Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 757: Lấy hồn nhập hồn

Chương 757: Lấy hồn nhập hồn
Tầng hai biệt thự, gian phòng Trương Hạo đang ở.
Trương Hạo nằm chổng vó ở trên giường, mà ở bốn phía giường thì lại đốt lên đủ bốn mươi chín ngọn đèn dầu, mỗi một ngọn đèn dầu đều có ngọn lửa màu xanh chập chờn.
Bên trong cả gian phòng, ngoại trừ Trương Hạo ra chỉ có một mình Phương Minh, mà giờ khắc này hai mắt Trương Hạo khép hờ, hô hấp đều đều, phảng phất như đã tiến vào trong mộng, tương phản, vẻ mặt của Phương Minh lại vô cùng ngưng trọng, bởi vì việc kế tiếp cậu cần phải làm, cho dù là bản thân cậu cũng không thể nắm chắc trăm phần trăm.
Lấy hồn nhập hồn!
Đây là một loại bí thuật có thể nói là nửa cấm kỵ, đem hồn phách của mình tiến vào trong hồn phách của người khác, khi đó hồn phách của cậu có thể thấy hết thảy ký ức mà hồn phách người kia đã trải qua, mà bởi vì nguyên nhân gì dẫn tới Trương Hạo bị kích thích, dẫn tới quên hết kí ức trong một tháng nay, mà cho dù cậu có kích thích thế nào Trương Hạo vẫn không nói ra, cho nên Phương Minh chỉ có thể lấy thân thử hiểm.
Nhưng mà hồn phách của mỗi người đều hoàn chỉnh, lấy hồn phách của mình nhập vào hồn phách của một người khác, nguy hiểm sẽ gặp được trong chuyện này cũng không nhỏ , có thể sẽ lọt vào hồn phách đối phương bài xích tạo thành phản phệ, cũng rất có khả năng sẽ làm tổn thương đến hồn phách của đối phương, cũng có khả năng rất lớn là hồn phách của hai người đều bị thương.
Nếu như không phải cậu quá hiếu kỳ với chuyển thế, từ tinh thần ham học hỏi muốn nghiên cứu đồ án kia, Phương Minh tuyệt đối sẽ không vận dụng loại thuật pháp này đấy, nhưng trực giác lại nói cho cậu biết, về cái bí mật chuyển thế này với cậu mà nói rất quan trọng, nhất định phải hiểu.
Phương Minh còn đi quanh quẩn trong phỏng một vòng, đồng thời cắm xuống sáu mặt cờ xí ở góc phòng, tác dụng của sáu lá cờ này là vì phòng ngừa trong thời gian cậu thi triển thuật pháp có người ngoài xông vào đến, có thể kéo dài thêm một ít thời gian cho cậu, hơn nữa người thường cũng không có khả năng đánh bại trận pháp.
Mọi thứ đều chuẩn bị ổn thỏa, Phương Minh đặt hai người giấy lên giường, phía trên hai người giấy này phân biệt viết ngày sinh tháng đẻ của cậu và Trương Hạo, ngoài ra còn có tinh huyết của cậu và Trương Hạo.
Lấy hồn nhập hồn, đương nhiên không phải Phương Minh đem hồn phách của mình xâm nhập vào trong thân thể Trương Hạo, Trương Hạo chỉ là một người bình thường, căn bản thân thể không chịu nổi hai hồn phách, muốn thật làm như vậy, đợi khi hồn phách của cậu rời đi, hồn phách của Trương Hạo cũng sẽ mất đi độ phù hợp với thân thể cậu ta, lúc nào cũng có thể có nguy hiểm lạc hồn.
Khụ khụ, dùng một câu nói tương đối phổ biến: Đã bị “thiết bổng” banh ra, “kim châm bổng” liền không thích hợp.
"Lấy giấy làm mối, lấy huyết làm dẫn, ba hồn xuất khiếu, bảy vía ly thể, Trương Hạo, hồn đến!"
Hai tay Phương Minh bấm niệm pháp quyết, trong miệng niệm tụng chú ngữ, mà theo tiếng quát to cuối cùng của cậu, người giấy bày ở nơi ngực Trương Hạo hơi rung động, bắt đầu chuyển động, đây là dấu hiệu hồn phách đã lên trên thân người giấy.
Lấy cảnh giới của Phương Minh hiện tại, khiến hồn phách của Trương Hạo tiến vào thân thể người giấy cũng không phải một chuyện quá khó khăn, mặc dù nói giấy vàng bình thường không chịu nổi hồn phách của một người, chẳng qua Phương Minh đã vẽ một Định Hồn Phù lên giấy vàng này, có thể ổn định hồn phách của Trương Hạo.
Khiến hồn phách của Trương Hạo tiến vào trên thân thể người giấy, đây chỉ là bước đầu tiên, mà bước thứ hai thì là hồn phách của chính cậu, hai chân Phương Minh xếp bằng ở trước giường, tay phải giơ lên thực hiện thủ chỉ niêm hoa, xòe bàn tay trái đặt ở vị trí phía trên tay phải ba tấc, sau đó chậm rãi di động xuống dưới.
Khi bàn tay trái cách đầu ngón tay phải một khoảng cách nhỏ, tay trái Phương Minh siết lại, nắm chặt lấy đầu ngón tay phải, mà cũng chỉ trong nháy mắt, thân thể của Phương Minh rung rung vài cái, hồn phách trực tiếp tiến vào trong người giấy trước mắt.
Khác với người giấy của Trương Hạo, người giấy của Phương Minh không rung động, chỉ xoay tròn ba vòng liền triệt để ổn định, hơn nữa nếu như nhìn kỹ, còn sẽ phát hiện người giấy của Phương Minh thậm chí còn có biểu tình, toàn bộ tư thái không khác gì một người bình thường, ngược lại người giấy của Trương Hạo liền có vẻ chậm chạp đần độn, phảng phất như một người máy.
Người giấy dưới sự dẫn dắt của Phương Minh, đi theo phía sau Trương Hạo, hai người bắt đầu đi vòng quanh bốn mươi chín ngọn đèn dầu kia, mỗi khi đi qua một ngọn đèn dầu liền chuyển một vòng tròn, mà mỗi khi đi qua bảy ngọn đèn dầu vừa lúc là một vòng tròn lớn.
Mỗi một ngọn đèn dầu đại biểu cho một phách, mà bảy ngọn đèn nhỏ liền đại biểu cho bảy phách, Phương Minh mang theo hồn phách của Trương Hạo xoay quanh, chính là muốn khiến bảy vía của cậu cùng bảy vía của Trương Hạo có thể hòa hợp, chỉ có như vậy đến lúc đó hồn xuyên hồn phách của Trương Hạo mới sẽ không bài xích cậu.
Bốn mươi chín ngọn đèn dầu, người giấy của Phương Minh dẫn theo người giấy của Trương Hạo đi đến ngọn đèn dầu cuối cùng, đột nhiên người giấy của Phương Minh xoay người một cái, trực tiếp ôm lấy người giấy của Trương Hạo, sau đó hai người giấy từ dưới đất bay lên, như hai con bươm bướm bay múa trên không, hình ảnh rất đẹp.
Nhưng mà khi hai người giấy này bay tới giữa không trung, bốn mươi chín ngọn đèn dầu kia cũng bắt đầu chuyển động, ngọn lửa cũng tăng vọt lên, những ngọn lửa này cuối cùng dĩ nhiên hội tụ thành cùng nhau, tạo thành một đóa hoa lửa, mà hai người giấy kia lại bay vào trong cánh hoa hỏa diễm đó, cuối cùng cánh hoa hợp lại, như thể nụ hoa bao trọn hai người giấy này vào bên trong.
Lấy hồn nhập hồn, là bán thuật cấm kỵ, là thiên đạo không cho phép, cho nên Phương Minh dùng ngọn lửa này đến tạm thời che đậy thiên cơ, nói cách khác cậu có thời gian một ngọn đèn dầu, khi dầu thắp đốt sạch, nếu như hồn phách của cậu còn chưa ra, liền sẽ phải gánh chịu thiên đạo phản phệ.
Oanh!
Nhất đạo sấm sét nổ vang ở bên tai hồn phách của Phương Minh, lại sau đó Phương Minh liền cảm thụ được hình ảnh trước mắt mình biến đổi, ở trước mắt cậu có một đám tiểu cầu nhỏ.
Phương Minh đưa tay chạm đến một tiểu cầu trong số đó, hình ảnh trước mắt lại một lần nữa thay đổi, xuất hiện trước mặt cậu chính là một sơn thôn nhỏ, mà giờ khắc này một người lớn tuổi đang ngồi ở trước cửa phòng, trên mặt buồn bực cầm điếu thuốc ngồi nơi đó hút.
"Ông xã, Hạo Hạo muốn đi học, suốt mấy dặm đường núi, nhà Vương Đại Pháo ở sát vách không phải có con lừa ấy ư, mượn xe lừa nhà ông ấy đưa Hạo Hạo đi học."
"Vương Đại Pháo người này keo kiệt tới cỡ nào không phải em không biết, làm sao hắn bỏ được mà cho mình mượn con lừa bảo bối của hắn, không được thì đi bộ đi thôi, mấy đứa bé trong núi nếu muốn đọc sách trở nên nổi bật, vậy thì phải chịu được nỗi khổ người khác không thể chịu được." Người lớn tuổi kia mạnh mẽ rít một hơi thuốc từ cái tẩu, phả khói rồi nói ra.
Thấy hình tượng này, Phương Minh liền biết rõ đây là hình ảnh trong trí nhớ của Trương Hạo, là tình cảnh khi Trương Hạo khi còn bé, trước khi tới trường.
Không do dự, Phương Minh lập tức là đưa tay cấp rụt trở về, cậu chỉ có nhất ngọn đèn dầu thời gian, không thể đem thời gian lãng phí ở ở đây.
Đoàn sáng thứ hai.
"Hạo Hạo, ngày mai cháu sẽ lên trung học cơ sở, đây là xe đạp chú cháu mua cho cháu, sau này cháu hãy đạp xe này đi học, cố gắng đi học cho giỏi, tương lai có tiền đồ phải hiếu kính ông bà nội, biết không?"
Bên trong đoàn sáng thứ hai, xuất hiện bóng dáng Trương Vĩnh, ở bên cạnh Trương Vĩnh còn có một cái xe đạp, đây là ký ức trước khi Trương Hạo lên trung học cơ sở.
Phương Minh lại rời khỏi, ký ức của Trương Hạo có quá nhiều điểm cấu thành, trên thực tế ký ức của mỗi người đều là như thế này, không hề giống một số cảnh như trên TV đã diễn, từ đầu tới đuôi như một cuộn phim, mà là lấy một số ký ức khắc sâu làm điểm, từ đó ngưng tụ thành một đoàn, thời gian bên trong cái đoàn này chính là một đoạn ký ức nào đó.
Nếu như chúng ta cẩn thận tỉ mỉ hồi tưởng lại sẽ thấy đúng là có một chuyện như vậy xảy ra, chúng ta có thể nhớ tới một chuyện từ rất lâu trước, nhưng cũng có thể không nhớ được chuyện gì đã xảy ra ngay mới mười ngày trước, đây cũng là vì tiết điểm ký ức tồn tại.
Hai lần, ba lần...
Trương Hạo chỉ có ký ức hơn hai mươi năm, mà ở trong lòng cậu ta chuyện trọng yếu cũng không phải đặc biệt nhiều, cho nên Phương Minh rất nhanh thì đã nhìn hết toàn bộ, nhưng mà cũng chính là sau khi xem xong, sắc mặt Phương Minh có chút ngưng trọng.
Tổng cộng mười bốn quang đoàn, không có bất kỳ quang đoàn nào có chứa ký ức gần đây của cậu ta, nói cách khác về ký ức trong biệt thự cũng không tồn tại bên trong mấy đoàn sáng này.
Phương Minh nhíu mày, chẳng lẽ nói ký ức của Trương Hạo bị tiêu trừ?
"Không đúng, nếu như ký ức bị tiêu trừ, Trương Hạo sẽ không thể lọt vào trạng thái tinh thần hỗn loạn do bị kích thích như lúc này, nói cách khác ở trong trí nhớ của Trương Hạo còn có một nơi mà cậu không phát hiện."
Ánh mắt của Phương Minh bắt đầu tìm tòi, mà một phen tìm tòi này quả nhiên khiến cậu phát hiện một điểm khác lạ, phía sau mấy quang đoàn này có một địa phương hỗn loạn, nơi đó có thanh âm sấm sét vang dội, còn có lôi quang lóe lên.
Loại hiện tượng này cũng không phải nói trong ký ức của Trương Hạo liền thật sự có thiểm điện cùng tiếng sấm, chỉ là một loại trạng thái hỗn loạn, đây là hiển hiện cụ thể của hỗn loạn, thấy một màn như vậy, trên mặt Phương Minh ngược lại có vẻ vui mừng, những chuyện Trương Hạo đã trải qua trong quá khứ đều rất bình thản, mà có thể làm cho cậu ta xuất hiện hỗn loạn, cũng chỉ có một tháng tại biệt thự này.
Nghĩ tới đây, Phương Minh trực tiếp đi về nơi có sấm sét vang dội đó, đối với tiếng sấm sét đùng đùng, Phương Minh mắt điếc tai ngơ, cuối cùng tại chỗ sâu nhất trong tia chớp kia, xuất hiện một đoàn sáng màu đen.
Thấy đoàn sáng màu đen này, dáng tươi cười của Phương Minh càng sâu, không chút do dự liền đặt tay lên.
Hô! Vù vù!
Khi đầu ngón tay Phương Minh đụng chạm lấy đoàn sáng màu đen kia, một cỗ khí tức âm lãnh liền kéo tới, cái loại cảm giác âm lãnh này khiến trong nháy mắt Phương Minh nghĩ tới những gì bản thân đã trải qua lúc trước ở Âm Phủ, sự âm lãnh giống nhau như đúc, thậm chí so với cậu vẻ âm lãnh khi cậu tới cõi âm kia còn sâu hơn một bậc.
Hình ảnh trước mắt thay đổi, hơn nữa hình ảnh mà cậu thấy trước mắt lại không giống với hình ảnh trong trí tưởng tượng của cậu, không phải nội dung liên quan tới điểm đặc biệt của biệt thự, cũng không phải tình cảnh Trương Hạo trong một tháng thực tập này, xuất hiện một cổ đạo loang lỗ.
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên ở bên tai Phương Minh, ánh mắt của cậu ngưng đọng nhìn về phía trước, nơi đó có một bóng người xuất hiện, một hai ba cái... Càng ngày càng nhiều, mà nơi thanh âm phát ra Phương Minh cũng phát hiện, cũng không phải thật sự là tiếng vó ngựa, mà là thanh âm của quải trượng.
Những bóng người này toàn thân bao phủ ở trong hắc bào, căn bản không thấy rõ khuôn mặt, nhưng điểm giống nhau duy nhất chính là bọn họ đều có được một cái quải trượng, mỗi một lần quải trượng đập lên trên cổ đạo này, truyền ra tiếng lộc cộc.
Những người kia đi về phía bên này, nhưng vẫn không cách nào thấy rõ mặt, Phương Minh biết không phải là cậu không nhìn thấy mặt, mà là trong trí nhớ của Trương Hạo không thể nào thấy rõ mặt những người này.
Đội ngũ dài dằng dặc cùng đi về một phương hướng, mà Trương Hạo cũng đi theo trong số những người này, nhìn mấy người mặt hắc bào bên cạnh, đột nhiên Phương Minh nghĩ tới một khả năng, thời khắc này có phải Trương Hạo cũng giống như mấy người mặc hắc bào này?
Phương Minh không nhìn thấy cách ăn mặc của Trương Hạo, bởi vì bây giờ thị giác của cậu và Trương Hạo là một, nếu như Trương Hạo không nhìn thấy, vậy cậu cũng không nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận