Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 546: Họp phụ huynh (1)

Chương 546: Họp phụ huynh (1)
Trung học Đế Nhất!
So sánh với trước đây, ngày hôm nay trường học náo nhiệt hơn hẳn, trong trường nhiều xe con hơn trước gấp mấy lần, ngay cả cửa trường học cũng đã có vô số xe đậu kín, rất nhiều xe phải ngừng ở hai bên đường tới trường học.
Mà sở dĩ có nhiều xe con đồng thời xuất hiện như vậy là vì hôm nay là ngày họp phụ huynh định kỳ của trường trung học Đế Nhất.
Chẳng qua có một điều rất đáng chú ý, xe đậu ở cửa trường học đều là xe sang trọng, không phải Porsche thì là Benz BMW, mà xe hơi kém hơn một chút lại đậu ở hai bên đường, ở vị trí xa trường học hơn.
Cũng không thiếu xe trực tiếp lái vào bên trong trường, chẳng qua phần lớn đều là xe Audi.
"Vì sao những chiếc xe này có thể đi vào mà chúng ta lại không thể?"
Có một phụ huynh bị ngăn lại ở bên ngoài cửa trường, buộc lòng phải lái xe đến vị trí cách cửa trường học năm mươi mét mới tìm được chỗ đậu xe, khi vị phụ huynh ấy đi tới cửa trường thấy có mấy chiếc xe được lái thẳng vào trường học, vẻ mặt bất mãn.
"Người anh em này, anh nói vậy là không biết rõ rồi, ở trong nước chúng ta, phú nhị đại lái xe thể thao, người làm ăn lái Mercedes-Benz, mấy tên nhà giàu mới nổi nhờ phá bỏ di dời thì lái BMW, mà chỉ có người làm quan mới lái Audi thôi."
Một người đàn ông trung niên khác ở bên cạnh cười cười giải thích một câu, xe Audi là loại xe nhắm vào hệ thống chính phủ trong nước sớm nhất, cũng là xe riêng của lãnh đạo chính phủ ở rất nhiều nơi.
"Không phải hiện tại không được dùng xe công vào việc tư nữa sao? Không lẽ những người làm quan này không sợ bị tố cáo?"
"Vừa nhìn người anh em là biết anh không hiểu đạo quan trường rồi, anh cho rằng phải là lãnh đạo như thế nào mới có thể dùng xe Audi làm chuyên dụng? Chỉ có nhân vật số một số hai trong bộ mới có tư cách này, ít nhất cũng phải tới cấp phó phòng hoặc cán bộ cấp bộ trở lên, anh cảm thấy loại lãnh đạo này còn cần phân ra xe chuyên dụng với chẳng xe riêng không? Cái gọi là xe chuyên dụng chỉ dành cho đối tượng cấp khoa trở xuống thôi."
Người đàn ông trung niên đang giảng giải kia hiển nhiên hiểu rất rõ quan trường, luôn dùng giọng điệu của người từng trải để nói: "Ở trong nước chúng ta, đối với cán bộ cấp phòng, chỉ cần không phạm phải sai lầm chính trị... Ha ha, anh cứ nhìn trưởng phòng sữa bột trước đây đi, sau khi trải qua đầu gió kia hiện tại hắn đang làm gì? Cho nên anh hiểu..."
Trong khi hai người đàn ông này đang nhỏ giọng trao đổi, Phương Minh cũng đi vào cửa trường.
Phương Minh biết rõ lớp của Tần Tuyết ở nơi nào, vì thế sau khi tiến vào cửa trường cậu lập tức đi thẳng đến lớp.
Khối mười lớp một là lớp của Tần Tuyết, học sinh học trong lớp này đều là những học sinh có thành tích học tập tốt nhất trong cả khối lớp mười, hơn nữa học sinh lớp này cũng không cố định, sau mỗi kỳ thi học kỳ sẽ chuyển những học sinh có thành tích yếu kém vào lớp hai.
Mặc dù bộ giáo dục đã quy định không cho phép làm như vậy, thế nhưng trường học vẫn có vô số biện pháp để qua mắt bộ giáo dục, mà đối với học sinh, không có người nào không phục cả, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy đó là sỉ nhục, sẽ càng thêm nỗ lực học tập, tranh thủ để học kỳ kế tiếp có thể trở lại lớp một.
Toàn bộ học sinh trong trường đều nghỉ học vào ngày hôm nay, tất cả phòng học đều được dành để đón tiếp phụ huynh, cho nên khi Phương Minh đi vào phòng học lớp một, thấy nhiều phụ huynh đã lớn ngồi trong phòng học như vậy, nhất thời có chút không kịp phản ứng.
"Cậu em Tần, đến đây đi!"
Trong nháy mắt khi Phương Minh đi vào phòng học, lập tức có một giọng nói từ bên trong truyền đến, ánh mắt Phương Minh nhìn về nơi giọng nói phát ra, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười đi thẳng về phía bên kia, người gọi cậu không phải là ai khác mà chính là Trương Kiến Ba.
"Ngày hôm nay anh Trương tự mình tới đây à."
Phương Minh ngồi xuống vị trí bên cạnh Trương Kiến Ba, Trương Kiến Ba cười ha hả đáp: "Ngày hôm nay vừa vặn không có chuyện gì làm, vì thế thuận tiện tới đây tham dự buổi họp phụ huynh cho Dao Dao."
"Lần này hẳn thành tích cuối kỳ của Dao Dao rất khá đúng không?"
Từ dáng tươi cười trên mặt Trương Kiến Ba Phương Minh có thể nhìn ra, hẳn thành tích cuối kỳ của Dao Dao rất khá, bởi vì cậu biết rõ mấy buổi họp phụ huynh này. Đối với những học sinh có biểu hiện kém, thành tích hạ thấp, thầy cô giáo sẽ phê bình hết lời, không lưu lại chút mặt mũi cho phụ huynh học sinh ấy.
Trương Kiến Ba là một phó cục trưởng, cũng có thể tính là người có mặt mũi, nếu thành tích của con gái không tốt sợ rằng ông ta sẽ không đến đây.
"Ha ha, khi Dao Dao mới vào lớp học đã xếp thứ năm mươi ba, sau kỳ thi lần này lại có thể leo lên vị trí mười sáu, tiến bộ rất lớn, đương nhiên, vẫn phải cảm ơn bạn học Tần Tuyết đã trợ giúp Dao Dao."
Nghe thấy những lời Trương Kiến Ba nói, Phương Minh âm thầm trừng trắng mắt, theo những gì cậu biết được từ trong miệng Tiểu Tuyết, toàn bộ lớp một cũng chỉ có sáu mươi học sinh, chẳng trách lúc trước khi ở phòng ngủ Trương Kiến Ba lại khách khí như vậy, chỉ với thành tích này của Dao Dao mà có thể được ở cùng phòng với Tiểu Tuyết, thực sự là phải vận dụng không ít quan hệ.
Trường học cũng thực to gan, cũng không sợ Dao Dao làm hư Tiểu Tuyết, khiến thành tích của Tiểu Tuyết giảm xuống.
Sau khi hàn huyên với Trương Kiến Ba một hồi, đột nhiên Phương Minh bị một vị trí trên bàn học hấp dẫn, ở trên góc phải của bàn học, nơi đã bị sách vở che lên có lộ ra một góc chữ, là chữ do học sinh dùng đao nhỏ khắc lên.
Xuất phát từ hiếu kỳ, Phương Minh đẩy sách vở trên bàn qua một chút, khiến hàng chữ này lộ ra, chỉ là sau khi nhìn rõ ràng dòng chữ trên bàn này, khóe miệng cậu co quắp một cái.
"Tần Tuyết, mình rất thích cậu!"
Đây là dòng chữ đã được khắc trên bàn, mà thấy sáu chữ này, Phương Minh bị tức tới nở nụ cười, trực tiếp mở một quyển sách bên trong ra, liếc nhìn tên trên trang sách đầu tiên: Trương Tư Hàn.
"Hay lắm tên nhóc này, dám yêu thích em gái mình."
Phương Minh vươn tay lục lọi một chút trong ngăn bàn bên dưới, lấy một cây đao nhỏ từ bên trong ra, sau đó bắt đầu khắc lên bàn.
"Cậu em Tần, lúc trước thầy giáo có dặn dò, không cho phép chúng ta đụng vào bất kỳ thứ gì của học sinh."
Trương Kiến Ba đang ở bên cạnh thấy hành động của Phương Minh, lập tức nhắc nhở một câu, cùng lúc đó cũng nghiêng đầu qua nhìn dòng chữ trên mặt bàn, khi thấy sáu chữ được viết trên bàn kia, khóe mắt nháy nháy, xấu hổ cười nói: "Này cũng không sao, cậu cứ tùy tiện đi."
Là người làm cha, Trương Kiến Ba có thể hiểu tâm tình của Phương Minh, nếu đổi lại là ông ta biết có nam sinh nào thích con gái của ông ta, phỏng chừng ông ta sẽ trực tiếp móc còng tay ra còng nam sinh kia lại.
"Đã duyệt, anh của Tần Tuyết lưu."
Đây là bảy chữ Phương Minh khắc xuống, cậu vốn muốn gạch bỏ sáu chữ kia đi, thế nhưng suy nghĩ một chút cuối cùng cậu quyết định không làm như vậy, mà chỉ khắc bảy chữ này, đoán chừng bảy chữ này đã có thể hù dọa nam sinh kia mấy ngày.
Ngay khi Phương Minh khắc xong bảy chữ này, thầy giáo cũng vào, thầy giáo này cũng là người quen của Phương Minh, chính là thầy Tưởng Tiểu Long.
"Chào mọi người, tôi là chủ nhiệm lớp một Tưởng Tiểu Long, cảm ơn các vị phụ huynh đã dành thời gian tới tham gia buổi họp phụ huynh do nhà trường tổ chức lần này."
Loại họp phụ huynh này đối với Tưởng Tiểu Long là xe nhẹ đường quen, đầu tiên là giới thiệu những vinh quang của trường học, sau đó bắt đầu không ngừng nói khoác về trường học, mà đám phụ huynh đang ngồi phía dưới cũng sẽ nể tình, thỉnh thoảng vỗ tay cổ động.
"Sự trưởng thành của các học sinh không thể tách rời khỏi sự giáo dục của nhà trường cùng các phụ huynh, mà mục đích mở buổi họp phụ huynh này cũng là vì để phụ huynh hiểu rõ biểu hiện cùng thành tích của con mình ở trường học hơn, trong tay tôi có một phần danh sách, là danh sách những học sinh có thành tích tiến bộ hoặc có thành tích xuất sắc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận