Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 942: Về cô Hàn

Chương 942: Về cô Hàn
Hai phút sau!
Bóng dáng Lăng Duy thở hổn hển xuất hiện ở hành lang, bởi vì vội vội vàng vàng, thậm chí ngay cả nút áo sơmi trên người cũng chưa được cài cẩn thận.
Thấy trạng thái này của Lăng Duy, vẻ khiếp sợ trong lòng Chung Đào lại được tăng thêm mấy lần, tuy rằng lúc trước sau khi hắn báo ra cái tên "Phương Minh" này cũng đã nghe được tiếng kinh hô của Lăng Duy qua điện thoại, đã đoán được sợ rằng bối cảnh của người đang ở bên trong kia không nhỏ chút nào, nhưng vẫn không nhịn được kinh sợ.
Lăng Duy có thân phận gì? Trước đây nhà họ Lăng chỉ ngang bằng với nhà họ Chung bọn họ, mà bây giờ rõ ràng vị kia của nhà họ Lăng sắp thượng vị, với tư cách là đời thứ ba nhà họ Lăng, đương nhiên Lăng Duy cũng là nước lên thì thuyền lên, cho dù là toàn bộ thủ đô này cũng không có mấy người có thể khiến cậu ta vội vội vàng vàng chạy tới như thế.
Quan trọng nhất là mấy người kia hắn đã gặp hết cả rồi, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe nói tới danh hiệu của người trong ghế lô này.
"Là cậu?"
Lăng Duy thấy Trần Trạch, cậu ta và Trần Trạch cũng có duyên gặp mặt một lần, chính là vào lần đầu tiên cậu ta gặp Phương Minh, lần đó hai người còn kết thù với nhau, ai biết sau này lại có thể biến thành người một nhà.
Thấy Trần Trạch, Lăng Duy lập tức xác định chắc chắn Phương Minh đang ở bên trong, trên mặt hắn bắt đầu hiện lên vẻ do dự, vừa do dự vừa có chút không dám tiến vào ghế lô.
Trước đây khi cậu ta mới quen Phương Minh hai người còn có mâu thuẫn, tuy rằng sau này đã trở thành người một nhà, nhưng Lăng Duy vẫn cảm thấy là Phương Minh chiếm tiện nghi của nhà họ Lăng bọn họ, nhưng sau gia yến ngày hôm ấy cậu ta mới biết được, là nhà họ Lăng bọn họ dính ánh sáng của Phương Minh.
Hơn nữa ngay sau đó trưởng bối đã cảnh cáo đám tiểu bối bọn họ, tuyệt đối không thể bất kính với Phương Minh, Phương Minh là quý nhân của nhà họ Lăng bọn họ.
Được bảo vệ dìu đỡ đi tới đây ngay sau Lăng Duy, lúc này sắc mặt Lâm Dương cũng có chút tái nhợt, từ thái độ của anh họ mình hắn đã biết người bản thân mới đắc tội có bối cảnh rất sâu.
"Lăng Duy, có cần phải chạy tới đây nhanh như vậy không? Bên trong là bạn của cậu sao? Vậy chuyện này cứ coi là hiểu lầm đi, mọi người đều không truy cứu là được, coi như là không đánh thì không quen đi."
Lý Dân cũng dẫn theo em họ mình là Lý Phong đi đến nơi này, thấy trạng thái của Lăng Duy, trong lòng hắn có chút khó hiểu, dường như thủ đô không có gia tộc nào lớn hơn nhà họ Lăng nữa, như vậy rất có thể vị ở bên trong kia có quan hệ không tệ với nhà họ Lăng, có thể là quan hệ thân thích.
Hiện tại xu thế thăng tiến của nhà họ Lăng quá rõ ràng, ông cụ nhà mình cũng đã nói lúc này không nên đối đầu cùng nhà họ Lăng, vì thế chuyện em họ bị đánh ngày hôm nay cũng chỉ có thể nhịn nhục chịu lỗ một lần.
"Như vậy đi, tôi đi vào cùng cậu, hai người chúng ta uống một ly cùng người kia, coi như có thêm một người bạn."
Nghe thấy những lời Lý Dân nói, Lăng Duy hít sâu một hơi, trực tiếp cự tuyệt thỉnh cầu của Lý Dân.
"Hay là để tôi vào trước đi."
Lời Lăng Duy nói khiến Lý Dân sửng sốt một chút, mắt hơi híp, sau đó cũng không lên tiếng, móc một điếu thuốc từ trong túi áo ra châm lửa, đứng ở cửa hút, toàn bộ hành lang cũng trở nên yên lặng.
Lăng Duy cất bước đi vào ghế lô, lúc này trong ghế lô ngoại trừ Phương Minh ra còn có ba nữ tinh Lý Xảo Xảo, chỉ có điều các cô ấy lại không dám ngồi xuống sô pha, vẻ mặt khéo léo đứng ở một xó bên cạnh cửa.
"Phương Minh, Lâm Dương là con trai của dượng Hai, là dòng dõi của ông nội ba."
Vừa vào cửa, Lăng Duy đã thấy Phương Minh đang ngồi trên sô pha, lập tức nói ra thân phận của Lâm Dương trước, cậu ta biết rõ lần này đám người Lâm Dương có thể hoàn hảo không hao tổn rời khỏi dinh thự hay không, hoàn toàn là do Phương Minh quyết định.
Có thể khiến ông Đường tự mình tới cửa, mặc dù ông ta đã mượn cớ tới thăm hỏi bà cụ nhưng đây đã có thể chứng minh được năng lượng của Phương Minh, căn bản không phải mấy tiểu bối như bọn họ có thể so sánh.
Nói khó nghe một chút, mấy màn tranh đấu của đám tiểu bối bọn họ trong mắt trưởng bối chỉ là đấu đá nhỏ xíu mà thôi, căn bản cũng sẽ không ảnh hưởng đến quyết sách của trưởng bối, nhưng Phương Minh lại khác, Lăng Duy biết rõ, Phương Minh đứng ở độ cao giống như cha mình, thậm chí rất có thể là còn đứng ở vị trí cao hơn cha mình.
Nếu như Phương Minh không nhả ra, vậy hẳn chuyện này sẽ không dễ giải quyết như vậy, nhất định phải báo tin cho trưởng bối.
Sau khi ba người Lý Xảo Xảo nghe thấy những lời Lăng Duy nói, hơi kinh ngạc, thì ra cậu Phương này có quan hệ thân thích với người trước mắt, thoạt nhìn hai người là người cùng thế hệ, thế nhưng vì sao người mới vào kia phải khách khí với Phương Minh như vậy? Càng giống như khi vãn bối đối mặt với trưởng bối hơn...
"Chị Xảo Xảo, em đã từng gặp cậu ta, mấy ngày trước khi em tham gia yến hội do công ty tổ chức, lúc đó ông chủ đã vào yến hội cùng người này, nghe nói cậu ấy là thế hệ con cháu của lão đại Ban Tuyên truyền mới nhậm chức."
Tư Tư nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Lý Xảo Xảo, mà lời của cô ấy cũng khiến khuôn mặt Lý Xảo Xảo cùng Tiêu Tiêu lộ ra vẻ khiếp sợ, phải biết rằng theo sự thay đổi chính sách của bên trên thời gian trước, lãnh đạo trực tiếp của giới giải trí là Bộ Văn hóa và Điện ảnh cũng đã phải chịu sự quản lý của Bộ Tuyên truyền.
Chớ nói chi phía dưới Bộ Tuyên truyền còn có nhiều đơn vị truyền thông nổi tiếng như vậy, nếu minh tinh nào đắc tội với Bộ Tuyên truyền, vậy cứ ngồi đó mà chờ bị phong sát đi.
Tỉ mỉ hồi tưởng lại những minh tinh bị phong sát gần đây một chút, có minh tinh nào mà không phải bị truyền thông chính thức nêu tên, sau đó mấy đơn vị truyền thông khác cũng gia nhập vào, trong nháy mắt khiến minh tinh này mất hết danh tiếng, từ nay về sau phải rời khỏi giới giải trí.
Lại nói tới mấy minh tinh phẩm hạnh không tốt còn có mấy minh tinh bị những bộ môn kia xử phạt, thế nhưng vẫn có thể hoạt động rất nhiệt tình trên truyền hình, nguyên nhân là vì đâu? Cũng là vì phía trên có người chống.
Cũng chính bởi vì điểm này, ban đầu ở trong tiệc rượu, những minh tinh kia đều muốn móc nối quan hệ với Lăng Duy. Đầu năm nay có minh tinh nào là sạch sẽ đâu, ai cũng có điểm xấu của riêng mình, thế nhưng cho dù bị người ta đào ra được điểm xấu này, chỉ cần phía trên không lên tiếng, những minh tinh đó vẫn có thể nghĩ biện pháp rửa sạch, hoặc là chờ thêm một thời gian khi chuyện này lắng xuống lại bắt đầu hoạt động lại.
Tư Tư cũng có ý nghĩ giống vậy, thế nhưng cô ấy rất rõ ràng, lấy danh tiếng cùng địa vị của cô ấy, cho dù chỉ muốn trao đổi số điện thoại hẹn người ta uống ly cà phê gì gì đó cũng không thể.
Không thấy mấy minh tinh vây xung quanh Lăng thiếu tối thiểu cũng là minh tinh hạng hai đang rất nổi tiếng sao?
"Đừng nói chuyện, chuyện trong rạp ngày hôm nay coi như chưa từng thấy đi, mặc kệ kết quả cuối cùng là thế nào cũng không nên tiết lộ cho bên ngoài, dù chỉ là một chút."
Nói cho cùng thì Lý Xảo Xảo cũng là người lăn lộn trong giới giải trí lâu năm hơn hai cô bạn của mình, biết những nhân vật cấp bậc lão đại như mấy người này không phải các cô ấy đủ khả năng trêu chọc nổi, nói chung cứ giữ yên lặng là được.
"Con trai của dượng Hai?"
Phương Minh nhớ lại một chút, thời điểm tháng giêng khi còn ở nhà họ Lăng, cậu cũng đã đến chúc tết dượng Hai, chẳng qua lúc ấy cậu không gặp tên nhóc Lăng Dương này.
"Hay là chuyện lần này cứ bỏ qua như vậy đi, không được thì để em nói bọn họ xin lỗi anh, hoặc là phạt bọn họ uống rượu, mỗi người uống hết một chai rượu mới thôi."
"Thế nhưng vừa rồi có người muốn đánh gãy tay chân anh." Phương Minh nhàn nhạt đáp lại một câu.
"Này... Được rồi, em đã biết nên làm như thế nào rồi."
Lăng Duy cắn răng xoay người đi ra khỏi ghế lô, mà giờ khắc này ánh mắt mọi người bên ngoài ghế lô cũng đều đảo quanh trên người cậu ta, người của Lý Phong bên kia lại càng giương mắt nhìn về phía cậu ta, giống hệt như đối tượng tình nghi đang chờ quan tòa phán quyết.
"Lăng Duy, thế nào?" Ánh mắt Lý Dân nhìn về phía Lăng Duy, lập tức hỏi.
"Mới vừa rồi ai đã nói muốn đánh gãy tay gãy chân anh họ tôi?"
Lăng Duy không trả lời câu hỏi của Lý Dân mà đảo mắt nhìn đoàn người Lý Phong, nghe thấy những lời Lăng Duy nói, trong đám người, sắc mặt Lâm Dương đột biến, trở nên vô cùng kinh hoảng và tái nhợt, người ngoài không biết anh họ Lăng Duy là ai, nhưng hắn biết, cũng biết người anh họ này có ý nghĩa thế nào đối với nhà họ Lăng.
Nghĩ đến vậy mà bản thân mình lại đắc tội tới trên đầu người anh họ này, thân thể Lâm Dương run rẩy không ngừng, lúc này hắn đang vô cùng ân hận vì sao bản thân mình không theo cha đến nhà họ Lăng chúc tết, dẫn tới bây giờ bản thân không nhận ra người anh họ kia, ngay cả tên của người anh họ này hắn cũng không nhớ kỹ.
"Lăng Duy, cậu nói người bên trong kia là anh họ của cậu sao?"
Lý Dân nghe được lời của Lăng Duy nói, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, thì ra người ấy thật sự là thân thích của nhà họ Lăng, mà Lăng Duy khẩn trương như vậy, đoán chừng là vì người này rất được trưởng bối nhà họ Lăng sủng ái, như vậy chuyện lần này ngược lại cũng dễ giải quyết.
"Dân ca, nghe tôi nói một câu đi, vấn đề này anh không nên nhúng tay."
Lăng Duy biết Lý Dân muốn nói gì, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, mà Lý Dân bị vẻ mặt này của Lăng Duy khiến bản thân không thể xuống đài được.
"Lăng Duy à, tuy rằng người ở bên trong kia là thân thích của cậu, nhưng giữa đám tiểu bối với nhau có ầm ĩ một chút cũng không thể coi là chuyện lớn gì, tôi thấy hay là cứ bỏ qua như vậy đi."
Chung Đào thấy bầu không khí có chút xấu hổ, lúc này lên tiếng giảng hòa.
"Chung ca, không phải tôi không nể mặt anh, như vậy đi, tôi chỉ có thể nói như vậy, hiện tại mấy người này có thể đi, nhưng sau đó sẽ phát sinh cái gì ngay cả tôi cũng không chắc."
Lăng Duy lắc đầu, mà lời của cậu ta lại khiến Chung Đào im lặng, là một người tinh ranh, hắn đã nghe được ý uy hiếp từ trong miệng Lăng Duy.
Nói cách khác, nếu như chuyện này được giải quyết ở đây, vậy chuyện ngày hôm này chỉ là chuyện của đám người bọn họ, nhưng nếu những người này rời đi, sợ rằng lúc ấy sẽ càng dính dáng lớn hơn.
"Anh họ, em nhận phạt."
Trong lúc mọi người lâm vào tĩnh lặng, Lâm Dương đứng dậy đầu tiên, Lăng Duy liếc nhìn hắn, hơi nhíu mày lại, Lâm Dương cũng không dám nhiều lời nữa, trực tiếp cầm lấy chai bia rơi trên mặt đất, cắn răng, trực tiếp đập vào trên cánh tay của mình.
Chai bia vỡ vụn, trên mặt Lâm Dương lộ ra vẻ đau đớn, có thể nhìn thấy rõ ràng nơi cánh tay hắn đã sưng vù lên.
Vậy mà so sánh với cánh tay Lâm Dương sưng lên, càng làm cho đám người ở đây khiếp sợ là thái độ của Lâm Dương.
Người đang ngồi ở bên trong là anh họ Lăng Duy, như vậy cũng có thể coi là người một nhà của Lâm Dương, nhưng vậy mà Lâm Dương có thể làm ra hành động tự tàn như thế nói rõ cái gì? Nói rõ Lâm Dương biết mình không thể đắc tội với người đang ở bên trong dược.
Nghĩ tới đây, những quản nhị đại này cũng không do dự, những người đã nói lời khiêu khích kia nhao nhao đứng dậy, học theo dáng dấp của Lâm Dương, cầm bia lên bình lập tức đập lên trên cánh tay của mình.
Xoảng xoảng xoảng!
Tiếng chai bia vỡ vụn sau đó rơi trên mặt đất, đập xong rồi những quản nhị đại này mới cúi đầu rời đi, về phần Lý Dân kia đương nhiên không còn mặt mũi để ở lại nơi này tiếp, thật sự là quá mất mặt.
"Lăng Duy, người anh họ này của cậu có địa vị thế nào vậy?"
Thấy đoàn người Phương Minh rời đi, Lý Dân đưa cho Lăng Duy một điếu thuốc, đứng ở cửa dinh thự hỏi.
"Chung ca, nói thật với anh, anh ấy là người có thể ngồi cùng một bàn với bác cả của tôi."
Lăng Duy sẽ không thành thật đến mức nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện, nhưng một câu nói kia cũng đã đủ rồi, Chung Đào cũng là người thông minh, không tiếp tục hỏi tiếp nữa, nếu là vậy, đám người Lý Phong thua không oan.
Một bên khác, ánh mắt mấy người bạn kia của Trần Trạch nhìn về phía Phương Minh cũng mang theo một chút kính nể, điểm này cũng nằm trong dự liệu của Phương Minh, sau khi lên xe liền muốn rời đi ngay. Chẳng qua lúc này đột nhiên Lý Xảo Xảo đi tới, trên mặt có vẻ do dự, nhưng vẫn mở miệng.
"Cậu Phương, có chuyện tôi muốn nói cho cậu, có liên quan với cô Hàn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận