Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1085: Trốn tránh

Chương 1085: Trốn tránh
Shekou!
Một khu vực bờ biển ở phương Đông!
Shekou là cái tên do người bản xứ đặt, bởi nơi này là tuyến đường buôn lậu nổi tiếng, đương nhiên, trước đây nơi này là con đường buôn lậu hàng hóa nhưng bây giờ nơi này lại trở thành nơi để người tu luyện phương Tây lén qua phương Đông.
Hai phe giao chiến, muốn thắng được đương nhiên phải hiểu rõ đối phương, những năm gần đây song phương đều phái người lén qua địa bàn của đối phương tìm hiểu tin tức, ngay từ đầu cả hai phe đều kiểm tra rất nghiêm, nhưng theo thời gian trôi qua, song phương lại không còn quá nghiệm ngặt trên phương diện này nữa.
Bởi vì người thường có thể qua lại giữa phương Đông và phương Tây, mà người bình thường kia cũng có thể trở thành gián điệp tìm hiểu tin tức, vì thế dần dần song phương bắt đầu buông lỏng quản lý vấn đề nhập cư trái phép, mà người tu luyện hai phe cũng có thể qua lại dựa vào phương thức nhập cư trái phép này, nhưng tiền đề là những người nhập cư trái phép này có thực lực không quá mạnh mẽ, tối thiểu là còn chưa quá cảnh giới Địa Cấp.
Cho dù có để người tu luyện từ Địa cấp trở xuống lẻn vào nước mình cũng không tạo thành thương tổn quá lớn, đương nhiên, cho dù như vậy, trong số mười người nhập cư trái phép sẽ có tới năm bảy người bị bắt lại.
"Tới rồi, các người lên bờ từ nơi này, sau khi lên bờ lại đi thẳng về phía nam, đi chừng trăm dặm là tới khu vực an toàn rồi."
Trên một chiếc thuyền ở Shekou, một đôi nam nữ trẻ tuổi cùng xuống thuyền, cô gái quay đầu liếc nhìn phía biển cả xa xa, cuối cùng không nói một lời theo sau lưng người con trai rời khỏi đây.
"Hiện tại cậu đã an toàn, cũng không sợ tôi mật báo, tôi có thể rời đi rồi đúng không?"
Cô bé nhìn cậu bé, Phương Thời cười khổ, sau khi cậu về tới phương Đông đương nhiên là đã an toàn, nhưng Millie lại lâm vào tình cảnh nguy hiểm, nơi này là phương Đông, một cường giả Địa Cấp của phương Tây như Millie hành tẩu trên vùng đất của người tu luyện phương Đông, thật không an toàn một chút nào.
"Hay cô cứ theo tôi trở về trước đi, hiện tại cô không có nơi nào để đi, còn không bằng chờ đến lúc hiểu rõ nơi này hơn lại tính tiếp."
"Không cần."
Millie trực tiếp cự tuyệt Phương Thời, lắc mình một cái lập tức nhảy vào bóng tối biến mất khỏi tầm mắt của Phương Thời.
Phương Thời nhìn phương hướng Millie biến mất, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
...
Một sơn trang nghỉ dưỡng!
Phương Minh đang nhàn nhã nằm trên ghế mây nhìn bầu trời đêm đầy sao, mà trong căn phòng sau lưng cậu, Diệp Tử Du cùng Hàn Kiều Kiều đang ngọt ngào đi vào giấc ngủ.
"Thì ra cậu chạy đến tận nơi đây, thật đúng là khiến tôi vất vả quá mà."
Một bóng người xuất hiện ở trước người Phương Minh, che lại tinh quang trên bầu trời, ánh mắt Phương Minh nhìn chằm chằm người tới, không nói gì.
"Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, tôi cũng chẳng muốn tìm cậu làm gì, chỉ là Thánh hậu muốn tôi mang một tin tức tới cho cậu, cõi âm đã được thống nhất, sẽ sớm tấn công Vu Sư nhất mạch, chuẩn bị tóm lấy Cửa Vĩnh Hằng kia."
Trong thời gian hai mươi năm này cha Phương Minh đã trở về từ cõi âm ba lần, nhưng mỗi lần lại không ở lại đây quá mười ngày.
Ngũ Vực nơi cõi âm đã được thống nhất, Vực Chủ Trung Vực cũng đứng về phía cha Phương Minh, hai người hợp lực tìm kiếm bí mật bên trong vùng đất Chỉ Dẫn, thì ra nó là một con đường đi thông với thế giới khác, vậy trước lối đi này có Vu Sư nhất mạch tọa trấn.
Trước đây khi Vu Sư nhất mạch ra tay với cõi âm, dưới con mắt của người ngoài kết cục của trận chiến là Vu Sư nhất mạch thất bại, thế nhưng thật ra Vu Sư nhất mạch không hề muốn hủy diệt cõi âm, mục đích của bọn họ chính là giành lấy con đường đi thông với thế giới bên ngoài kia, mà con đường này lại nằm ngay trong vùng đất Chỉ Dẫn.
Từ một điểm này cũng có thể thấy được, Vu Sư nhất mạch thực sự đứng về phía dị tộc.
Phương Minh im lặng.
"Nghe nói những năm gần đây cậu không hiện thân trong giới tu luyện lấy một lần, thậm chí còn không thấy cậu tu luyện, thế nào, cậu đã bắt đầu cảm thấy chán ghét đối với thân phận Vu Sư của chính mình sao?"
Lưu Nguyệt đặt mông ngồi xuống bên cạnh Phương Minh, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, nói: "Trên trời nhiều sao như vậy, nhưng nếu có một ngày nó đột nhiên biến thành sao băng đụng vào địa cầu, liệu cậu có còn cảm thấy số sao này xinh đẹp nữa không?"
Phương Minh vẫn im lặng.
"Bởi vì biết Vu Sư một mạch là đồng bọn của dị tộc cho nên cậu cảm thấy chán ghét tu vi của bản thân mình, những năm gần đây cậu lựa chọn cam chịu chuyên tâm làm một người đàn ông của gia đình, thế nhưng cậu cảm thấy cậu cứ tiếp tục trốn tránh như vậy thì có ích gì kia chứ?"
Thấy Phương Minh vẫn không muốn trả lời, Lưu Nguyệt trực tiếp đâm thủng ngụy trang của Phương Minh.
Đã từng là cường giả mạnh nhất chỉ dưới thiên vương, nếu nói không thích tu luyện đó là giả, nhưng Phương Minh lại có thể làm được tới mức không tu luyện lấy một lần trong suốt mười mấy năm qua, hẳn nguyên nhân là vì cậu đang trốn tránh.
Vu Sư một mạch là kẻ địch của Nhân tộc, mà bản lĩnh của cậu lại đến từ Vu Sư nhất mạch, điều này khiến cậu muốn trốn tránh tất cả.
"Trốn tránh cũng chỉ vô dụng thôi, cuối cùng cậu vẫn phải đối mặt với hết thảy, cuộc chiến đấu nơi cõi âm này cho dù là thắng hay là bại, cậu vẫn phải tham gia."
Lưu Nguyệt vỗ vỗ bả vai Phương Minh, đứng lên, bóng người đi vào trong bóng tối biến mất không thấy gì nữa.
Ánh trăng chiếu xuống phủ lên người Phương Minh, hồi lâu sau khi sương sớm thấm ướt hết quần áo mình, cuối cùng Phương Minh mới đứng lên, xoay người đi trở về phòng.
...
Ma Đô, đã qua ba tháng kể từ khi trở về từ phương Tây, Phương Thời cũng đã khôi phục cuộc sống thường ngày tới trường về nhà, chỉ có điều trong lòng cậu bé hiểu rõ, mỗi khi trời tối trong đầu cậu bé lại hiện lên bóng dáng của cô bé tóc vàng kia, thời gian ba tháng trôi qua, cũng không biết hiện tại cô ấy thế nào rồi.
"Tiểu Thời, chị phát hiện từ sau khi em trở lại từ phương Tây, bản thân em lại càng ngày càng nặng nề, tiếp tục như vậy thật không ổn, đi, chị đây dẫn em tới chỗ hay ho chơi."
Phương Thời trắng mắt liếc chị già nhà mình một cái, cái gì cũng không nói.
"Ôi, chị nói vẻ mặt này của em là có ý gì, chị biết lần đó là do chị không đúng, nhưng ai mà biết sẽ xảy ra chuyện như thế, chẳng qua lần này em yên tâm đi, chúng ta sẽ tới đại chiến Long Uyên bảng, Long Uyên bảng sắp được sắp xếp lại một lần nữa, lần này cường giả cảnh giới Địa Cấp của cả Đông Tây phương đều sẽ tham gia, đương nhiên hai chị em bọn mình cũng không có chuyện gì làm, vừa lúc có thể tới tham gia náo nhiệt."
Nghe được mấy lời chị già nhà mình nói, trong lòng Phương Thời khẽ động, cậu bé có hứng thú không phải vì Long Uyên bảng kia mà là vì nghĩ đến hành trình trước đó, chuyến hành trình khiến cậu bé gặp được cô gái tóc vàng kia.
"Được, em có thể đi xem với chị nhưng lần này tất cả mọi chuyện phải nghe em."
"Đương nhiên, đương nhiên chị phải nghe em trai thân yêu của chị rồi."
Vẻ mặt Phương Tuyết tràn đầy biểu tình lấy lòng, chẳng còn cách nào, ai kêu cô bé xài hết tiền trên người mất rồi chứ, muốn tới núi Lưỡng Giới cần phải bỏ ra một số tiền không nhỏ, mà đương nhiên khoản tiền này chỉ có thể dựa vào em trai mình.
...
Núi Lưỡng Giới, lúc đặt chân đến nơi này, Phương Thời có thể cảm thấy rõ ràng người ở đây đã nhiều hơn lần trước rất nhiều, bầu không khí trong cả thành phố cũng có vẻ náo nhiệt hơn không ít, đây là ảnh hưởng do chuyện Long Uyên bảng sắp mở mang tới.
Long Uyên bảng cũng giống hệt như danh sách thí sinh đậu khoa cử thời xưa, làm gì có người đọc sách nào lại không muốn đề tên lên bảng vàng? Thời cổ đại có bao nhiêu người đọc sách muốn đề tên lên bảng vàng thì thời này có bấy nhiêu người tu luyện muốn leo lên Long Uyên bảng.
Vất vả lắm Phương Thời cùng Phương Tuyết mới tìm được một khách sạn, hai người mau chóng cất hành lý, rời khách sạn, đang chuẩn bị chỗ ăn cơm.
"A, tiểu Thời, em đang làm gì vậy?"
Phương Tuyết phát hiện đột nhiên em trai mình bỏ mình lại chạy nhanh vào ngõ nhỏ, vì thế cô bé khó hiểu hô to lên.
"Chị, chị đi ăn cơm trước đi, em có chút việc."
Phương Thời lên tiếng, nhưng bước chân cậu bé không những không dừng lại mà còn nhanh thêm mấy phần, rất nhanh đã biến mất ở chỗ sâu trong ngõ nhỏ.
"Làm cái quỷ gì vậy? Lẽ nào tiểu Thời giấu mình làm chuyện gì rồi?"
Phương Tuyết cảm thấy không yên lòng, quyết định theo sau, chẳng qua cô bé muốn len lén theo dõi, nhìn xem rốt cuộc em trai mình muốn làm gì.
Hai người xuyên qua vài con ngõ nhỏ, hai mắt Phương Thời sáng ngời, bởi vì cậu bé thấy được bóng người chợt lóe lên lúc nãy đi vào bên trong nhà xưởng bỏ hoang này.
"Ra đi, tôi đã nhìn thấy cô rồi."
Đi tới cửa, Phương Thời cũng không trực tiếp đi vào mà chỉ mở miệng hô lên, cậu không muốn hành động vội vàng đi vào của mình khiến cô ấy hiểu nhầm.
Trong nhà xưởng không có tiếng đáp lại, Phương Thời nhíu mày một cái, cũng không lo nổi chuyện gì nữa, lập tức lùi lại vài bước rồi vọt vào, cuối cùng ánh mắt cậu bé rơi vào trên người bóng dáng nhỏ bé xinh xắn núp trong một góc kia.
Giống hệt như lần đầu tiên câu bé nhìn thấy cô bé trong sòng bài, lúc này thiếu nữ trước mắt cực kỳ chật vật, quần áo trên người dính đầy bụi, khuôn mặt tươi cười cũng trở nên tái nhợt, một màn này khiến Phương Thời nhìn thấy mà đáy lòng tê rần.
"Cô... Vì sao cô lại tới đây?"
Trong góc phòng, Millie ngẩng đầu nhìn về phía Phương Thời, trong nháy mắt khi thấy Phương Thời trên mặt cô ấy hiện lên vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng ngay sau đó lại biến thành lạnh như băng.
"Vì sao tôi không thể ở đây, đây là con đường duy nhất để tôi trở về."
Lời Millie nói khiến Phương Thời im lặng, tuy rằng phương Đông và phương Tây đều có nơi để lén nhập cư, nhưng đó là con đường nhập cư trái phép một chiều, nói cách khác người tu luyện phương Tây có thể thông qua Shekou tiến vào phương Đông, nhưng lại không thể nào thông qua con đường đó để quay trở về, mà nếu Millie muốn trở lại phương Tây, biện pháp duy nhất chính là đi từ núi Lưỡng Giới.
Người có diện mạo phương Tây rõ ràng như Millie lại xuất hiện ở nơi toàn người tu luyện phương Đông như núi Lưỡng Giới này thật sự là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, cho nên suốt một tháng này, Millie vẫn luôn trốn bên trong nhà xưởng bỏ hoang này, ngày ẩn náu đêm hoạt động, muốn tìm được một con đường an toàn thông đến phương Tây.
Chỉ là nói cho cùng Millie vẫn là Huyết tộc, mà Huyết tộc lại cần máu để duy trì sinh mạng, ở nơi như núi Lưỡng Giới này căn bản Millie không dám hút máu của người khác, cho dù có gặp phải người có thực lực kém hơn mình cô bé cũng không dám ra tay, một khi bại lộ bản thân sợ rằng cô bé có chắp cánh cũng khó thoát.
Phương Thời đã hiểu rõ, cũng không nói gì nữa yên lặng đi lên trước, vươn tay mình tới trước mặt Millie.
Đôi mắt màu xanh lam của Millie nhìn Phương Thời một hồi, giữa lúc Phương Thời chuẩn bị giải thích, đột nhiên Millie nắm lên cánh tay cậu bé, sau đó hung tợn cắn.
Ách...
Tuy rằng rất đau nhưng Phương Thời vẫn cứng rắn cắn răng không rút tay lại, rõ ràng Millie đang trả thù cậu bé, trong khoảng thời gian này cậu bé đã điều tra tin tức về Huyết tộc, tuy rằng Huyết tộc phải hút máu người mới có thể sống nhưng hoàn toàn có thể khiến người bị hút không cảm thấy đau đớn.
Hồi lâu sau, Millie mới ngừng cắn, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn một chút.
Nhìn Millie, Phương Thời thở dài một hơi, nói: "Chỉ cần cô đồng ý với tôi sau khi cô trở lại phương Tây sẽ không để lộ bí mật của tộc Nightmare, nhất định tôi sẽ đưa cô trở về phương Tây."
"Ái chà chà, giọng điệu của người nào đó thật lớn, chậc chậc chậc, quả nhiên là bị chị đoán đúng."
Nơi cửa truyền đến một giọng nói, trên mặt Millie lộ ra vẻ đề phòng, mà Phương Thời lại không thèm quay đầu lại, giọng nói này cậu bé đã nghe suốt hơn mười năm, không cần quay đầu lại cậu bé cũng biết người nói lời này là ai.
Trừ bà chị già như kẻ dở hơi của cậu bé, không thể là người nào khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận