Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 512: Ai là đồ ngu?

Chương 512: Ai là đồ ngu?
Mộng Cơ điên rồi. Cô ta thề, nếu cô ta tháo được dây trói, cô ta nhất định sẽ giết chết người đàn ông trước mặt này. Hơn nữa trước khi giết, cô ta phải tra tấn thật dã man, khiến đối phương sống dở chết dở. Chỉ có như vậy cô ta mới có thể xả đủ mối hận trong lòng cô ta lúc này.
"Các ngươi đến đây tổng cộng bao nhiêu người, người mạnh nhất ở cấp độ nào?"
Phương Minh hỏi câu hỏi thứ ba, chỉ có điều câu hỏi này cũng làm khó Mộng Cơ. Cái này cô ta trả lời kiểu nào được chứ, làm sao có thể dựa vào việc gật với lắc đầu để trả lời được?
Nước mắt, từ đôi mắt Mộng Cơ chảy xuống, đừng chơi cô ta như vậy mà.
Quả nhiên, như cô ta dự tính, nắm đấm lại dừng lại trên đầu cô ta.
"Hình như câu hỏi này đúng là không thể dựa vào việc gật đầu và lắc đầu để trả lời. Đây là ta sai, lần sau nhất định sẽ không hỏi câu hỏi kiểu này nữa."
Phương Minh gãi đầu, đang muốn tiếp tục nói, nhưng ngay lập tức lỗ tai dựng thẳng lên. Ngay sau đó, cậu không để ý tới Mộng Cơ nữa mà đi ra ngoài đại sảnh.
"Một đám ngu xuẩn, chẳng lẽ không biết bộ tộc Gnome chúng ta am hiểu nhất chính là xuyên đất sao? Chỉ cần không có kết giới, không có chỗ nào ngăn được bước chân của bộ tộc Gnome vừa cao quý vừa thông minh cả."
Người đàn ông tí hon ở khu rừng ngoài tòa lâu đài xuất hiện bên trong tòa lâu đài, trên mặt đất xuất hiện một cái lỗ. Cái lỗ không lớn, đủ để người tí hon chui qua lọt.
"Vẫn phải để Sirio ta ra tay. Lần này tên thần tử kia tất nhiên sẽ rơi vào tay bộ tộc Gnome cao quý của ta. Xem ta làm thế nào bắt hắn mang đi, để đám giáo hội ngu ngốc này chỉ biết há hốc miệng."
"Đúng là lợi hại. Chỉ có điều, ngươi tính mang thần tử đi như thế nào, nhờ đường hầm này hả?"
Một giọng nói vang lên bên tai Sirio. Sirio liền chưng hửng. Điều này đúng là một vấn đề thật.
Cả buổi, Sirio dường như nhớ ra điều gì đó, đầu vội vàng ngẩng lên nhìn. Nhưng nghênh đón hắn ta chính là một cái bóng rất lớn, sau đó thì ngất đi.
“Bịch!”
Quẳng Sirio lên bàn, Mộng Cơ nhắm mắt lại không muốn nhìn nữa, bởi vì cô ta biết tiếp theo tên ma quỷ kia sẽ làm gì.
Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán của cô ta, Sirio cũng bị trói lại, nhưng không phải bị trói bằng dây thừng, mà cả người bị nhét thẳng vào trong bình hoa, chỉ còn mỗi cái đầu ló ra ngoài. Trên bình hoa có dán một tờ giấy màu vàng được vẽ một số ký tự mà cô ta chưa bao giờ thấy, trên dây thừng trói cô ta cũng có.
"Đồ khốn, dám đối xử với đấng cao quý…"
“Bốp!”
"Chết tiệt tên…"
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Một phút sau…
"Đại ca, tôi sai rồi, đừng đánh tôi nữa, đánh người không đánh mặt mà…"
Sirio khóc, so với Mộng Cơ khóc còn thảm thiết hơn. Bởi vì Mộng Cơ còn có thể lui về sau, còn cổ hắn ta bị nhét ngay miệng bình, căn bản không còn chỗ nào trốn được, bị đánh hơn mười cái.
Mộng Cơ thấy tình trạng thê thảm của Sirio, đột nhiên lại thấy mình vẫn còn may, may mắn là cô ta không giống như Sirio. Nhìn cái đầu Sirio kìa, trông còn to hơn cả thân hình hắn ta nữa.
"Nói đi, ngoại trừ hai ngươi ra, còn có người khác không? Kế hoạch của các ngươi là gì?"
Sirio nghe Phương Minh nói thế bèn liếc mắt nhìn Mộng Cơ. Nhưng khi nhìn thấy nắm đấm của Phương Minh giơ lên, hắn ta bỏ luôn việc trao đổi ánh mắt, vội vàng đáp: "Kế hoạch của chúng ta là trong một giờ phải mang ngươi đi, nếu không mang ngươi đi được thì giết chết ngươi. Nếu không giết ngươi được nữa thì một tiếng sau bắt đầu tổng tiến công."
"À, xem ra các ngươi nhất quyết một lòng với ta." - Trong lòng Phương Minh đã hiểu. Đối với hội nghị hắc ám, có thể bắt sống là tốt nhất, nếu bắt sống không được vậy sẽ giết mình. Tóm lại là không thể để lại cho giáo hội.
"Trong nhóm các ngươi, ai lợi hại nhất?"
"Lợi hại nhất là Zarke của huyết tộc. Hắn ta là cao thủ của gia tộc Brook, một trong hai đại gia tộc thân vương còn sót lại của huyết tộc ngày nay, sắp lên cấp độ bá tước."
Nghe thấy câu trả lời của Sirio, Phương Minh hơi nhíu mày. Bá tước là tương đương với cao thủ Địa cấp tầng sáu. Tên Zarke đó cho dù chưa tới cấp độ bá tước, vậy cũng có thể đã được đến sức mạng cấp Địa tầng bốn hoặc tầng năm, vẫn không phải người cậu có đủ khả năng đối phó.
"Ngoài hắn ta ra còn ai?"
"Ngoài Zarke ra còn cao thủ trẻ tộc người sói, tộc ma hoa và tộc u linh…”
"Khoan khoan!"
Phương Minh đột nhiên phát hiện lời nói của Sirio có vấn đề. Lần này đến đối phó với mình đều là cao thủ trẻ tuổi của các tộc trong hội nghị hắc ám, điều này hình như không hợp lẽ thường lắm.
Hội nghị hắc ám hiển nhiên biết tầm quan trọng của thần tử đối với giáo hội, vậy nên mới phát động nhiều người của các tộc tấn công như vậy. Nhưng vì sao hội nghị hắc ám không phái một cường giả danh tiếng? Nếu người tới là một cường giả danh tiếng căn bản không cần phiền phức như vậy, có lẽ ngay cả Elfa cũng ngăn không được.
"Vì sao chỉ có cao thủ trẻ các ngươi, trưởng lão của hội nghị các ngươi đâu?"
"Mấy trưởng lão đi chặn tổng giám mục giáo hội Curd đang tiến đến, cố gắng kéo dài thời gian. Hơn nữa giáo hội hình như cũng biết hội nghị chúng ta sẽ động thủ, vì vậy không lâu trước đó người của giáo hội ở các nơi đều đồng loạt tấn công các tộc của chúng ta. Các trưởng lão không rời khỏi được, nếu không rất có thể đại bản doanh sẽ bị phá hủy."
Nghe Sirio nói thế, Phương Minh đã hiểu. Không phải các đại lão của hội nghị hắc ám không muốn ra tay, mà là vì họ không thể ra tay được. Một khi các đại lão này rời khỏi căn cứ địa của mình, giáo hội sẽ ra tay tiêu diệt đại bản doanh của đối phương. Tổn thất này các đại lão không thể gánh nổi.
Nhìn đồng hồ trước mặt, từ khi cô gái kia tiến vào tòa lâu đài đến giờ đã hơn bốn mươi lăm phút, nói cách khác chỉ còn mười lăm phút, người của hội nghị hắc ám sẽ phát động tấn công toàn diện. Đối với việc Elfa có ngăn được sự tấn công của hội nghị hắc ám hay không, Phương Minh không có nhiều tin tưởng cho lắm.
Hơn nữa, Phương Minh không thích đem sự an nguy của mình đặt vào tay người khác, lúc này cậu cần phải tìm cách tự cứu lấy mình thôi.
Sử dụng cọng lông sư phụ để lại cho mình chắc chắn có thể tiêu diệt những người của hội nghị hắc ám, nhưng Phương Minh không muốn sử dụng lúc này. Đây là vũ khí bí mật, phải để lại vào thời điểm quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất là, đây là cậu giữ lại cho để chuẩn bị cho nhà họ Mục.
Nửa ngày sau, mắt Phương Minh chợt sáng lên, sau đó không để ý đến Mộng Cơ và Sirio nữa, xoay người đi vào phòng sách.
"Mộng Cơ em yên tâm đi, người vừa cao quý lại thông minh ta đây nhất định sẽ nghĩ ra cách cứu em ra ngoài. Chờ đến khi ta đấu với tên ác ma kia, ta sẽ cứu em từ tay ác ma."
Thấy Phương Minh đi vào phòng sách, Sirio vội vàng hứa hẹn với Mộng Cơ. Nhưng đáp lại hắn ta là ánh mắt xem thường của Mộng Cơ. Trông cậy vào tên ngu ngốc nhà ngươi cứu ta không bằng trông mong tên khốn đáng chết kia đột nhiên nhân từ mà thả ta ra còn hơn.
"Ta Sirio, chính là kỵ sĩ bảo hộ của Mộng Cơ!"
Phương Minh từ phòng sách đi ra, vừa vặn nghe thấy lời Sirio nói, trong mắt chợt lóe sáng, sau đó đi qua đây, cho ngay một quyền vào đầu Sirio.
"Ai u đại ca, ta chỉ đang thổi da trâu (1) thôi mà, ngài đừng tưởng thật chứ."
(1) Thổi da trâu: Khoác lác.
Nhìn thấy bộ dáng đổi mặt của Sirio, Mộng Cơ cạn lời. Quả nhiên, bộ tộc Gnome có tiếng là rất sợ chết.
"Thổi da trâu tất nhiên ta không nghĩ là thật, nhưng chỗ ta có cái này hay lắm."
Phương Minh nở nụ cười thuần khiết như thiên sứ, đương nhiên đây chỉ là cậu tưởng tượng. Trong mắt Sirio, nụ cười này so với nụ cười ma quỷ còn đáng sợ hơn, khiến hắn ta nổi hết cả da gà.
Cầm tách trà trong tay, đổ hết trà trong tách ra, Phương Minh nhổ mấy cọng tóc của Sirio, sau đó cho một đấm vào mũi Sirio. Sirio tru lên như heo bị giết, máu mũi cũng ngay lập tức chảy xuống.
"Đừng lãng phí."
Dùng tách trà hứng máu mũi của Sirio. Khi tách trà đã đầy, Phương Minh lấy tách trà ra khỏi mũi Sirio, sau đó bỏ mấy cọng tóc của Sirio vào.
"Ngươi muốn chết hay muốn sống?" - Phương Minh hướng Sirio hỏi.
"Sống, ta muốn sống." - Sirio không quan tâm cái mũi còn đang chảy máu, vội vàng đáp.
"Đúng vậy, còn sống vẫn tốt hơn. Còn sống thì còn có thể theo đuổi nữ thần trong lòng. Bây giờ ngươi chỉ cần giúp ta làm một việc, chẳng những ngươi có thể giữ mạng sống, mà nữ thần kia của ngươi cũng sẽ thuộc về ngươi."
Phương Minh chỉ tay vào Mộng Cơ. Mặt Mộng Cơ lạnh như băng, còn Sirio lại ảo não nói: "Nhưng Mộng Cơ không thích ta."
"Con gái mà, lúc nào chẳng bẽn lẽn. Hơn nữa, bây giờ cô ta đang bị ta trói, ngươi có thể dùng cách khác, đem gạo nấu thành cơm trước, có bao giờ nghe nói về bá đạo tổng tài chưa?"
"Bá đạo tổng tài là gì?" - Sirio ngây ngô hỏi.
"Bá đạo tổng tài là một cách theo đuổi con gái rất thịnh hành của người phương Đông chúng ta. Dùng cách này sẽ khiến rất nhiều cô gái sa lưới. Ta thấy ngươi rất có tiềm chất làm bá đạo tổng tài. Tuy chiều cao hơi chênh lệch, nhưng chí không ở chiều cao, hy sinh ắt sẽ có hồi báo."
"Đúng đúng đúng, ngươi nói rất đúng. Chiều cao không phải là vấn đề, người địa tinh cao quý chúng ta dựa vào trí óc." - Lúc này Sirio chợt sinh ra một cảm giác tri kỷ với Phương Minh.
"Đúng vậy, chính là như vậy. Vì để chúc mừng ngươi sắp ôm được nữ thần về. Ly này, ta kính ngươi."
Trong khi Sirio còn đang đắm chìm trong sự hưng phấn khi được ôm nữ thần về, Phương Minh để tách trà sau lưng, sau đó bỏ lá bùa vào trong tách trà. Lá bùa bùng cháy trong hai giây không còn thấy gì, mà Sirio không hề biết chuyện này. "Cám ơn đại ca."
Sirio không nghĩ nhiều đã mở miệng uống. Mộng Cơ ở trên salon thấy hết tất cả hành động mờ ám của Phương Minh, muốn mở miệng nhắc nhở Sirio, nhưng bởi vì miệng đã bị bịt, căn bản không thể phát ra tiếng được.
"Khá lắm."
Thấy Sirio uống một hơi hết sạch ly máu trong tách trà, Phương Minh nở nụ cười. Sau đó cậu đánh mạnh vào bình hoa, bình hoa vỡ vụn, Sirio được giải thoát.
Ngay khi bình hoa vỡ vụn, Sirio vốn đang cười đôn hậu đột nhiên thay đổi nét mặt. Thân hình nhỏ bé như quả bóng đột nhiên bắn ra ngoài, hướng tới cửa đại sảnh. Trong nháy mắt hắn ta đã đứng ở cửa đại sảnh.
"Haha, đồ ngu, vậy mà cũng bị ta lừa. Ta đã nói rồi, Sirio cao quý chính là người thông minh nhất trên đời này. Mộng Cơ, ta sẽ gọi viện binh đến cứu em."
Sirio vô cùng đắc ý. Hắn ta nghĩ bộ dáng giả ngu của mình lúc nãy đã lừa gạt được tên ác ma kia nên cảm thấy rất tự đắc. Nói xong, hắn ta xoay người chạy ra ngoài. Chẳng qua lúc hắn xoay người đã không chú ý khóe miệng Phương Minh khẽ nhếch lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận