lòng tất cả mọi người trong thôn, lão thần tiên thật sự chính là thần tiên, có địa vị chí cao vô thượng.
Cho nên nhà ai có món ăn dân dã nào đều sẽ đưa đến đạo quan, nhà ai bắt được cá đại bổ gì trong ao đều đưa đến đạo quan, cho dù cá đó có rất đáng tiền.
Thậm chí nhà nào mổ dê làm thịt heo, đều đưa phần ngon nhất tới đạo quan.
Đối với những đồ ăn trong thôn lão thần tiên chưa bao giờ từ chối bất kỳ ai, mà những món ngon này đương nhiên là dành cho Phương Minh cùng lão thần tiên rồi, mà cậu ta cũng được hưởng ké không ít.
Phương Minh vừa nhìn thấy ánh mắt của Đại Trụ liền biết ngay cậu ta đang nghĩ tới điều gì, trên thực tế cậu cũng đã từng hỏi sư phụ tại sao ông ấy không bao giờ cự tuyệt bất kỳ một người nào trong thôn, mà sư phụ cũng đã cho cậu câu trả lời.
Nhân quả!
Mặc dù thi ân không cầu báo là chuyện tốt, thế nhưng điều đó có nghĩa người kia sẽ thiếu ông ấy một đạo nhân quả, nếu nhân quả quấn thân quá nhiều thì không thể chân chính siêu nhiên được.
Cũng giống vậy, điều này đối với người nhận được ân huệ cũng không tốt chút nào, bởi vì điều đó đại diện cho nhân quả mãi mãi quẩn quanh người này, từ đó ảnh hưởng tới khí vận của họ, còn ảnh hưởng nhỏ hay lớn là phụ thuộc vào ân huệ họ nhận được nhỏ hay lớn.
Đương nhiên Phương Minh không hề tin mấy cái lý do củ chuối này của sư phụ, cậu càng tin rằng sư phụ cậu thích ăn ngon nên mới nhận mấy món đó. Nếu không vì sao khi những người dân kia đưa lên mấy món thịt heo ướp gia vị tầm thường phổ biến sư phụ lại không thu kia chứ?

Sau khi cơm nước no nê Lăng Mộ Mai lại lấy trà ra, lá trà thượng đẳng, thế nhưng trong số những người ở đây chỉ có mỗi Phương Minh am hiểu về trà.
Hoa Minh Minh mặc dù rất sành về rượu, nào là cocktail, rượu tây, bia… Thế nhưng đối với trà thật sự là dốt đặc cán mai.
Đại Trụ: Trà là đồ uống của kẻ có tiền, chúng ta uống nước là được.
La Cẩm Thành: Tới cả cơm còn ăn không nổi, lòng dạ đâu mà thanh thản uống trà…
Vì thế tràng diện lúc này thật sự là vô cùng xấu hổ, Phương Minh nhìn nhìn thời gian, thấy không còn sớm nữa liền đứng dậy chào Lăng Mộ Mai: “Cảm ơn dì Lăng đã chiêu đãi, hiện tại cũng không còn sớm nữa, bọn cháu phải về đây ạ.”
“Mấy cháu phải về sớm như vậy sao?”
Trên mặt Lăng Mộ Mai lộ ra vẻ tiếc nuối, thật vất vả biết bao nhiêu mới có thể đưa con trai đến nhà, thế nhưng chưa được bao lâu… Sao thời gian có thể trôi qua mau như vậy kia chứ?
“Đúng, mấy người nên đi đi.”
Lăng Sở Sở vội vàng gật đầu tán thành, trong lòng cô ấy đã có quyết định, chờ khi đám người Phương Minh đi rồi cô ấy nhất định phải nói rõ ràng với cô mình, tuyệt đối không thể để cô ấy đi vào con đường sai trái như vậy nữa.
“Sở Sở!”
Lăng Mộ Mai cảm thấy bất mãn, tại sao bà lại không thể ngồi cùng với con trai lâu thêm một chút kia chứ? Đứa cháu Sở Sở này bình thường thông minh lắm, sao lần này lại cứ cố tình làm trái ý bà như thế?
“Dì Lăng, cháu không quấy rầy nữa.”
Phương Minh dẫn đầu đứng dậy, mà đám người Hoa Minh Minh cũng đứng lên theo. Lăng Mộ Mai biết không thể tiếp lục giữ con trai lại được nữa, cũng đành chịu: “Vậy được rồi, dì không giữ mấy đứa lại nữa, lần sau lại tới nhà dì làm khách nhé.”
Lăng Mộ Mai tiễn đám người ra ngoài cửa rồi dừng lại, để Lăng Sở Sở đưa mọi người về biệt thự.
“Phương Minh, cậu chờ một chút.”
Sau khi nhìn thấy đám người Đại Trụ đã xuống xe, Lăng Sở Sở gọi giật Phương Minh lại. Phương Minh nhìn Lăng Sở Sở, thu lại bàn tay đang chuẩn bị mở cửa, chờ đối phương nói tiếp.
“Cậu cảm thấy cô tôi như thế nào?”
Phương Minh nhướng mày, cảm thấy khó hiểu với câu hỏi của Lăng Sở Sở, thế nhưng vẫn trả lời: “Dì Lăng là người rất tốt.”
Lăng Sở Sở hít sâu một hơi: “Nếu có thể thì tôi hi vọng cậu có thể cách cô tôi xa xa một chút.”
“Vì sao?”
“Bởi vì cậu là người đã có bạn gái.”
Phương Minh sững sờ một lát, sau đó lập tức mỉm cười, cậu hiểu ý của Lăng Sở Sở, chỉ là điều đó làm sao có thể…
“Có lẽ cậu không hề nghĩ về phương hướng đó, thế nhưng không có nghĩa là cô tôi cũng vậy.” Lăng Sở Sở nhìn thấy vẻ mặt không cho là đúng của Phương Minh, liền nghiêm túc hẳn lên: “Tới tận bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy cô tôi đối xử tốt với bất kỳ một người nào như vậy, hơn nữa lại còn là một người xa lạ…”
“Đúng, cậu là một người có bản lĩnh đặc thù, thế nhưng lúc đó cô tôi chưa hề thử tài của cậu mà đã cho cậu đặc quyền vô cùng lớn trong hội triển lãm dược liệu. Cậu không biết đâu, lúc ấy cô tôi đã nói với tôi, trong hội triển lãm dược liệu này cậu muốn bao nhiêu tiền Nghiễm Niên đường đều sẽ triệu tập vô điều kiện cho cậu, nói cách khác, nếu cậu cần vài tỷ, Nghiễm Niên đường dù phải dốc cạn sổ sách cũng sẽ chi ra cho cậu mượn!”
“Mà lại hiện tại cô tôi còn mời cậu tới nhà ăn cơm, từ khi tôi hiểu chuyện tới nay chưa hề thấy cô tôi xuống bếp một lần nào, biệt thự đó một năm cô tôi cũng không tới mấy lần. Trước đây tổng thời gian cô tôi ở Ma Đô không quá mười ngày, thế nhưng kể từ khi biết cậu tới nay chỉ mới có một thời gian ngắn mà cô ấy đã ở lại Ma Đô một tuần lễ!”
Nghe thấy Lăng Sở Sở nói những lời này vẻ mặt của Phương Minh cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên. Có một việc Lăng Sở Sở còn không biết, chính là khi cậu còn chưa gặp mặt dì Lăng, dì ấy đã giúp cậu giải quyết một phiền toái lớn.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là dì Lăng đã quan tâm tới cậu quá mức rồi.
“Thật ra tôi rất hối hận chuyện đã đưa cô tôi tới gặp cậu, cũng không biết vì sao sau khi Đại Trụ nói ra ngày sinh của cậu, tôi đã thấy dường như cô tôi có gì đó không đúng lắm.”
Lăng Sở Sở lâm vào trầm tư, mà Phương Minh cũng vì câu nói này của Lăng Sở Sở mà toàn thân chấn động, những thứ cậu có thể nghĩ xa hơn Lăng Sở Sở nhiều…
Dường như dì Lăng muốn tìm người, thế nhưng sau khi nhìn thấy cậu rồi lại chưa từng nhắc tới vấn đề này một lần nào nữa...
Muốn tìm người có cùng ngày sinh với cậu?
Vốn là Phương Minh không hề biết tin tức này, Đại Trụ cũng không đề cập với cậu, thế nhưng bây giờ biết được khiến tâm tình của cậu gần như bị mất khống chế, một suy đoán chiếm hết toàn bộ tâm trí.
“Phương Minh, Phương Minh, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, sao cậu có thể lơ đãng như vậy?”
Giọng nói của Lăng Sở Sở khiến Phương Minh tỉnh lại từ trong kích động, thế nhưng giờ phút này cậu thật sự không còn chút tâm trạng nào để nói chuyện với Lăng Sở Sở nữa, trực tiếp mở cửa xe đi xuống. Cậu cần yên lặng…
“Này, cậu làm sao vậy? Thật đúng là khó hiểu mà!”
Lăng Sở Sở thò đầu ra ngoài cửa xe gọi Phương Minh mấy lần thế nhưng cậu không có chút phản ứng, Lăng Sở Sở giận dữ đạp tay lái mấy cái, cuối cùng cũng phải quay xe rời đi.
Sau khi Lăng Sở Sở đi rồi Phương Minh cũng không về biệt thự mà đi đến công viên gần đó, hiện tại cậu thật sự cần yên tĩnh…
Nói thật khi cậu quyết định ở lại Ma Đô, miệng nói không cần tìm tới cha mẹ, thế nhưng trong tâm vẫn không nhịn được chờ đợi.
Dì Lăng là mẹ ruột của cậu!
Trên mặt Phương Minh lộ ra một nụ cười khổ, một chuyện thông suốt khiến tất cả mọi chuyện khác đều thông suốt, dì ấy đi mua quần áo cho cậu, tạo điều kiện cho cậu, trợ giúp cậu giải quyết phiền phức… Tất cả đều chỉ vì một nguyên nhân.
Một cỗ tâm tình phức tạp hiện lên trong lòng Phương Minh, cao hứng sao? Hay là hận?
“Gâu!”
Phương Minh cúi đầu nhìn thấy lão Hoàng, không biết nó đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào.
“Mày hay đấy, thấy tao chưa trở về nên mày đi tìm tao sao? Yên tâm đi, tao vẫn ổn, chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện mà thôi…”
Đôi mắt chó của lão Hoàng nháy hai cái, tựa hồ như đang phán đoán tính thật giả trong lời nói của Phương Minh, sau một lát liền không sủa nữa. Nó vẫn đi theo Phương Minh không rời, một người một chó chậm rãi đi vòng quanh…

“Cô, cháu về rồi.”
“Về rồi sao? Đã đưa đám người Phương Minh về nhà an toàn chứ?”
Lăng Sở Sở quay về biệt thự của cô mình thì thấy bà đang xem văn kiện trong sảnh lớn, hiển nhiên đây chính là hợp đồng của công ty cần phải xử lý gấp trong ngày mai. Đáng ra cô mình phải xem nó từ lúc chiều, thế nhưng chỉ vì chuyện nấu ăn mà phải trì hoãn.
“Cháu tắm rửa rồi ngủ sớm đi, dì xem hợp đồng một chút rồi cũng đi ngủ, ngày mai còn có hội nghị nữa.”
Lăng Mộ Mai nhìn cháu gái đứng bất động trong sảnh lớn, trên mặt xoắn xuýt, bộ dáng muốn nói lại thôi của con bé khiến bà bật cười: “Sở Sở, cháu có chuyện gì thì cứ nói đi, dù sao cô cũng không phải người ngoài.”
“Nếu cô nói vậy thì cháu cũng nói luôn.” Lăng Sở Sở sắp xếp mạch suy nghĩ một chút: “Cô à, sao cô lại đối tốt với Phương Minh như vậy? Thật sự là tốt tới thái quá, đây căn bản không còn là tình cảm bạn bè, mà cô cũng đừng nói với cháu là cô chỉ coi Phương Minh như một hậu bối đấy, cô còn chưa từng yêu thương cưng chiều cháu như vậy bao giờ…”
Lăng Mộ Mai sửng sốt, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cháu gái trong lúc nhất thời lại không biết nên trả lời như thế nào, chẳng lẽ lại nói cho con bé biết chân tướng?
Mà trong mắt Lăng Sở Sở, vẻ mặt bối rối của Lăng Mộ Mai này chẳng khác nào chứng thực suy đoán lúc trước của cô ấy.
“Cô, cô vậy mà thật sự thích Phương Minh sao? Thế nhưng tuổi tác của hai người lệch nhau quá lớn!”
Nghe thấy tiếng kinh hô của Lăng Sở Sở, Lăng Mộ Mai há hốc miệng, ngơ ngẩn cả nửa ngày sau mới quát lớn: “Trong đầu cháu đang nghĩ đi đâu thế?”
“Chẳng lẽ cháu nói sai điều gì sao? Vậy cô nói cho cháu biết đi, tại sao cô lại đối tốt với Phương Minh như vậy?” Lăng Sở Sở chất vấn.
Lăng Mộ Mai hơi do dự một chút, thế nhưng bà cũng hiểu rằng nếu hôm nay không cho Lăng Sở Sở một câu trả lời như ý, chắc chắn con bé sẽ không bỏ qua chuyện này.
“Vốn là dì không muốn nói chuyện này ra sớm như vậy, bởi vì dì sợ một khi nói ra cháu sẽ không thể giữ kín bí mật, thế nhưng bây giờ có lẽ không nói ra không được.”
Cuối cùng Lăng Mộ Mai quyết định nói rõ với Lăng Sở Sở: “Không phải cháu vẫn luôn hiếu kỳ người cô tìm có quan hệ gì với cô sao?”
“Đúng nha, mà cô còn chưa nhờ Phương Minh tìm người giúp đâu.” Lúc này Lăng Sở Sở mới nhớ tới bản thân dường như đã quên mất điều này.
“Không cần tìm nữa, bởi vì đã tìm được rồi.” Lăng Mộ Mai cười nhạt một tiếng: “Cô đã từng kết hôn, cũng đã từng sinh con, lại còn là một cặp long phượng thai, Phương Minh… Là con trai của cô!”
Lăng Sở Sở đơ như gà gỗ, ngốc trệ ra, cô ấy đã bị tin tức này chấn kinh…
Phương Minh là con trai của cô mình, có nghĩa cậu là em họ của mình sao?
“Cái này… Cái này sao có thể? ... Phương Minh tại sao lại…” Lăng Sở Sở cảm thấy không có cách nào tiếp nhận nổi.
“Cháu quên rồi sao? Ngày cô tới cửa hàng của Phương Minh lưu lại ngày sinh tháng đẻ, kết quả cậu bạn của Phương Minh lại nói Phương Minh cũng sinh ngày đó, vì thế lúc ấy cô mới để tâm. Mà trùng hợp Phương Minh cũng là cô nhi, lại được một đạo sĩ thu dưỡng… Tất cả tất cả đều trùng hợp vô cùng…”
“Mà ngay lúc cô nhìn thấy Phương Minh lần đầu tiên cô liền biết Phương Minh chính là con trai của cô, bởi vì nó giống hệt cha nó, dù là cử chỉ hay là biểu lộ hành động, đều giống cha nó như đúc.”
Trên mặt Lăng Mộ Mai hiện lên vẻ chắc chắn, mặc dù bà không tiếp tục điều tra thế nhưng bà vẫn có thể xác định, Phương Minh chính là đứa con trai đã thất lạc hơn 20 năm của bà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận