Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 608: Vào thành cổ, thí thần

Chương 608: Vào thành cổ, thí thần
Một tháng sau, Phương Minh mở mắt, hai tay kết ấn, Thông Sơn Ấn kết thành, một tòa núi chừng ba tượng xuất hiện ở phía trước cậu, sau đó mang theo tư thế như thái sơn áp đỉnh hạ xuống.
Rầm!
Mặt đất rung động nổ vang, thậm chí ngay cả chất lỏng trong hồ đều xuất hiện ba động.
So với một tháng trước khi Phương Minh vừa biết cách khống chế Thông Sơn Ấn, thời gian một tháng này, thủ ấn Thông Sơn Ấn đã được cậu tu luyện tới mức cực kỳ thành thạo, uy lực cũng tăng lên gấp mấy lần.
"Cải tạo sơ bộ hoàn thành, tiến vào trình tự kế tiếp."
Thanh âm trên Tháp Năng Lượng truyền ra, đình chỉ phun ra chất lỏng, sau đó một ánh hào quang bắn xuống muốn chiếu lên người Phương Minh, chẳng qua đúng lúc này, Trường Sinh Quan Tưởng Hoa nơi ngực Phương Minh lần thứ hai hiện lên, một nhúm quang mang bắn ra, đối đầu với tia sáng do tháp năng lượng truyền tới.
Hai tia sáng mũi nhọn đụng nhau, tháp năng lượng điên cuồng xoay tròn, đồng thời tiếng máy móc lại truyền ra: "Cảnh cáo, cảnh cáo, có năng lượng không rõ ràng, không cách nào phán đoán."
"Tích tích tích... Cải tạo..."
Tiếng máy móc này gián đoạn, dường như đang gặp vấn đề gì, ngay sau đó tháp năng lượng ngừng chuyển động.
"Năng lượng không cách nào nghiệm chứng, khởi động trình tự hủy diệt."
Lần này từ trong tháp năng lượng có một tia sáng màu đen bắn ra, chẳng qua ngay khoảnh khắc trước khi tia sáng màu đen từ tháp năng lượng bắn ra, thân thể của Phương Minh đã không còn ở trong hồ kia nữa, Trường Sinh Quan Tưởng Hoa đã khống chế thân thể của cậu chủ động bay ra khỏi ao.
Đương nhiên, chỉ là bay ra ao còn chưa đủ, Trường Sinh Quan Tưởng Hoa khống chế thân thể của Phương Minh trực tiếp chạy ra bên ngoài, mà lúc này, tất cả tháp năng lượng đồng thời bắt đầu chuyển động.
"Toàn bộ trình tự hủy diệt bắt đầu!"
Những tháp năng lượng này tất cả đều phóng ra tia sáng màu đen, mặc dù không bị hào quang màu đen này bắn trúng, thế nhưng Phương Minh có thể cảm thụ được nguy cơ hào quang màu đen này mang cho cậu, da gà khắp toàn thân nổi lên.
Đây là một loại trực giác, nếu như những tia sáng màu đen này có một tia rơi vào trên người của cậu, vậy cậu chắc chắn sẽ chết ngay tại đây.
Điều may mắn nhất là Trường Sinh Quan Tưởng Hoa rất trâu bò, khống chế cậu di chuyển nhanh chóng, mỗi một lần đều gian nan tránh thoát những tia sáng màu đen này, lấy tốc độ cực nhanh đi về phía trước.
Phương Minh có thể thấy ở vị trí phía trước cậu cách đó không xa có một vòng xoáy, nếu như cậu đoán không nhầm, vòng xoáy này hẳn chính là cửa ra, bởi vì lúc trước sau khi cậu bị sét đánh sau đó bị truyền tống đi, chính là được truyền tống tới phía trước vòng xoáy này.
Chỉ cần ra khỏi vòng xoáy này hẳn liền an toàn.
"Lão đại nỗ lực lên, mọi thứ đều nhờ vào mày."
Phương Minh lẩm bẩm một câu, cậu đại khái có thể đoán được một chút tình huống, ở nơi này hẳn là có cơ duyên, nhưng không phải chuẩn bị cho cậu, mà bảo tháp thì mạnh mẽ đưa cậu tới nơi này, sau khi chiếm được chỗ tốt, bây giờ bị phát giác ra, mau chóng mang bản thân mình ra ngoài.
"Cải tạo sơ bộ hoàn thành, nói cách khác kế tiếp hẳn là tiến hành bước cải tạo thứ hai, mà bảo tháp không muốn để cho chính mình tiến hành bước cải tạo thứ hai, cho nên mới phải mang theo mình chạy trốn, từ đó mới bị bại lộ."
Suối chảy càng ngày càng gần, trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ vui mừng, chẳng qua ngay khi cậu cách vòng xoáy này chỉ còn một bước ngắn, mấy tia sáng màu đen do tháp năng lượng bắn ra đột nhiên hội tụ lại với nhau, tạo thành một cột sáng màu đen.
Cột sáng màu đen lấy một loại tốc độ mắt thường không thấy rõ hướng phía Phương Minh, ngay tiếp theo không gian xuất hiện vặn vẹo, lấy tốc độ của cột sáng này, tuyệt đối có thể bắn trúng Phương Minh ngay trước khi cậu nhảy vào vòng xoáy.
Coi như không bắn trúng cậu, thế nhưng vốn dựa theo phương hướng cột sáng màu đen này bắn tới, rõ ràng cho thấy đang hướng về phía vòng xoáy, cho nên rất có thể sẽ trực tiếp hủy diệt vòng xoáy, điều khiến Phương Minh lo lắng là đợi khi chính mình tiến vào vòng xoáy rồi, vòng xoáy này lại bị hủy diệt, vậy liệu bản thân mình trong vòng xoáy có thể an toàn hay không?
Sở dĩ có thể có lo lắng như vậy, là bởi vì cậu đã biết được từ trong miệng sư phụ cậu về trận pháp cùng loại với không gian truyền tống này, nếu như trận pháp bị hủy bỏ, mà có người còn đang ở bên trong truyền tống, như vậy có khả năng rất lớn sẽ trực tiếp bị lực lượng không gian xoắn thành mảnh nhỏ, thậm chí rất có thể bị trục xuất vào bên không không gian biến dị, không khác gì ngồi chờ chết.
Dường như cảm nhận được lo lắng trong lòng Phương Minh, bảo tháp lại một lần nữa hiện lên, ngay khoảnh khắc đưa Phương Minh vào trong vòng xoáy, bảo tháp trực tiếp mạnh mẽ đón nhận cột sáng màu đen kia, mà khoảnh khắc cuối cùng trước khi Phương Minh đi vào vòng xoáy liền thấy bảo tháp bị cột sáng màu đen bắn trúng, trực tiếp vỡ vụn.
XÍU...UU!!
Một lực kéo to lớn truyền đến, đợi khi Phương Minh lần thứ hai khôi phục ý thức, phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, bốn phía một mảnh cháy đen, trải qua quan sát sau đó mới xác nhận, đây là nơi cậu đã bị lôi đình đánh trúng lúc trước, nói cách khác cậu đã truyền tống trở về thành công.
Trên bầu trời không còn tiếng sấm sét, cảnh tượng diệt thế kinh khủng cũng biến mất, tất cả lại khôi phục gió êm sóng lặng.
Chẳng qua Phương Minh hiện tại cũng không có thời gian quan sát cái này, mà là nhanh đích di động, đợi khi chạy tới vị trí cách vị trí ban đầu trăm trượng rồi mới dừng lại, sau đó trước tiên đưa mắt nhìn về phía lồng ngực của mình.
Nơi ấy, ấn ký Trường Sinh Quan Tưởng Hoa không có bất kỳ ánh sáng lộng lẫy, Phương Minh đặt tay lên phía trên, nhẹ giọng hô lên: "Lão đại, lão đại có đây không?"
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi tiến vào vòng xoáy cậu thấy được bảo tháp bị cột sáng màu đen đánh nát, cho nên trong lòng cậu có chút bận tâm, mặc dù không biết rõ lai lịch của bảo tháp, thế nhưng cậu đã biết chỗ tốt của bảo tháp, nếu như không có bảo tháp mà nói, phỏng chừng hiện tại cậu còn không dám đột phá đến cấp bậc Địa Cấp.
Đương nhiên còn có một điểm rất trọng yếu, đó chính là sau khi tiến vào chiến trường thượng cổ, không ít động tác của cậu đều do bảo tháp khống chế, về vùng đất tạo thần, về tháp năng lượng, còn có thí thần giả kia… Những thứ này rốt cuộc đại biểu cho cái gì, trước mắt cậu vẫn còn hoàn toàn không biết gì cả.
Đáng tiếc chính là mặc kệ cậu kêu gọi tới cỡ nào, bảo tháp đều không trả lời, rơi vào đường cùng Phương Minh buộc lòng phải tạm thời buông tha.
Đang lúc Phương Minh lo lắng không biết kế tiếp nên làm gì, một giọng nói vang lên bên tai của cậu.
"Vào thành cổ, thí thần!"
Nghe được thanh âm này Phương Minh sửng sốt một chút, bởi vì thanh âm này cậu có chút quen thuộc, sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút đã nhớ ra, trước đây khi cậu đi vào tầng hai của bảo tháp cũng đã nghe thấy thanh âm này.
"Lão đại mày không sao?"
Trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ mừng rỡ, vội vã hô hoán, đáng tiếc chính là thanh âm này sau khi nói xong câu đó liền không còn bất cứ động tĩnh gì, cuối cùng bất đắc dĩ Phương Minh chỉ có thể buông tha.
"Vào thành cổ ngược lại có thể hiểu, hẳn là chỉ Thần Linh Thành Cổ trong miệng những người này, nhưng thí thần này là có ý gì?"
Phương Minh nghi ngờ, tuy rằng lần này thực lực của cậu có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, trực tiếp từ Địa Cấp tầng hai đạt đến Địa Cấp ba tầng đỉnh, nếu như cho cậu thời gian tiêu hóa thu hoạch lần này, đột phá đến Địa Cấp tầng bốn cũng là chuyện ngay trước mắt.
Nhưng thần linh kia là nhân vật cấp bậc nào chứ? Phương Minh còn chưa cuồng vọng đến mức cảm giác chỉ dựa vào mình mà có thể chống lại thần linh, chớ nói chi là còn muốn thí thần rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận