Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 223: Cá cược

Chương 223: Cá cược
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------
Không cần xin lỗi.
Sau khi Phương Minh nói ra lời này tất cả mọi người đều nhìn cậu chằm chằm, đương nhiên Hàn Kiều Kiều cũng không hề có ý định xin lỗi, cô là người thích hành động theo ý mình, xưa nay chưa từng quan tâm tới những tin đồn trên thuyền thông.
“Cậu Phương, cậu không biết nếu Kiều Kiều không giải quyết tốt chuyện này sẽ có ảnh hưởng xấu tới mức nào đâu. Đối với Kiều Kiều, rất có thể chuyện này sẽ khiến sự nghiệp của em ấy gặp phải chướng ngại to lớn, thậm chí sẽ trở thành một vết nhơ trong sự nghiệp của em ấy!”
Xuất hiện vết nhơ trong sự nghiệp, đây là chuyện không một diễn viên nào muốn gặp phải.
Phương Minh nhìn Thái Phân: “Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là ban tổ chức vì nể mặt công ty châu báu Trác Phàm mà hủy bỏ tư cách của Kiều Kiều, đúng không?”
“Đúng.”
“Vậy thì đơn giản rồi, chỉ cần tìm một công ty châu báu khác, sau đó để Kiều Kiều biểu diễn châu báu của công ty bọn họ không phải là đã xong rồi sao? Tin tưởng chỉ cần có cửa hàng châu báu đứng ra yêu cầu, chắc chắn ban tổ chức sẽ không từ chối.”
Thái Phân nhìn Phương Minh như nhìn một tên ngốc, trong lòng phiền muộn vô cùng. Tại sao Hàn Kiều Kiều lại có một người bạn ngu ngốc thích nói nhảm tới mức này kia chứ? Nếu có thể giải quyết đơn giản như vậy thì chị ấy còn cần phải lo lắng sao?
“Cậu Phương, có lẽ cậu còn không biết, cửa hàng châu báu Trác Phàm tiếng tăm lừng lẫy, chỉ sợ những cửa hàng châu báu còn lại sẽ không dám vạch mặt mà đắc tội với Trác Phàm, trừ phi…”
Nửa câu sau Thái Phân không hề nói rõ, trừ phi Kiều Kiều nguyện ý… Mà nếu thật sự em ấy nguyện ý, vậy thì cần gì phải đắc tội với cậu Dương? Đây không phải vẽ cho thêm rắc rối hay sao?
“Cửa hàng châu báu Trác Phàm hẳn là còn chưa tới mức một tay che trời!”
“Đúng là không phải một tay che trời, thế nhưng đã là bá chủ trong mắt chúng ta rồi.” Thái Phân có vẻ mất kiên nhẫn: “Đúng là có công ty châu báu còn mạnh mẽ hơn, có tiếng hơn công ty Trác Phàm, thế nhưng chúng ta căn bản không hề có quen biết gì với mấy công ty đó, bọn họ cũng sẽ không thể nào vì chúng ta mà kết thù với tập đoàn Trác Phàm.”
Phương Minh cười cười, cậu biết sở dĩ chị Thái này không kiên nhẫn chính là vì quan tâm tới Hàn Kiều Kiều mà thôi, cũng không phải thật sự tức giận. Thế nhưng nếu cậu nhớ không nhầm thì hình như nhà họ Trần cũng có một công ty châu báu thì phải.
Ngay lúc Phương Minh đang định mở miệng đột nhiên cửa phòng lại bị đẩy ra, một cô gái mặc váy trắng kiểu công chúa, gương mặt xinh xắn đáng yêu đi tới.
“Chị Kiều Kiều, xin lỗi chị, em đã sai rồi.”
Cô gái vừa tới đã áy náy, gương mặt tinh xảo lộ ra vẻ ủy khuất vô cùng: “Không phải em cố ý đâu chị Kiều Kiều, em cũng không ngờ ban tổ chức đột nhiên lại tìm tới em, để em đeo những châu báu đó lên trình diễn.”
Cô gái này đúng là Hứa Thanh mà Thái Phân vừa nói tới.
“Hừa Thanh, chuyện này không có liên quan gì tới cô, đều là do tôi đắc tội với người khác thôi.” Hàn Kiều Kiều thoải mái vô cùng, còn an ủi ngược lại.
“Chị Kiều Kiều thật sự không trách em sao? Em đã cự tuyệt thế nhưng ban tổ chức nói, nếu như em cự tuyệt sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, em thật sự không có nhiều tiền như thế…”
Hứa Thanh vẻ mặt tội nghiệp nhìn Hàn Kiều Kiều, khiến cô phải an ủi nhiều lần, liên tục tỏ vẻ cô không hề để chuyện này trong lòng Hứa Thanh mới chịu rời đi.
Từ đầu tới cuối Thái Phân vẫn lạnh lùng, đứng một bên cười lạnh không thôi.
Chờ tới sau khi Hứa Thanh rời đi Thái Phân mới mở miệng: “Kiều Kiều, em đừng bị bạch liên hoa(1) này lừa gạt, Hứa Thanh không phải đèn cạn dầu, bề ngoài nhìn thanh thuần nhưng nội tâm thì xấu xa hơn bất kỳ ai. Em có biết lúc nãy khi chị đuổi theo cậu Dương để xin lỗi đã nhìn thấy gì không? Hứa Thanh chủ động tiếp cận cậu Dương, cả người đều dán chặt lên người anh ta.”
(1)Bạch liên hoa: đóa sen trắng, ý chỉ những người làm bộ thanh thuần thiện lương, ngây thơ vô tội
“Theo chị thấy, có khả năng chủ ý này chính là cô ta nghĩ ra đấy.”
Thái Phân đã trà trộn trong giới giải trí này nhiều năm như vậy, có loại người nào mà chị ấy chưa gặp qua? Không ít minh tinh bên ngoài nhìn hòa đồng thân thiện thế nhưng nội tâm luôn ẩn giấu mưu đồ riêng.
Nhất là những diễn viên hạng 2 hạng 3 kia, ai mà không muốn bản thân nổi tiếng hơn?
Nhưng vấn đề là phía trên bọn họ có quá nhiều minh tinh hạng nhất nổi tiếng, cứ có một kịch bản tốt tốt là đạo diễn và nhà đầu tư luôn ưu tiên cho những minh tinh hạng nhất đó, làm gì có chỗ cho bọn họ kia chứ?
Cũng chính vì điểm này mà những minh tinh hạng ba kia rất khó xuất hiện vận may, muốn nổi tiếng hơn bắt buộc phải dùng biện pháp khác, mà quy tắc ngầm cũng ra đời như vậy.
“Cô gái này đúng là trong ngoài không đồng nhất, nên phòng bị.” Phương Minh cũng mở miệng.
Đối với những lời chị Thái Phân nói Hàn Kiều Kiều từ chối cho ý kiến, cô cho rằng chị ấy suy nghĩ quá nhiều mà thôi. Thế nhưng Phương Minh vừa nói xong đã khiến sắc mặt cô khó coi, cô hiểu Phương Minh, cậu có con mắt nhìn người chuẩn vô cùng.
“Thì ra con hồ ly tinh này là chạy tới đây diễu võ dương oai, sớm biết vậy tôi đã tát thẳng vào mặt cô ta một cái.”
Gương mặt tinh xảo của Hàn Kiều Kiều hiện lên vẻ giận dữ, cô vốn là nữ vương trong giới hồ ly tinh, không ngờ có ngày lại bị người ta qua mặt như vậy.
“Kiều Kiều, kỳ thật trong giới chúng ta cũng rất coi trọng vận khí, để đi tới được bước đường ngày hôm nay cũng không dễ dàng chút nào, Kiều Kiều em không nên bỏ qua cơ hội tốt như vậy.”
Thái Phân hy vọng Hàn Kiều Kiều có thể sửa chữa quan hệ với cậu Dương, dựa vào dung nhan của Kiều Kiều thừa sức miểu sát Hứa Thanh, khiến cô ta không có khả năng xoay người.
“Tôi tin tường trong giới châu báu còn chưa đến lúc Trác Phàm một tay che trời, chỉ cần đổi một cửa hàng châu báu khác là được.”
Phương Minh lại nói tiếp, mà dường như những lời này đã trực tiếp chọc giận Thái Phân: “Cậu Phương, tôi không biết cậu có quan hệ gì với Kiều Kiều, thế nhưng cậu làm ơn cân nhắc thân phận của bản thân trước khi nói chuyện. Đúng là không phải chỉ có một công ty châu báu Trác Phàm, càng có nhiều công ty châu báu lớn mạnh hơn công ty của anh ta, thế nhưng liệu cậu có thể giới thiệu Kiều Kiều cho những công ty đó hay không? Mà mấy công ty đó liệu có đồng ý để Kiều Kiều đeo châu báu của họ biểu diễn hay không?”
“Hẳn là có thể.”
Phương Minh cũng không chấp nhặt với Thái Phân, sở dĩ cậu không thể xác định chắc chắn chính là vì không biết công ty châu báu của nhà họ Trần có quy mô lớn hơn công ty châu báu Trác Phàm hay không thôi.
“Cái gì gọi là hẳn là có thể? Cậu Phương, làm ơn cậu hãy nhìn hoàn cảnh mà nói chuyện, tôi biết cậu muốn biểu hiện trước mặt Kiều Kiều, mà thực tế đa số đàn ông đều muốn khoe mặt tốt của bản thân ra trước mặt Kiều Kiều, thế nhưng cuối cùng vẫn cần phải có thực lực đấy!”
Giọng của Thái Phân còn mang theo chút lên mặt dạy đời, Phương Minh xoa xoa mũi, mà Hàn Kiều Kiều thì cười trộm bên cạnh, không hề có chút ý muốn giải vây cho Phương Minh.
“Để tôi gọi một cuộc điện thoại.”
Phương Minh đã lấy điện thoại ra rồi thế nhưng Thái Phân vẫn không buông tha, chị ấy quay qua nói với Hàn Kiều Kiều: “Kiều Kiều, chị cũng chỉ là muốn tốt cho em mà thôi, em phải tin tưởng chị, chị đã nhìn thấy rất nhiều ngôi sao đang nổi tiếng vô cùng lại phải vì những chuyện như vậy mà ảm đạm chìm đi.”
“Chị Thái, có phải Phương Minh nói cậu ấy có cách đúng không?”
Hàn Kiều Kiều cầm trái táo trên bàn lên cắn nhẹ một cái, lơ đãng nói.
“Cậu ấy thì có thể có biện pháp gì chứ? Nếu cậu ấy có thể tìm một công ty châu báu tốt hơn công ty Trác Phàm, quên đi, không cần phải mạnh hơn Trác Phàm, chỉ cần là cửa hàng châu báu hạng nhất bất kỳ đồng ý cung cấp trang sức cho em trình diện, chị liền… Chị liền…”
“Liền thế nào?” Trong mắt Hàn Kiều Kiều hiện lên tia giảo hoạt, gặng hỏi.
“Về sau chị liền không ép em phải làm bất kỳ điều gì, em thích làm thế nào chị thế sẽ chiều em thế đó.”
Sở dĩ Thái Phân nói ra những lời như vậy chính là vì chị ấy chắc chắn Phương Minh chỉ đang khoác lác mà thôi. Ánh mắt chị ấy độc vô cùng, vừa nhìn lướt qua đã đoán được tổng giá trị quần áo trên người Phương Minh không vượt quá 2000 đồng, đối với một người bình thường có lẽ không kém thế nhưng còn cách người nhà giàu một khoảng xa.
Có lẽ cậu có thể quen biết với một số nhân viên của cửa hàng châu báu, thậm chí có thể là quản lý, thế nhưng những chuyện như thế này một quản lý nho nhỏ có thể quyết định được hay sao?
“Tốt, chỉ cần có một câu này của chị Thái là tốt rồi.”
Hàn Kiều Kiều vỗ tay một cái, sau đó lại nhìn về phía Phương Minh: “Tất cả còn dựa vào cậu.”
Phương Minh bật cười, Hàn Kiều Kiều này chắc chắn chính là đang cố ý nói nhảm, đáng tiếc chị Thái không thể nhìn ra.
Điện thoại được kết nối, bên trong truyền tới giọng nói của Trần Bách Vạn.
“Cậu Phương, có chuyện gì sao?”
“Hội trưởng Trần, là như vậy, tôi có một người bạn là minh tinh, lần này cô ấy tới tham dự hội triển lãm châu báu ở Thụy Lệ, thế nhưng bởi vì đắc tội với công ty châu báu Trác Phàm nên số trang sức vốn dành cho cô ấy biểu diễn lại bị người khác cướp mất. Ừm, tôi nhớ nhà họ Trần có một công ty châu báu đúng không? Cô ấy là Hàn Kiều Kiều, vậy được… Tôi ở đây chờ mọi người.”
Phương Minh vừa cúp điện thoại, mà lúc này trong đầu Thái Phân không ngừng có suy nghĩ xoay vòng.
Hội trưởng Trần, xưng hô như vậy chắc chắn chỉ dành cho lãnh đạo một hiệp hội nào đó, thế nhưng đầu năm nay thứ không đáng tiền nhất chính là hiệp hội, chỉ là hiệp hội có chữ “quốc” đã có hơn mười nhà, thậm chí những hiệp hội nổi lên với tên gọi vô cùng cao quý “Trung Hoa” gì gì đấy, nhiều như cá diếc sang sông, thật sự là không thể kể hết.
Mà trong ấn tượng của chị ấy dường như không có công ty châu báu nào họ Trần, đoán chừng chỉ là một công ty châu báu nhỏ mà thôi.
“Hẳn là không thành vấn đề.”
Phương Minh nhìn Hàn Kiều Kiều với vẻ chắc chắn, bởi vì lúc nãy sau khi cậu nhắc tới tên công ty Trác Phàm thì Trần Bách Vạn đã đáp lại cậu một câu: Châu báu Trác Phàm? Chưa từng nghe qua.
Lời của ông cụ Vạn nói chưa từng nghe qua có nghĩa công ty châu báu Trác Phàm chỉ là một công ty nhỏ xíu, không tính là gì, ông ấy không hề để nó trong mắt.
“Cậu Phương, nếu là một công ty châu báu nhỏ bé thì không những không cứu được Kiều Kiều, lại còn hạ thấp giá trị của em ấy nữa!”
Cũng không phải Thái Phân sợ thua nên nói vậy, thử nghĩ xem, một minh tinh hạng hai như Hứa Thanh đã có thể mang trên người châu báu của công ty hạng nhất, thế nhưng minh tinh hạng nhất như Hàn Kiều Kiều lại mang châu báu của công ty hạng ba, thật sự là mất hết mặt mũi, tự hạ thấp giá trị của bản thân.
“Ừm, chuyện này đương nhiên tôi biết.”
Nhìn thấy Phương Minh gật gật đầu Thái Phân cũng không còn gì để nói nữa, dù sao có chị ấy ở đây giám sát, chị ấy tuyệt đối sẽ không để Hàn Kiều Kiều làm chuyện gì để truyền thông có cơ hội bôi nhọ cô.
Sau 15 phút liền có người gõ cửa.
“Xin hỏi cô Hàn Kiều Kiều ở bên trong phải không ạ?” Giọng nói ôn tồn lễ độ vang lên bên ngoài cửa.
Nghe thấy giọng nói này Thái Phân liền đi tới mở cửa, bên ngoài có một người đàn ông trung niên cùng một người thanh niên trẻ tuổi, trên tay người đàn ông trung niên là một két bảo hiểm, mà trên mặt người thanh niên trẻ tuổi thì hiện lên nụ cười khiêm tốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận