Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 271: Lo lắng của Tào Tĩnh Như

Chương 271: Lo lắng của Tào Tĩnh Như
Trong giới tu luyện không hề tồn tại mấy lời thề bằng miệng này, trừ phi là huyết thệ cùng tâm thệ.
Nhưng cho dù là huyết thệ hay là tâm thệ, đều có một yêu cầu cơ bản, đó chính là người phát ra lời thề phải là tu luyện giả.
Bởi vì một khi đã phát ra huyết thệ cùng tâm thệ, cơ bản sẽ sản sinh ra tâm ma, mà tu luyện giả sợ nhất chính là tâm ma. Tâm ma một khi đã sinh ra, bình thường sẽ không cảm giác được gì, nhưng tới khi đột phá cảnh giới rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma vì tâm ma này, nhẹ thì đột phá thất bại, nặng thì khiến căn cơ đại đạo bị tổn thương.
Thế nhưng Tiêu Đằng cùng Vương Chấn Thiên cũng không phải tu luyện giả, cho nên huyết thệ cùng tâm thệ đều không thích hợp, biện pháp duy nhất chính là lợi dụng khế ước, loại khế ước này Phương Minh biết được từ trong truyền thừa Vu Sư, có chút giống với cổ thuật của Nam Cương.
Điểm khác biệt chính là cổ thuật của Nam Cương bắt buộc đối phương phải ăn cổ trùng, sau đó dựa vào việc khống chế cổ trùng để khống chế sự sống chết của đối phương, thế nhưng nó có hạn chế về mặt khoảng cách, bởi vì thông thường nếu cổ trùng ở cách xa mấy nghìn dặm thì nó sẽ mất hiệu lực.
Chuyện kế tiếp Phương Minh cũng không tiếp tục nhúng tay vào nữa, bởi vì cậu tin tưởng dì Tào sẽ biết phải làm sao đấy, có thể làm môn chủ của Thanh Y Môn, đương nhiên phải có chút ít thủ đoạn.
Hậu viện của sơn trang, lúc này cũng chỉ còn lại có hai người Phương Minh cùng Hàn Kiều Kiều.
"Phương Minh, cậu được đó."
Hàn Kiều Kiều vỗ vỗ bả vai của Phương Minh: "Chậc chậc chậc, cậu có thấy ánh mắt của đám người kia không, nhìn cậu cứ như nhìn thấy thần tiên vậy."
Phương Minh mỉm cười, đối với những người trong giang hồ này, Tông Sư vốn là tồn tại đỉnh cao, huống chi thủ đoạn mà cậu thể hiện càng muốn vượt xa Tông Sư.
Sở dĩ Kiều Kiều không cảm giác được gì, đó là bởi vì cô ấy không phải người trong giang hồ, cho nên không thể cảm nhận được sự sợ hãi do chênh lệch lực lượng mang tới.
"Vừa tới đã ra oai, theo tôi thấy bà ấy càng muốn cậu trở thành con rể hiền của bà ấy rồi."
Hàn Kiều Kiều thở dài một hơi, Phương Minh nghe nói như thế cũng sửng sốt một chút, dường như đúng là như thế thật…
"Đây là cậu tự tìm, không liên quan gì tới tôi."
Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Phương Minh, Hàn Kiều Kiều bĩu môi: "Tôi đây vẫn còn không muốn thừa nhận đâu, phải biết rằng tôi chính là thiên sinh lệ chất(1), đàn ông muốn theo đuổi tôi có thể xếp hàng dài từ Ma Đô tới thủ đô đấy."
(1)Thiên sinh lệ chất: vẻ đẹp trời sinh
Hàn Kiều Kiều cũng không phải nói đùa, với tư cách là một nữ minh tinh nổi tiếng, số lượng người hâm mộ cô ấy thật sự là một con số khủng bố đấy.
"Đợi tới khi cô tìm được bạn trai rồi lại giải thích với dì Tào là được, tôi rời đi trước."
Phương Minh mới vừa nhận được điện thoại của Đại Trụ, có người đang chờ cậu ở cửa hàng.
"Đi thôi, tôi cũng không muốn ở đây tiếp nữa."
Hàn Kiều Kiều cùng Phương Minh mới vừa đứng lên chuẩn bị rời khỏi, vừa tới cửa viện thì gặp Tào Tĩnh Như cùng Thất thúc đi tới, trên mặt của hai người không giấu được vẻ hưng phấn cùng kích động.
Ngay vừa mới rồi Vương Chấn Thiên đã gọi điện cho cao tầng của Thanh Long Bang, cao tầng của Thanh Long Bang sẽ tới đây ngay thôi. Đến lúc đó, Thanh Y Môn cùng Thanh Long Bang có thể xác nhập.
Thanh Y Môn, mặc dù là bang phái có lịch sử lâu đời, nhưng mà qua nhiều năm như vậy vẫn chưa từng lớn mạnh hơn, ngược lại bởi vì thời thế, thế lực của bang đang không ngừng nhỏ đi, có thể nói, lần này là cơ hội lớn nhất của Thanh Y Môn.
Nghĩ tới điểm này hai người đều rất kích động, chẳng qua là khi hai người đi tới trong sân, thấy Phương Minh cùng Hàn Kiều Kiều đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
"Dì Tào, cháu vẫn còn có chút việc nên phải rời đi trước."
Phương Minh mở miệng cười cười, nghe được lời nói của Phương Minh Tào Tĩnh Như sửng sốt một chút, nếu là lúc trước có lẽ bà ấy còn có chút tức giận, bởi vì bà vốn định mời Phương Minh ở lại ăn cơm.
Chẳng qua bây giờ trong lòng Tào Tĩnh Như không một chút bất mãn, một vị cường giả cấp bậc Tông Sư nhất định là rất bận rộn, không có khả năng lãng phí thời gian ở chỗ này.
"Có việc sao, kia. . . Phương công tử cứ đi đi."
Nghĩ nửa ngày, Tào Tĩnh Như cuối cùng cũng gọi Phương Minh là công tử, thật sự là bà ấy không dám gọi tên cậu nữa.
Kỳ thực, những người trong giang hồ như Tào Tĩnh Như rất để ý tới đẳng cấp đấy, mà đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến bang phái có thể tồn tại.
Ví dụ như Hồng Môn chẳng hạn, bọn họ cũng là cực kỳ chú ý bối phận đấy, bởi vì dựa vào đẳng cấp bối phận mới có thể duy bảo vệ địa vị của bọn họ.
"Dì Tào, dì cứ trực tiếp gọi tên cháu là được rồi. "
Phương Minh vô cùng bất đắc dĩ, đối phương là mẹ của Hàn Kiều Kiều, gọi mình là công tử dường như có chút không thích hợp.
Tào Tĩnh Như hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn tiếp nhận: "Được, vậy dì vẫn sẽ gọi cháu là Phương Minh đi."
"Được rồi, nói xong rồi thì chúng ta đi thôi."
Hàn Kiều Kiều vẫn chưa tha thứ cho mẹ mình, nói xong liền muốn đi tới cửa viện, chỉ là Tào Tĩnh Như đã mở miệng gọi cô ấy lại.
"Kiều Kiều, mẹ có chút việc muốn nói với con một chút."
"Chúng ta có chuyện gì cần nói sao?" Hàn Kiều Kiều cười nhạt: "Xin lỗi, tôi không có chuyện gì để nói với bà hết."
"Kiều Kiều…" Vẻ mặt của Tào Tĩnh Như trở nên buồn bã: "Chúng ta hãy nói chuyện thẳng thắn với nhau một lần đi, coi như mẹ xin con…"
Nghe được những lời này của Tào Tĩnh Như, Hàn Kiều Kiều mắt nháy mấy cái, lời cự tuyệt như bị nghẹn ứ nơi cổ họng, cô ấy quay mặt đi không nói một lời.
"Vậy được, Kiều Kiều với dì cứ tâm sự đi, cháu xin đi trước ạ."
Phương Minh biết Hàn Kiều Kiều là loại người miệng mồm đanh đá nhưng lại rất dễ mềm lòng, huống chi dì Tào dù sao cũng là mẹ ruột của cô ấy, vẫn là máu mủ tình thâm...
"Thất thúc, thúc hãy tiễn Phương Minh đi giúp tôi."
"Phương công tử, xin mời."
Thất thúc cung kính khom người dẫn Phương Minh rời khỏi hậu viện, mà sau khi Phương Minh đi rồi, Tào Tĩnh Như mới nhìn về phía Hàn Kiều Kiều, một lúc sau bà ấy khẽ thở dài một hơi: "Kiều Kiều, mẹ biết con không thích nhìn thấy mẹ, thế nhưng hiện tại chuyện mẹ muốn nói với con lại có liên quan tới Phương Minh."
Nhắc tới Phương Minh, đôi mắt xinh đẹp của Hàn Kiều Kiều chớp chớp, nhưng vẫn không nói một lời.
"Nói thật ra là vì mẹ đã không làm tròn bổn phận, cho nên khi con đưa Phương Minh tới, mặc dù Phương Minh không phải con rể lý tưởng trong lòng mẹ, nhưng mẹ vẫn không phản đối, bởi vì mẹ nghĩ chỉ cần con thích là tốt rồi."
"Lúc đó mẹ đã nghĩ như vậy, chỉ cần con thích cậu ấy, mà cậu ấy cũng đối xử tốt với con, có Thanh Y Môn làm hậu thuẫn cho con mẹ cũng không sợ con bị ai hại, sau đó mẹ sẽ từ từ bồi dưỡng cậu ấy."
Tào Tĩnh Như nói ra suy nghĩ trong đáy lòng khi bà ấy gặp Phương Minh lần đầu tiên, sau đó lập tức lộ ra nụ cười tự giễu: "Chỉ là mẹ thật sự không ngờ, Phương Minh lại là cường giả cấp bậc Tông Sư, thậm chí lợi hại hơn hẳn những Tông Sư bình thường."
"Kiều Kiều con không bước chân vào giới giang hồ, cho nên con không biết một người Tông Sư có ý nghĩa như thế nào, nói không chút khoa trương, địa vị của một Tông Sư trong chốn giang hồ giống như hoàng đế thời cổ đại vậy."
"Ở trước mặt Phương Minh, đừng nói là Thanh Y Môn, cho dù là mấy môn phái cao cấp nhất cũng không là gì cả. Cho nên nếu như con thực sự muốn ở bên Phương Minh, mẹ không thể trở thành chỗ dựa cho con như mẹ nghĩ nữa.”
Hàn Kiều Kiều lần đầu tiên mở miệng: "Tôi không cần."
Tào Tĩnh Như đã sớm biết Kiều Kiều sẽ nói như vậy, bởi vì bà ấy hiểu tính tình của con gái mình.
"Kiều Kiều, mẹ biết tính cách của con, thế nhưng mẹ vẫn muốn nói, nếu con tiếp tục ở lại bên cạnh Phương Minh, thì con sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện. Bởi trên đời này có vô số thế lực muốn tranh đoạt nịnh bợ một cường giả cấp bậc Tông Sư, tiền tài, phụ nữ… Xã hội có quá nhiều cám dỗ."
Đây mới là điều Tào Tĩnh Như lo lắng nhất, với nhan sắc của con gái bà, người bình thường có thể cưới được nó quả thật là phước đức ba đời tu được.
Thế nhưng Phương Minh là một Tông Sư, chỉ cần cậu đồng ý, không biết có bao nhiêu thế lực sẽ nịnh bợ dâng hiến tiền tài và người phụ nữ cho cậu, mà đến lúc đó Phương Minh có thể chống cự được những cám dỗ này sao?
Không thể phủ nhận trên đời này có thật nhiều người đàn ông si tình, nhưng nhiều khi người đàn ông si tình là bởi vì anh ta không có lựa chọn tốt hơn, tuy rằng xã hội hiện tại là chế độ một vợ một chồng, nhưng đây chỉ là đối với những người bình thường mà thôi, đối với mấy Tông Sư trong giang hồ kia, ai mà không có vài người phụ nữ bên cạnh, thậm chí mọi người còn cho rằng đó là điều hiển nhiên nữa.
Tông Sư, nên có quyền lợi như vậy.
Tào Tĩnh Như không biết phải nói những lời này với con gái như thế nào, là một người mẹ đương nhiên bà hi vọng con gái có thể lấy người toàn tâm toàn ý yêu con bé, thế nhưng nếu đối phương là một Tông Sư, thì khả năng này quá bé nhỏ.
Anh hùng yêu mỹ nhân, mỹ nhân yêu anh hùng, càng là người đàn ông tài giỏi thì càng hấp dẫn phụ nữ, mặc dù con gái bà rất xinh đẹp, thế nhưng phụ nữ xinh đẹp nhiều vô số, dù sao con gái bà cũng không phải là người xinh đẹp nhất trên đời.
"Kiều Kiều, mẹ nói những lời này với con là mong con sớm chuẩn bị tâm lý, nếu như con không thể chấp nhận được chuyện này thì hãy sớm rời xa Phương Minh đi, mặc dù mẹ rất muốn có một người con rể là Tông Sư, thế nhưng mẹ càng hi vọng con có được cuộc sống hạnh phúc."
Tào Tĩnh Như thật lòng mong muốn con gái mình có thể sống cuộc sống vui vẻ, dù cho vì thế mà bà ấy phải mất đi một người con rể là cường giả cấp bậc Tông Sư.
Hàn Kiều Kiều bĩu môi, mặc dù cô ấy rất muốn nói chuyện Phương Minh đã có bạn gái, cho dù cô ấy có thật sự ở cùng một nơi với Phương Minh cũng tuyệt đối không phải vợ cả, huống chi cô ấy căn bản cũng không có dự định sống cùng với Phương Minh.
Cho nên, vấn đề này cô ấy không cần quan tâm.
"Nói xong sao? Nói xong rồi thì tôi đi đây."
Hàn Kiều Kiều không nói thêm gì nữa.
Tào Tĩnh Như thật không ngờ con gái của mình có thể bình tĩnh tới mức này, vốn bà ấy cho rằng ít nhất thì con gái cũng phải phản bác lại bà ấy vài lời, hoặc biểu hiện vẻ không quan tâm, thậm chí là tức giận… Cho dù là phản ứng gì thì cũng không nên bình tĩnh tới như vậy nha, con bé chỉ coi lời bà nói như gió thoảng qua tai...
"Ai, Kiều Kiều, mẹ thật sự mong con hạnh phúc."
Nhìn bóng lưng của con gái càng lúc càng xa, Tào Tĩnh Như thở dài một hơi, là một người mẹ bà ấy chỉ có thể chúc phúc cho con gái…
Không nói tới Tào Tĩnh Như bên này nữa, sau khi Phương Minh về tới cửa hàng Vu Đạo đã thấy hai người chờ sẵn trong cửa hàng, gương mặt tươi cười niềm nở.
"Cậu Phương, cậu đã trở về."
Xa Văn Tuấn thấy Phương Minh xuất hiện ở cửa cửa hàng, liền vội vội vàng vàng chạy tới nghênh đón, mà Trương Tố Phân đứng bên cạnh ông ta cũng lộ ra vẻ ngượng ngùng, thế nhưng vẫn chạy lên.
"Thế nào, có chuyện gì sao?" Phương Minh đã biết rõ còn giả bộ hồ đồ.
"Cái kia… Là như vậy, hôm nay bà Trương tìm tôi, nhờ tôi dẫn bà ta tới gặp cậu Phương, cho nên tôi đưa bà ta tới đây." Xa Văn Tuấn trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận