Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 390: Xem mắt

Chương 390: Xem mắt
Nhà họ Diệp.
Hai cha con Diệp Minh và Diệp Tử Du ngồi trên ghế sô pha, giống như đứa bé làm điều sai cúi đầu không nói gì. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, có thể thấy hai cha con đang dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
“Đồng chí lão Diệp, mau làm đồng chí Lương Quỳnh hạ hỏa đi.”
Ngón tay Diệp Tử Du di chuyển trên ghế sô pha, gửi tín hiệu.
“Đồng chí Diệp Tử, tổ chức bồi dưỡng con nhiều năm như vậy, bây giờ đã đến lúc con cống hiến vì tổ chức rồi, hay là con làm đi.”
Diệp Minh vuốt ve lòng bàn tay lên đùi, đáp lại ám hiệu của Diệp Tử Du.
“Con còn trẻ, kinh nghiệm chiến đấu vẫn chưa phong phú, vẫn là đồng chí lão Diệp đi đầu làm gương đi.”
“Khụ khụ, đừng lấy cớ còn trẻ, người trẻ tuổi cần phải có dũng khí, dám đấu tranh.”
“Người ngồi bên cạnh con không phải là Lương Tịnh Như (1).”
(1) Ca sĩ Lương Tịnh Như có bài hát nổi tiếng “Dũng khí”.

Lương Quỳnh khoanh hai tay trước ngực, nhìn chồng và con gái đang lén nói chuyện với nhau, lửa giận càng bùng cháy, cười lạnh: “Hai người đừng giả chết nữa. Tôi nói cho hai cha con biết, không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng về chuyện này, hôm nay tôi liền rời khỏi căn nhà này. Dù sao hai người cũng không xem tôi ra gì.”
“Tôi cực khổ vì nhà này nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng thì sao? Chồng và con gái đề phòng tôi như quân giai cấp, con tim tôi đã trở nên lạnh giá, lòng đau như cắt.”
Lương Quỳnh ra sức đấm vào ngực mình, tỏ ra vô cùng đau khổ. Diệp Tử Du lén nhìn Diệp Minh, Diệp Minh cũng đưa mắt nhìn con gái mình. Ánh mắt hai cha con đối diện với nhau, gửi cho nhau cùng một thông điệp.
“Đồng chí Lương Quỳnh đang biểu diễn, chúng ta chắc là nên để mẹ tiếp tục diễn một mình vậy?”
Lương Quỳnh thấy chồng và con gái vẫn không có phản ứng gì cũng thấy chán nản: “Tóm lại, hôm nay gọi Phương Minh đến đây, tôi muốn gặp trực tiếp hỏi cho rõ ràng. Hai cha con đừng hòng lừa gạt tôi được nữa.”
“Mẹ, trời cũng sắp tối rồi, gọi anh Phương Minh đến đây không tốt lắm đâu. Hay là ngày mai con sẽ liên lạc với anh Phương Minh nhé.” – Diệp Tử Du muốn trì hoãn.
“Không được, ngay bây giờ.”
“Vợ à, bây giờ nhà chúng ta chưa mua đồ ăn gì cả, gọi Phương Minh qua cũng không có gì để đãi người ta.” - Đồng chí lão Diệp cũng lên tiếng.
“Không có thì ông không biết đi mua à?”
Diệp Minh hơi sửng sốt, sau đó giống như suy ngẫm gì đó, trên mặt liền nở nụ cười: “Được được được, bây giờ tôi sẽ đi chợ mua đồ ngay. Tử Du con gọi cho Phương Minh đi, gọi cậu ta đến đây, cứ nói là tối nay ba muốn làm vài ly với cậu ta.”
“Đồng chí lão Diệp.”
Diệp Tử Du không ngờ đồng chí lão Diệp cùng chiến tuyến với mình cũng phản nhanh như vậy.
“Nghe lời mẹ con đi.”
Diệp Minh đáp lại một câu đầy ẩn ý, người trong cuộc như con gái mình vẫn chưa nhìn ra được tình hình. Nói gì thì nói, Phương Minh bây giờ cũng là bạn trai của con gái, hơn nữa ngay cả mình cũng biết. Nguyên nhân vợ mình thấy khó chịu cũng là bởi vì chuyện này mà gạt bà.
Bằng không, nếu vợ mình thực sự ghét Phương Minh sẽ không bảo ông đi mua đồ ăn. Chỉ cần lát nữa Phương Minh đến đây, thái độ tốt một chút, nói nhiều lời hay một chút, cánh cửa của vợ mình cũng có thể qua được.
Diệp Minh thì hiểu, nhưng ông không thể nói rõ ra được. Tuy nhiên có một điều Diệp Minh không biết chính là, Lương Quỳnh sở dĩ muốn gặp Phương Minh không phải chỉ vì bà tức giận, hơn nữa nguyên nhân chân chính khiến bà tức giận lại là vì hai nguyên nhân.
Nguyên nhân thứ nhất chính là trước kia khi Diệp Minh gặp khủng hoảng, lai lịch lá bùa bình an đó chỉ có trong lòng Lương Quỳnh biết rõ, vậy nên nói theo kiểu nào thì Phương Minh cũng coi như là ân nhân nhà bà.
Nguyên nhân thứ hai chính là con gái và Phương Minh đã ở bên nhau thời gian không ngắn. Lối sống xã hội thời nay rất thoáng, nhất là người trẻ tuổi, tuy bà rất tin con gái mình, nhưng đây là chuyện không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn (2). Nếu con gái mình thật sự cùng Phương Minh ăn trái cấm, vậy bà còn có thể làm gì bây giờ?
(2) Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn: ý chỉ một việc cho dù tỷ lệ phát sinh không lớn, nhưng vẫn có thể xảy ra, cần phải có sự đề phòng cẩn thận.
Cũng chính vì hai nguyên nhân này mà thái độ Lương Quỳnh mới thay đổi như vậy, nhưng tất cả điều này phải đợi đến khi gặp Phương Minh rồi nói.
Diệp Minh cầm bóp tiền đi ra ngoài mua đồ ăn. Nhưng ông mới vừa mới mở cửa liền kinh ngạc la lên: “Ái Hương đến sao?”
Nghe Diệp Minh nói thế, Lương Quỳnh liền đưa mắt nhìn về phía cửa, trên khuôn mặt cũng lập tức nở nụ cười, không khí trong phòng lập tức thay đổi. Diệp Tử Du thấy vẻ mặt của mẹ mình trong lòng cũng cảm thấy bội phục năng lực thay đổi sắc mặt của mẹ.
“Ái Hương, mau vào đi, đến sao không gọi cho tôi?”
Ở cửa, một người phụ nữ trung niên và một chàng trai trẻ đang đứng ở đó, làn da trắng nõn, trên người mang đến cho người ta một cảm giác nho nhã lễ phép, vừa nhìn là biết đây là người nhận được sự giáo dục rất tốt.
“Tiểu Chính đây sao?”
“Trí nhớ dì Lương tốt quá, vẫn còn nhớ con.” – Hà Chính lễ phép đáp.
“Đúng là Tiểu Chính rồi, không phải con đi du học nước ngoài sao, hình như là đại học Stanford, sao lại trở về vậy?”
“Dì Lương, con hoàn thành bảo vệ luận văn trước một năm, đã nhận bằng học vị tiến sĩ.”
“Woah, giỏi vậy, không hổ là người tài. Hồi xưa con học đã xuất sắc vậy rồi. Bây giờ con tính về nước phát triển sao?”
“Dạ, con vẫn thích đất nước mình hơn. Hơn nữa nước ta hiện nay cần nhân tài như chúng con về nước. Trước khi về nước con đã ký hợp đồng với xí nghiệp nằm trong top 500, tháng sau liền có thể trực tiếp đi làm.”
“Giỏi quá, ai… xem dì kìa… mau mau mau, mau vào trong ngồi đi.”
Lương Quỳnh nhìn Hà Chính với ánh mắt rất hài lòng, tuổi trẻ tài cao lại lễ phép hơn nữa ngoại hình cũng không tệ, dáng người cao gầy. Đây là hình mẫu con rể mà tất cả bà mẹ vợ trên thiên hạ thích nhất.
“A, Tử Du cũng về rồi này.”
Vương Ái Hương và Hà Chính bước vào đại sảnh. Ánh mắt Hà Chính dừng trên người Diệp Tử Du trước tiên, mắt sáng rỡ. Không ngờ mình mới xuất ngoài mấy năm, cô bé ngây ngô năm nào giờ đã trở thành một cô gái xinh đẹp duyên dáng yêu kiều.
“Dì Vương, anh Hà Chính.”
Diệp Tử Du cũng biết hai mẹ con Vương Ái Hương và Hà Chính. Gia đình hai bên trước đây sống chung trong một tiểu khu, chỉ cách nhau một vách tường. Sau này công ty Diệp Minh làm ăn không tệ mới chuyển nhà đi. Nhưng Vương Ái Hương và Lương Quỳnh thường xuyên cùng đi spa làm đẹp, vậy nên vẫn luôn giữ liên lạc với nhau.
“Tử Du càng ngày càng xinh đẹp, không biết sau này chàng trai nào có phúc tốt, có thể lấy được Tử Du.”
Nghe bạn tốt mình khen, trong lòng Lương Quỳnh vô cùng đắc ý. Tuy bạn bè bà ai gặp con gái mình cũng đều khen như vậy, nhưng là cha mẹ làm gì có ai ghét người khác khen con gái mình chứ.
Hơn nữa, đối với tất cả cha mẹ, người khác khen con cái mình còn thấy vui hơn cả khen chính họ.
“Làm gì có, Tiểu Chính nhà chị mới đúng là xuất sắc. Tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, còn trẻ như vậy đã có bằng tiến sĩ, đã vậy còn làm việc cho xí nghiệp top 500, tiền đồ rộng mở.”
“Ai, đừng nói thằng bé, ngoại trừ học hành cái gì cũng không biết, làm tôi nhức đầu chết đi được.”
Vương Ái Hương đột nhiên thay đổi phong cách, khuôn mặt tỏ ra bất đắc dĩ, khiến Lương Quỳnh cảm thấy khó hiểu bèn hỏi: “Tiểu Chính không phải rất tốt sao, bà làm sao vậy?”
“Bà nói đi, thằng bé đã hai mươi bảy tuổi, con cái nhà ai lớn chừng này rồi mà chưa bao giờ yêu đương, vậy mà nó đến bây giờ ngay cả bạn gái cũng không có. Sớm biết vậy tôi đã không cho nó ra nước ngoài du học, cứ tốt nghiệp rồi làm việc ở đây, sau đó thì tìm bạn gái.”
Nghe Vương Ái Hương nói thế, Lương Quỳnh hơi ngẩn người, sau đó lén đưa mắt nhìn con gái mình. Bà cuối cùng đã hiểu, hôm nay bạn tốt đến đây là có ý gì. Đây là tới cửa tìm duyên sao?
Nếu đổi lại là trước ngày hôm nay, Lương Quỳnh chắc chắn sẽ chào đón bằng cả hai tay. Dù sao trong lòng bà Hà Chính cũng là một chàng trai ưu tú, rất xứng đôi với con gái mình. Thế nhưng trọng điểm ở đây là hiện tại con gái mình đã hẹn hò với Phương Minh, hơn nữa lát nữa Phương Minh đến đây, trong lòng bà cho dù không hài lòng cỡ nào cũng không thể tỏ thái độ ngay lúc này được.
“Yên tâm đi, điều kiện như Tiểu Chính chắc chắn có thể tìm được bạn gái, chắc là ánh mắt Tiểu Chính khá cao nên không để vào mắt các cô gái bình thường.”
Lương Quỳnh vừa bưng dĩa trái cây vừa nói sang chuyện khác: “Ái Hương, dạo này tình thế lão Hà nhà bà không tệ, rất có khả năng sẽ tiến thêm bước nữa.”
“Tôi làm sao mà quản được chuyện của ông ta, A Chính đã đủ phiền tôi rồi, chuyện của lão Hà tôi làm gì còn lòng dạ đi hỏi nữa, nhưng hình như đúng là có chuyện như vậy.”
“Vậy thì xin chúc mừng nhé, Ái Hương bà thật là hạnh phúc, có một người con xuất sắc như vậy, lại có một ông chồng giỏi giang như vậy. Chẳng bù cho tôi, chồng và con gái chỉ biết hợp lại ăn hiếp tôi mà thôi.”
Lời Lương Quỳnh nói mang hàm ý ám chỉ. Diệp Tử Du chỉ cười hi hi, giả vờ như nghe không hiểu.
Nói chuyện với nhau được một lúc, Vương Ái Hương cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không được, trầm ngâm một lúc, rốt cuộc quay lại vấn đề chính, mở miệng nói: “Lương Quỳnh, chúng ta coi như là người quen lâu năm, lần này tôi đến đây là muốn xin lỗi bà.”
“Xin lỗi?” – Lương Quỳnh cảm thấy khó hiểu.
“Đúng vậy.”
Vương Ái Hương tỏ ra giận dữ nhìn về phía con trai mình: “A Chính về nước đã được một tháng, tôi dẫn nó đi xem mắt bảy, tám lần, nhưng nó không từ chối, chỉ không nhìn vừa mắt con gái người ta. Cuối cùng tôi không nhịn được nữa liền hỏi thắng nó thích cô gái thế nào, kết quả không ngờ A Chính nói với tôi, nó thích Tử Du.”
“Lúc đó tôi nghe thấy thế liền nổi điên lên, mắng nó một trận. Đây không phải là cóc đòi ăn thịt thiên nga sao? Tử Du là cô gái xinh đẹp thông minh như vậy, mà nó lớn hơn Tử Du đến sáu, bảy tuổi, làm sao Tử Du để ý nó chứ?”
“Khụ khụ.”
Lương Quỳnh có chút xấu hổ, lời này bà không biết phải tiếp thế nào. Bà biết rõ hàm ý chân chính trong lời nói của người bạn tốt này. Cái gọi là lớn hơn sáu, bảy tuổi, ở Thượng Hải hiện nay không có gì là to tát cả. Con trai lớn tuổi lại chính chắn, mới có thể thương yêu bạn gái mình được.
Nếu như… Nếu như không có Phương Minh, bà sẽ thuận theo lời của Vương Ái Hương liền, hơn nữa bà quả thật cảm thấy Hà Chính rất được.
“Dì Vương, con có bạn trai rồi.”
Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Tử Du khẽ cười, nhẹ nhàng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận