Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 384: Chu Tước khóa Thiên Môn, Bắc Quốc trấn cao tầng

Chương 384: Chu Tước khóa Thiên Môn, Bắc Quốc trấn cao tầng
"Người trẻ tuổi kia có lai lịch thế nào? Dĩ nhiên có thể để Đường Trấn Quốc tự mình mở cửa xe."
Phương Nghiêm Long đưa mắt tò mò đánh giá Phương Minh, mặc dù nói Đường Trấn Quốc cũng chỉ xuống xe trước, thế nhưng là người quen thuộc văn hóa tôn ti trưởng ấu của Hoa Hạ, trong lòng ông ta rất rõ ràng, người xuống xe sau đại biểu cho thân phận và địa vị càng thêm quan trọng.
Đây là văn hóa của Trung Quốc đã được lưu truyền từ nhiều năm qua, các ngành các nghề đều là vậy.
Chỉ là Phương Nghiêm Long không thể nào hiểu được, phóng tầm mắt nhìn ra cả nước, cũng không phải không có người có thân phận và địa vị cao hơn Đường Trấn Quốc, ở thủ đô có mấy người, còn có phía nam cùng tây nam bên kia cũng có, thế nhưng người nhỏ tuổi nhất trong đó cũng đã hơn năm mươi tuổi, hơn nữa mặc dù ông ta không biết những người đó thế nhưng cũng đã nhìn thấy họ qua ti vi.
Mà ông ta thật sự không nghĩ ra được, phải là người trẻ tuổi dạng gì mới có thể có thân phận và địa vị tôn quý hơn cả Đường Trấn Quốc, chẳng lẽ là vương tử của một nước nào đó? Thế nhưng nhìn vẻ ngoài của người này có vẻ không giống lắm nha...
Trong lúc Phương Nghiêm Long còn đang nghi ngờ, đột nhiên Hỗ Quân lại nói ra mấy lời khiến ông ta hoàn toàn rối loạn.
"Phương đại sư, cậu đã tới."
Hỗ Quân vừa nói xong Phương Nghiêm Long liền biết thân phận của Phương Minh, cậu chính là người thầy phong thủy trong miệng Hỗ Quân kia.
"Một thầy phong thủy dĩ nhiên có thể ngồi chung một chiếc xe cùng ông Đường, vẫn còn khiến ông Đường mở cửa xe cho cậu ta, này..."
Phương Nghiêm Long cảm giác mình muốn điên rồi, thầy phong thủy thôi mà, cho dù có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là có chút bản lĩnh mà thôi, loại người như thế không phải cuối cùng cũng buộc phải răm rắp nghe theo sắp xếp của bọn họ sao?
"Ông Đường."
Sau khi chào hỏi Phương Minh, Hỗ Quân cũng đưa tay về phía Đường Trấn Quốc, với tư cách là giám đốc của một trong những xí nghiệp cỡ lớn ở Ma Đô, Hỗ Quân đã từng gặp mặt Đường Trấn Quốc trong một số hội nghị.
"Chào ông chủ Hỗ, đang lúc mọi chuyện gấp gáp, không cần khách sáo nhiều."
Đường Trấn Quốc đáp lại một câu đơn giản, mà một câu nói này trực tiếp khiến Phương Nghiêm Long đến sau mới vừa đưa tay ra lại phải hậm hực thu về.
Phương Minh cũng không lòng vòng mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, cậu nhìn về phía Hỗ Quân: “Tổng giám đốc Hỗ, tôi muốn mượn dùng tòa nhà này."
"Mượn dùng tòa nhà?"
Hỗ Quân có chút kinh ngạc, tòa nhà này còn chưa xây xong, có thể mượn dùng làm cái gì?
"Ông chủ Hỗ, hiện nay Ma Đô đang gặp phải nguy hiểm chưa từng có, vẫn hy vọng ông chủ Hỗ lấy đại cục làm trọng."
Đường Trấn Quốc theo đó mở miệng, mà nghe được lời nói của Đường Trấn Quốc, Hỗ Quân trong nháy mắt liền hiểu rõ, cũng chính vì Ma Đô đã xảy ra chuyện lớn nên Đường Trấn Quốc mới xuất hiện ở đây, hơn nữa lại còn tới đây cùng Phương đại sư.
"Phương đại sư, ông Đường, mặc dù Hỗ Quân tôi là một thương nhân nhưng cũng là một người Trung Quốc, đương nhiên biết ích lợi quốc gia lớn hơn lợi ích bản thân, tòa nhà này Phương đại sư cứ thoải mái mượn dùng, nếu như có chỗ nào cần tôi giúp một tay thì xin nói rõ, tôi nhất định cố gắng dốc sức mà làm."
Nghe được câu trả lời của Hỗ Quân, trên mặt Đường Trấn Quốc lộ ra vẻ hài lòng, vỗ vỗ vai của Hỗ Quân: “Ông chủ Hỗ yên tâm, đợi sau khi chuyện này được giải quyết, sẽ có bồi thường dành cho ông chủ Hỗ."
"Ông Đường nói quá lời rồi, Hỗ Quân tôi có thể phát triển được tới như ngày hôm nay cũng là bởi vì hoàn cảnh đầu tư ở Ma Đô tốt, nếu như Ma Đô gặp chuyện không may, công ty này của tôi cũng khó có thể kinh doanh tiếp, đạo lý tổ chim bị phá thì trứng chim không thể còn nguyên vẹn này tôi vẫn hiểu đấy."
Trong lúc Đường Trấn Quốc cùng Hỗ Quân trò chuyện, Phương Minh đã đi vào tòa nhà, sau đó trực tiếp vào thang máy đi tới tầng 22, nơi trước đây cậu đã đánh Chu Kỳ.
Cũng giống với trước đây, nơi này còn chưa lắp đặt cửa sổ, đứng ở chỗ này có thể cảm thụ được từng cơn gió mạnh vù vù thổi tới.
"Nam Phương khóa Thiên Môn, Bắc Quốc trấn cao tầng, năm đó vị tiền bối kia bố trí đại trận phong thủy lưu lại long mạch, nhưng lại cũng khóa lại một khoảng trời."
Đứng phía trước cửa lớn còn chưa được xây dựng xong, ánh mắt của Phương Minh dừng ở một phương hướng, đó là một phương hướng khác của Ma Đô, từ nơi này nhìn lại có thể nhìn thấy cao tốc của Ma Đô uốn lượn ở xa xa.
Phương Minh nỉ non tự nói, trên thực tế, mặc dù dân địa phương biết tới tin đồn tất cả kiến trúc ở đây không thể xây dựng quá cao, thế nhưng bọn họ lại không biết nguyên nhân vì sao lại vậy, mà ngay cả một số thầy phong thủy cũng chỉ biết có tin đồn này, mà không hề biết chuyện kiến trúc không thể xây cao quá 50m.
Không bao lâu sau, Đường Trấn Quốc cùng Hỗ Quân còn có Phương Nghiêm Long ba người cũng đi tới tầng này, thấy ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía đường cao tốc, trên mặt ba người đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Ông chủ Hỗ, ông có biết vì sao lúc đầu tôi muốn ngăn cản ông lắp cửa sổ không?"
"Bởi vì vấn đề khí tràng phong thủy sao?" Hỗ Quân trả lời.
"Không sai, nhưng ông có biết vì sao lắp cửa sổ sẽ khiến khí tràng của tòa nhà này xảy ra vấn đề?"
"Cái này tôi cũng không biết."
Hỗ Quân thành thật trả lời, nếu như ông ta biết thì trước đây ông ta đã không mua mảnh đất này rồi, hiện tại nó gần như đã bị hủy trong tay...
"Nguyên nhân rất đơn giản, gần ba mươi năm trước, có một đại sư phong thủy đã khóa trời đất ở đây lại, mà việc đại sư này làm chính là xây Tỏa Long Trụ ở đường cao tốc kia."
Ngón tay của Phương Minh chỉ về phía hai đường cao tốc giao nhau, Đường Trấn Quốc cùng Hỗ Quân ba người nhìn theo phương hướng ngón tay của Phương Minh chỉ ra, sau đó Hỗ Quân có chút không chắc chắn nói: "Đây là chỉ nơi đường cao tốc của Ma Đô kéo dài rồi giao nhau sao?"
"Không sai, chính là chỗ đó."
Nghe được lời của Phương Minh, Đường Trấn Quốc nhíu mày lại: “Khi tôi tới Ma Đô cũng đã từng nhìn qua bản báo cáo về đường cao tốc kia, hình như khi xây trụ này đã xảy ra một chút chuyện, sau đó nhờ có hòa thượng Cao Chân ra tay mới thuận lợi đóng cây trụ đó xuống, dựa theo lời nói của hòa thượng Cao Chân, ở bên dưới cây trụ đó là nơi vật thần linh cư ngụ, cho nên nhất định phải mời đi mới được."
Thân phận và địa vị của Đường Trấn Quốc đủ để biết tới rất nhiều bí mật, nhất là những chuyện phát sinh trên vùng đất Ma Đô, gần như là không có chuyện gì mà ông ta không biết.
"Không phải vật thần linh gì, vị trí kia chẳng qua là vừa vặn nằm trên một điểm giao của long mạch, cho nên những vật bình thường căn bản không thể xuống sâu hơn 10m."
"Điểm giao của long mạch?"
Đám người Đường Trấn Quốc đều lộ ra vẻ nghi hoặc, long mạch còn có điểm giao sao?
"Chúng ta đều biết một long mạch sẽ kéo dài tới rất nhiều nơi, mà ở giữa những khu vực này lại bị đứt thành nhiều đoạn, mà nơi những đoạn này giao nhau gọi là điểm giao của long mạch."
"Long mạch rất dài, mà long mạch chi khí trong mỗi khu vực cũng không bằng nhau, có nơi thì nhiều hơn một chút, có nơi lại ít hơn một chút, nguyên nhân cũng là bởi vì điểm giao khác nhau, nếu hình dung long mạch như một dây thắt lưng, vậy điểm giao chính là khóa để cố định dây thắt lưng, có tác dụng cố định long mạch."
Theo Phương Minh biết thì ban đầu long mạch cũng không dài, phạm vi mà nó phủ đến cũng không lớn, sau đó dựa vào thời gian long mạch dần dần mở rộng, tạo ra rất nhiều điểm giao. Có thể nói rằng, chỉ cần có sáu giao điềm liền được coi là long mạch thành hình, mà có mười hai điểm giao thì có thể được xưng là một đầu long, hiện nay khắp đất Hoa Hạ cũng chỉ có mười hai đầu long mà thôi.
Mà long mạch ở đảo Sùng Dương cũng chỉ có ba điểm giao, thậm chí ngay cả thành hình cũng chưa đạt tới, có lẽ nếu đợi thêm vài trăm năm hẳn long mạch kia sẽ thành hình, đáng tiếc chính là cuối cùng lại bị phá hư, đi tới nơi khác.
"Ý của Phương đại sư là nói chỗ đó là một điểm giao của long mạch, cho nên mới dẫn tới không thể đóng trụ kia xuống được?" Hỗ Quân hỏi.
"Không!"
Phương Minh lắc đầu phủ nhận: “Trên thực tế Ma Đô chỉ có thủy long mạch, cũng không tồn tại sơn long mạch, mặc dù trong phong thủy bình nguyên có cách nói cao hơn 1m thì là núi, thế nhưng sơn long mạch của Ma Đô đã sớm biến mất."
"Có lẽ ở vài ngàn năm trước, nơi này có một long mạch, chẳng qua sau lại bởi vì một số nguyên nhân khiến long mạch này biến mất, mà long mạch tuy rằng biến mất, nhưng điểm giao lại vẫn ở đây, hơn nữa quy tắc trên đời này rất kỳ quái, long mạch chi khí có thể tưới nhuần vạn vật, thế nhưng khi long mạch đi rồi, những điểm giao này lại có tác dụng trái ngược với long mạch chi khí, phá hủy vạn vật."
Vật cực tất phản!
Đây là từ mà Phương Minh đã nghe được từ trong miệng sư phụ của cậu, thiên đạo rất là công bằng, một long mạch dưới tình huống bình thường hẳn là sẽ không rời đi, một khi thật sự rời đi, vậy người ở khu vực này không chỉ không thể hưởng thụ sự tưới nhuận của long mạch, ngược lại còn phải chịu nghiêm phạt.
"Chính là bởi vì điểm giao này ẩn chứa một loại long mạch chi khí khác, cho nên mới không thể đóng trụ kia xuống, hơn nữa cho dù thực sự có thể đánh xuống, cuối cùng cũng sẽ chỉ khiến loại long mạch chi khí khác trong điểm giao này phát tán, lan đến toàn bộ Ma Đô."
"Hẳn là hòa thượng Cao Chân kia cũng đã nhìn ra điểm này, cho nên mới lựa chọn phương pháp dùng long trụ, hội tụ loại long mạch chi khí khác kia trong điểm giao tới giữa long trụ, đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều người đi ngang qua nơi ấy liền sẽ cảm thấy có chút kinh ngạc."
"Chẳng qua, chỉ là dựa vào điểm này thì vẫn chưa đủ, điểm giao này có rất nhiều long mạch chi khí khác, vẻn vẹn chỉ dựa vào một cây long trụ thì không thể hấp thu hết được, cho nên nếu như tôi đoán không lầm, hản là hòa thượng Cao Chân này đã bố trí một trận pháp phong thủy, lấy long trụ này làm trung tâm, sau đó dẫn dắt hết những long mạch chi khí khác tới nơi đây, cuối cùng phiêu tán dưới mảnh trời này, cho nên khi tới độ cao hơn 50m, các người cảm nhận được gió mạnh cũng là do long mạch chi khí khác biến hóa thành."
Ánh mắt của Phương Minh nhìn lên bên trên, trước đây khi cậu tới nơi này lần đầu tiên liền phát hiện khí tràng nơi đây có chút quỷ dị, mãi tới sau này cậu mới phát hiện nơi đây có một trận pháp phong thủy.
"Chu Tước khóa Thiên Môn, Bắc Quốc trấn cao tầng."
Những lời này trước đây Phương Minh đã nói, mà trên thực tế những lời này chính là nói trận pháp phong thủy kia, cái gọi là Chu Tước khóa Thiên Môn, chính là vì trận pháp phong thủy mà hòa thượng Cao Chân bố trí đã khóa trụ mảnh trời này, mà Bắc Quốc trấn cao tầng, cái gọi là Bắc Quốc là chỉ Huyền Vũ.
Nam Chu Tước, bắc Huyền Vũ, Huyền Vũ là tượng trưng cho một vùng đất, ý của những lời này chính là muốn nói đại địa chi khí trấn trụ cao tầng, mà đại địa chi khí này thì chính là loại long mạch chi khí khác kia, dù sao long mạch chi khí cũng là một loại đại địa chi khí.
Dựa theo tình huống bình thường thì chỉ cần 60 năm, những loại long mạch chi khí khác này đều sẽ bị hóa giải.
Phương Minh vừa giải thích xong mấy lời này, Hỗ Quân đã triệt để hiểu rõ, không phải cao ốc này có vấn đề, mà là năm đó hòa thượng Cao Chân đã phong tỏa bầu trời ở nơi đây rồi.
"Cậu Phương, chuyện này thì có liên quan gì với Lục Gia Khẩu?" Đường Trấn Quốc mở miệng hỏi, so sánh với cao ốc này, đương nhiên ông ta quan tâm tới tình huống bên phía Lục Gia Khẩu hơn.
"Đương nhiên là có." Tròng mắt của Phương Minh co rụt lại, sau một khắc trong mắt có tinh quang xuất hiện, nói gằn từng chữ một: "Bởi vì tôi phải phá vỡ phong thủy trận này trước mới được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận