Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 339: Một cung điện một cổ mộ

Chương 339: Một cung điện một cổ mộ
Tổ tiên của Trần gia vì tự cứu, trước khi lũ lụt tràn lan đi tới một cái miếu thờ, mà miếu được người dân bản xứ gọi là miếu hà bá, bởi vì trong miếu tế bái Long thần, là nơi để các thôn dân khẩn cầu mưa thuận gió hoà.
Tổ tiên của Trần gia đến trước miếu quỳ lạy, hy vọng Long thần có thể bảo vệ Trần gia bọn họ, nhưng điều khiến Tổ tiên của Trần gia không có nghĩ tới là, lần đó, Long thần thực sự hiển linh, nói cho Trần gia một phương pháp giải quyết.
Nếu muốn khiến lũ lụt rút lui, người Trần gia phải tới một chỗ, bởi vì nơi đó có một vật, thứ này có thể thao túng nước sông, làm cho nước sông rút lui.
Đối với Tổ tiên của Trần gia khi đó mà nói bọn họ đã là không còn đường lui, coi như là núi đao biển lửa bọn họ cũng phải xông vào một lần.
Căn cứ chỉ dẫn của Long thần hiển linh, vật kia giấu trong sơn động, mà sơn động này vốn là bị một tảng đá lớn ngăn lại, chính trận lũ lụt này cuốn cự thạch đi, lộ ra lối vào đích thực của sơn động.
Tổ tiên của Trần gia nghe lời đi tới bên trong hang núi này, chuyện gặp phải sau đó cũng rất đơn giản, Tổ tiên của Trần gia đi vào cổ mộ này ngoài ý muốn, chỉ bất quá Tổ tiên của Trần gia cũng không có may mắn nhìn thấy thạch đài, mà là lọt vào trong vực sâu.
Đến khi Tổ tiên của Trần gia tỉnh lại, một thanh âm ở trong tai của hắn vang lên, thanh âm này hỏi Tổ tiên của Trần gia có nguyện ý làm người canh giữ cổ mộ không, nếu như nguyện ý, Trần gia chẳng những sẽ trở thành người canh giữ cổ mộ, là quan trọng hơn là còn trở thành người trấn giữ con sông này, cũng chính là người điều khiển được con sông này.
Đối với Tổ tiên của Trần gia thời điểm đó mà nói, đạo thanh âm này không thua gì gặp mưa khi trời hạn hán, là cứu cánh của họ, không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, cho nên, Trần gia lấy được chiếc hộp màu đen kia.
Có chiếc hộp màu đen này, Trần gia rốt cục cũng khiến nước sông rút lui, bất quá từ đó về sau, Trần gia cũng bị cột chặt vào cái cổ mộ này, cách mỗi một đời người Trần gia nhất định phải vào cổ mộ.
Tổ tiên của Trần gia sau khi qua đời, thế hệ sau của Trần đã từng làm trái lời hứa, nhưng, tiếp theo đó cả một thế hệ của Trần gia cơ hồ là chết hết, chỉ còn lại một người, hơn nữa đều là chết một các quỷ dị trên sông.
Cũng chính là từ một khắc kia trở đi, người Trần gia mới trở thành con một mấy đời, người Trần gia cũng không dám có suy nghĩ làm trái lời hứa trong đầu, bởi vì bọn họ sợ vi phạm một lần, Trần gia thực sự bị diệt tuyệt.
Nghe phụ thân của Trần Tiềm nói, Phương Minh nghĩ tới cái đầu rồng trên thuyền, rất hiển nhiên đầu rồng kia chính là hà bá mà trước đây Tổ tiên của Trần gia tìm được rồi.
"Nhiệm vụ của người canh giữ Cổ mộ là gì? "Phương Minh nhìn phụ thân của Trần Tiềm, dò hỏi.
"Nhiệm vụ của Trần gia Chúng ta kỳ thực cũng rất đơn giản, đó chính là trông coi chiếc quan tài bằng đồng xanh kia, chiếc kia quan tài bằng đồng xanh chính là chủ nhân của cổ mộ này.
Nhưng nó cũng không phải là ở nơi đó mãi mãi, mà là cách mỗi mười năm mới xuất hiện một lần, khi nó xuất hiện Trần gia chúng ta phải đến đây, bảo vệ an toàn cho nó. "
Phương Minh lâm vào suy nghĩ, quan tài bằng đồng xanh tạo cho hắn một loại cảm giác rất quỷ dị, trực giác nói cho hắn biết, không nên đến gần cái quan tài bằng đồng này thì tốt hơn.
"Người Trần gia cũng không rõ ràng Lai lịch của Cái cổ mộ này lắm? "
"Không biết. "
"Tuy nói là người canh giữ cổ mộ, nhưng chúng ta đối với cổ mộ còn không hiểu bằng một vài người xâm nhập. “Sau khi phụ thân của Trần Tiềm nói đến đây, trên mặt cười khổ, "Lại nói tiếp cậu có thể không tin, Trần gia chúng ta có nhiều người vào đây như vậy, nhưng phạm vi hoạt động của chúng ta chỉ giới hạn trong khu vực này, không thể rời khỏi.”
"Bất quá, dựa theo suy đoán của chúng ta, cái cổ mộ này có niên đại từ rất xa xưa rồi, bởi vì chúng ta từ trên người của những người biến thành vượn này phát hiện một đặc điểm, đại khái cứ một trăm năm lông trên người lũ vượn lạo mọc dài thêm một tấc, mà bộ lông dài nhất của con vượn đứng đầu kia cũng dài hơn một thước rồi, có thể tưởng tượng được cái cổ mộ này tồn tại bao lâu rồi. "
Trăm năm một tấc, một mét chiều dài chính là gần ba ngàn năm.
Phương Minh hiểu ý của phụ thân Trần Tiềm ý, đây vẫn chỉ là phát hiện của Tổ tiên Trần gia sau khi vào đây, ai biết trước khi Tổ tiên của Trần gia vào đây, liệu có con vượn nào già hơn đã qua đời không.
Ngoài ra còn có một điểm rất quan trọng, thông thường một cái cổ mộ sau khi xây xong, một đoạn thời gian ban đầu sẽ không có người tới, dù sao có thể kiến tạo một cái cổ mộ có kích thước khổng lồ như vậy, có thể tưởng tượng được thực lực của chủ nhân cổ mộ lúc còn sống.
Cường giả như vậy cho dù chết rồi, cũng có thể uy hiếp mãi mãi, nếu như nói, cái cổ mộ này phỏng đoán chừng xuất hiện cách đây bốn ngàn năm.
"Những năm gần đây, mọi người Trần gia không có nghĩ đến việc rời đi? "
Phương Minh cười nhìn về phía phụ thân của Trần Tiềm, mà phụ thân của Trần Tiềm gật đầu, "Nếu cậu là bạn của Tiềm, ta đây cũng sẽ không che giấu,Trần gia làm sao có thể buông bỏ, những năm gần đây cũng nghiên cứu ra được một chút manh mối, trên thực tế nếu muốn để cho ta Trần gia thoát được chỉ có một biện pháp, đó chính là hủy diệt quan tài bằng đồng, chỉ có như vậy Trần gia ta mới có thể thoát được."
"Hủy diệt quan tài bằng đồng? Tiêu diệt chủ nhân của cổ mộ này? "
"Không sai, chỉ có như vậy thì lời hứa sẽ không còn hiệu lực, dù sao chủ nhân cổ mộ cũng bị hủy diệt rồi, như vậy ở lại trông coi cổ mộ cũng sẽ không còn ý nghĩa, Trần gia ta hiển nhiên là có thể thoát được. "
"Bất quá, Trần gia ta thân là người bảo vệ, không có cách nào động tâm đối với cái quan tài bằng đồng xanh này, nếu không sẽ gặp phải phản phệ, chúng ta còn chưa kịp tới gần quan tài bằng đồng xanh liền sẽ phải chịu trách phạt."
Sau khi nói đến đây, phụ thân của Trần Tiềm đột nhiên nhìn Phương Minh khom người vái một cái, "Cậu là bạn của Tềm nhi, hy vọng có thể hỗ trợ cứu Trần gia của ta, cái mạng này của ta không sao, nhưng ta không muốn nhìn thấy con cháu đời đời của Trần gia đều chết trong cổ mộ."
Phụ thân của Trần Tiềm mang trên mặt vẻ thành khẩn, Phương Minh vội vã né tránh, "Chú Trần, chú nói quá lời rồi, nếu như có thể giúp mà nói tôi nhất định sẽ giúp, bất quá quan tài bằng đồng xanh có chút tà môn, tôi cũng không nắm chắc. "
"Nếu như nguy hiểm, tôi hiển nhiên sẽ không để cho cậu giúp một tay, không thể vì Trần gia ta mà khiến cậu gặp nguy hiểm, bất quá cậu là tới đúng lúc, sau một canh giờ nữa, cái quan tài bằng đồng xanh này sẽ tự động mở ra, mà khi đó phòng ngự của quan tài bằng đồng là kém nhất, sứ mệnh của Trần gia chúng ta chính là bảo vệ quan tài bằng đồng xanh lúc đó. "
Phương Minh hiểu ý của phụ thân Trần Tiềm rồi, phụ thân của Trần Tiềm là người bảo vệ, không có cách nào động thủ với tồn tại bên trong quan tài bằng đồng xanh, mà vào thời điểm quan tài bằng đồng xanh mở ra, để mình ra tay, mà người bảo vệ là ông ấy đến lúc đó không bảo vệ cái quan tài bằng đồng xanh này.
"Tôi có thể thử xem. "
Trầm mặc một chút, Phương Minh cuối cùng cũng đồng ý.
"Cảm ơn, thật cám ơn cậu. "
Phụ thân của Trần Tiềm vẻ mặt kích động ngỏ ý cảm ơn, Phương Minh khoát tay áo, hắn ra tay không chỉ vì trợ giúp Trần gia, mà là bởi vì cái quan tài bằng đồng này cho hắn một loại cảm giác cực kỳ tà môn, thứ tồn tại trong quan tài bằng đồng xanh này tựa hồ là đang dùng một phương thức nào đó kéo dài tánh mạng của mình, nếu quả thật như vậy đến khi hắn sống lại sợ rằng cả thế giới đều phải đại loạn.
Thời gian kế tiếp, phụ thân của Trần Tiềm cặn kẽ kể lại mọi chuyện với Phương Minh mà Phương Minh cũng bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Một giờ nói nhanh cũng nhanh, nói chậm cũng chậm, khi Phương Minh mở mắt lần nữa, một tiếng chuông lại vang lên.
"Tới rồi. "
Nét mặt của phụ thân Trần Tiềm trở nên kích động, trên tay của hắn bưng một chén máu, "Đây là máu trích từ tim của nhiều đời canh giữ cổ mộ của Trần gia ta, một hồi ngươi đem máu này thoa lên người, như vậy ngươi mới có thể lại gần chiếc quan tài bằng đồng xanh kia. "
Nhìn chén máu trước mắt, Phương Minh trong lòng cũng hiểu được, sợ rằng ngưòi của Trần gia từ lâu đã đoán trước sẽ có cảnh này rồi, nếu không cũng sẽ không có chén máu này.
Máu trích từ tim, người bình thường bất quá củng chỉ cho được vài giọt, hơn nữa máu này rất khó bù lại, cho nên một chén máu này là người của mỗi một đời Trần gia để lại, cái này đã nói lên người Trần gia từ lâu đã chuẩn bị làm chuyện này.
Đem chén máu này bôi lên trán của mình, Phương Minh đi ra cửa động này, tiến về phía quan tài bằng đồng.
Lúc này, lũ vượn trắng đã nằm úp sáp rạp trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên một cái, mà xiềng xích khóa quan tài bằng đồng cũng bắt đầu lay động, sau khi tiếng kim loại vang lên chập chờn một hồi, nắp quan tài bắt đầu bị những xiềng xích này chậm rãi di chuyển, cuối cùng, toàn bộ quan tài bằng đồng hoàn toàn bị mở ra.
Chính là thời điểm này!
Phương Minh trong mắt có một đạo tinh quang hiện lên, nhảy lên một xái, nắm trong một sợi xích trong đó hướng phía quan tài bằng đồng vạch tới, mà đến tận cuối cùng lũ vượn trắng đều không có bất kỳ cử động nào, không biết Phương Minh đang tới gần.
Năm thước, bốn thước, ba thước...
Cách quan tài bằng đồng càng ngày càng gần, Phương Minh càng có thể cảm nhận được cổ khí tức tà ác, năng lượng vu sư trong cơ thể Vu sư cũng bắt đầu vận chuyển, bất quá khi thân thể Phương Minh cách quan tìa bằng đồng chỉ có một mét, từ bên trong quan tài bằng đồng đột nhiên truyền đến một cổ lực hấp dẫn kinh khủng, lực hấp dẫn này trực tiếp hút Phương Minh vào quan tài.
Cách đó không xa, phụ thân của Trần Tiềm nhìn thấy Phương Minh bị hút vào bên trong quan tài, đột nhiên cất tiếng cười to, cười rồi lại cười, nước mắt cũng theo tiếng cười rơi xuống.”
"Ông trời thấy thương cảm, Trần gia ta rốt cục cũng được giải phóng. "
Tiếng cười càn rỡ như vậy làm cho lũ vượn trắng nhao nhao đứng lên, chỉ là những con vượn trắng này đều nhìn về phía phụ thân của Trần Tiềm với ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
"Một đám súc sinh lông lá, cút cho ta. "
Một tiếng quát lớn, lũ vượn trắng dĩ nhiên nhao nhao chạy khỏi nơi này, phảng phất phụ thân của Trần Tiềm đối với bọn họ mà nói là ma quỷ đáng sợ đến dường nào.
"Đừng trách ta lừa dối cậu, nếu như không lừa gạt cậu vào bên trong quan tài, Trần gia ta sẽ không còn cách nào giải thoát, chỉ có thể hi sinh cậu. "
Phụ thân của Trần Tiềm nhìn về phía quan tài bằng đồng, tuy nói như vậy, nhưng trong lời nói không có nửa điểm áy này, ngày này hắn chờ đợi đã lâu, hoặc là nói chính xác hơn là Trần gia bọn hắn đã âm mưu từ lâu rồi.
"Rốt cục có thể rời khỏi cái cổ mộ chết tiệt này rồi, bất quá tại trước đây, Trần gia ta muốn những năm tháng mất đi quay lại.
Thần tình của phụ thân Trần Tiềm kích động, không có nhìn cái quan tài bằng đồng nữa, tay đặt trên vách đá xoa bóp vài cái, một cái cửa ngầm xuất hiện, thân ảnh của hắn đi vào trong đó biến mất.
Còn như chiếc quan tài bằng đồng xanh kia, sau khi đem Phương Minh hút vào, xích sắt lay động, nắp quan tài lại một lần nữa chậm rãi kéo về, cuối cùng ầm vang một tiếng triệt để đóng lại.
...
Bên trong quan tài bằng đồng, Phương Minh tuy là trong lòng sốt ruột, nhưng không có rối loạn chút nào, bị hút vào quan tào bằng đồng, trước tiên chính là bắt đầu quan sát cái quan tài này.
Quan tài bằng đồng đại khái dài ba mét, mà toàn bộ trong quan tài không có vật gì, đến khi nắp quan tài khép lại, càng là biến thành một màu đen kịt.
"Ngươi có bằng lòng đi theo ta không? "
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột xuất hiện ở bên tai Phương Minh, Phương Minh vểnh tai, lại không cách nào phát hiện khởi nguồn của giọng nói, thật giống như giọng nói này này trực tiếp từ trong đầu của hắn vang lên.
"Ngươi có bằng lòng đi theo ta không? "
Giọng nói vang lên lần nữa, lúc này đây Phương Minh không đi tìm khởi nguồn của giọng nói, trực tiếp đáp: "Không đi theo. "
Yên lặng, mười mấy giây sau giọng nói mới vang lên lần nữa, "Không đi theo, chỉ có chết. "
"Nếu ngươi có thể giết chết ta còn nói nhiều như vậy làm gì? "
Phương Minh mang trên mặt nét cười nhạt, "Nếu như ta đoán không lầm, ngươi là cửa ải cuối cùng của cổ mộ này rồi, từ khi mới bắt đầu, cơ quan nơi này đều chỉ dựa vào mê hoặc để đối với người tới đây, thạch đài cũng vậy, mà ngươi nơi đây cũng vậy, nhưng chỉ cần có thể giữ được tâm mình, ngươi không thể làm gì được ta."
Giờ khắc này Phương Minh nhớ lại lời nói của ngưu nhân kia, mắt thấy chưa chắc là thật, tai nghe chưa chắc là thật.
Hơn nữa từ đầu tới đuôi hắn gặp phải đều là đưa người ta rơi vào mê hoặc, nhưng quan tài bằng này không có mê hoặc, cho nên điều đó đã nói rõ vấn đề rồi.
"Nếu như ta đoán không lầm, đây cũng là cửa ải cuối cùng của cổ mộ rồi, nhưng người Trần gia không biết điều này, cho là bọn họ đã nhìn thấu cái cổ mộ này rồi."
Phương Minh cười nhạt, phụ thân của Trần Tiềm tự cho là hắn trúng kế, nhưng không biết hắn lúc trước đã phát hiện được chỗ không đúng.
Đầu tiên, Trần gia nếu như là người bảo vệ cổ mộ như ông ấy nói, bọn họ thoát đi chỉ sẽ phải gánh chịu nghiêm phạt, như vậy khi mình tới gần quan tài bằng đồng xanh này, người Trần gia không ngăn cản, chắc cũng sẽ phải chịu cắn trả, lấy năng lực của cổ mộ làm được điều này cũng không khó.
Người bảo vệ cổ mộ sẽ phản bội, người xây dựng cổ mộ sẽ nghĩ tới điều này, tất nhiên là sẽ có phòng bị.
Giống như Phương Minh từng nghe sư phụ hắn nói qua, một vị vương hầu thời cổ đại sau khi chết, sẽ để lại một nhóm người làm người bảo vệ mộ cho mình, vì sợ nhóm người phản bội, cố ý yểm bùa chú lên bọn họ, nếu nhóm người bảo vệ mộ và đời sau của họ phản bội, đối với cổ mộ có lòng bất chính, chính là sẽ phải gánh chịu đau đớn như bị ngàn vạn con kiến cắn nuốt trái tim.
Chỉ một vương hầu cũng có thể làm được điều này, huống chi là một cái cổ mộ như vậy.
Người Trần gia không rõ, thế nhưng Phương Minh lại biết rõ người Trần gia tự cho là bọn họ hiểu cái cổ mộ này, nhưng bất quá là vẫn bị che tai bịt mắt mà thôi, người thật sự hiểu cái cổ mộ này chỉ có ngưu nhân kia mà thôi.
Quan tài bằng đồng khôi phục sự yên tĩnh vốn có, cũng không biết qua bao lâu, Phương Minh đột nhiên cảm giác được hai mắt tỏa sáng, phía trên nắp quan tài đột nhiên xuất hiện ánh sáng, sau đó toàn bộ quan tài truyền đến tiếng dịch chuyển.
Quan tài bằng đồng đang di chuyển!
Đây là phán đoán của Phương Minh, mà theo chuyển động của quan tài bằng đồng, toàn bộ quan tài trở nên cực kỳ bất ổn, cực kỳ dằn xóc, loại lắc lư giằng co này đại khái mất mấy phút, ngay sau đó liền khôi phục lại sự yên tĩnh.
"Chàng trai trẻ, chúc mừng ngươi, thông qua khảo nghiệm. "
Ánh Sáng xuất hiện lần nữa, ánh mắt của Phương Minh lại khôi phục bình thường, nắp quan tài hạ xuống, Phương Minh đứng lên, ánh mắt trước tiên bị bóng người phía trước hấp dẫn.
Là một ông lão , chẳng qua là đưa lưng về phía Phương Minh, không cách nào thấy rõ mặt của ông ấy.
"Tiền bối là?" Phương Minh hơi nghi hoặc một chút, nhìn về phía lão giả, hỏi.
"Điện sơn hà, mộ thông thiên, lão hủ chính là người canh giữ điện. "
Ông lão không quay đầu lại, nhưng lời của hắn làm cho Phương Minh chấn động, xem ra Ngưu nhân nói quả nhiên không sai.
"Tiền bối ở chỗ này đợi đã bao lâu? "
Phương Minh có chút ngạc nhiên, theo đạo lý mà nói, cái cổ mộ này tồn tại mấy nghìn năm rồi, lão giả này chẳng lẽ cũng có mấy nghìn năm tuổi thọ?
"Trong núi không năm tháng, lão phu cũng không biết ở chỗ này đã bao lâu. "
Lão giả không có thể cho Phương Minh một cái đáp án chính xác điều này làm cho Phương Minh xác định, vị này tuyệt đối có thể xưng là lão yêu quái rồi.
"Không đúng, tiền bối đây không phải là một cái cổ mộ sao, vì sao ngài không phải là người canh giữ mộ, mà là người canh giữ điện ? "Phương Minh đột nhiên phát hiện một chỗ đáng nghi hoặc mở miệng hỏi.
"Một mộ một điện, mới thật sự là bố cục, hoặc chính xác hơn là thuyết pháp, lúc ta làm người bảo vệ khi điện sơn hà đang được xây dựng , cũng không biết phía dưới còn có một tòa cổ mộ. "
Phương Minh nghiêm nghị, nếu là như vậy mà nói, thì cổ mộ có lẽ đã xuất hiện từ thời xa xưa hơn nữa.
"Về lai lịch của cổ mộ, không có ai có thể nói được rõ ràng, thậm chí có đồn đãi đây là một ngôi mộ thông thiên, bởi vì có một vị tông sư phong thuỷ từng suy diễn một hồi, cuối cùng ra kết luận, nơi này bị con người làm cho điên đảo , đất chính là trời, trời chính là đất. "
"Chỉ bất quá coi như là vị tông sư phong thuỷ kia, cũng chỉ có thể suy diễn đến đây, dựa theo lời hắn nói, tư thế của trời đất ở đây không ai có khả năng phỏng đoán, trừ phi là thánh sư phong thuỷ , nhưng thánh sư phong thủy đừng nói là không tồn tại, cho dù là có tồn tại, đó cũng là thần tiên , lẽ nào sẽ tiết lộ những tin tức này. "
"Lúc đó cung điện được xây dựng giữa chừng mới phát hiện ra cổ mộ bên dưới, khi đó muốn đổi chỗ cũng không được, hơn nữa điện sơn hà cũng không thể nói đổi là đổi, Vì vậy mới có người như lão phu tồn tại để bảo vệ điện, không chỉ là vì bảo vệ cung điện, cũng là vì giám sát tòa cổ mộ này."
Ông lão vẫn không quay đầu lại, "Lão phu nhận sự phó thác của điện chủ, đó chính là thay cổ mộ này tìm kiếm người bảo vệ, mà chức trách của người bảo vệ chính là canh giữ cổ mộ, không cho người ngoài tiến vào."
Trong lúc lão giả giảng giải.
Trước đây khi đại điện xây dựng được một nửa thì phát hiện cổ mộ, lúc đó rất nhiều cường giả đều dũng mãnh xông vào, muốn đi vào cổ mộ, nhưng kết quả sau cùng là tất cả những cường giả này đều chết ở cửa vào cổ mộ, không một ai có thể đi vào.
Có thể nói, đó là một tràng đại nạn của giới tu luyện, vô số cường giả tre già măng mọc, chỉ vì suy đoán của một vị cường giả Thiên Cơ môn, cái cổ mộ này là của một vị cường giả thời tiền sử, bên trong rất có thể có truyền thừa của cường giả tiền sử.
Cường giả tiền sử, đó là một giai đoạn lịch sử bị phong ấn, nhưng hết thảy giới tu luyện đều công nhận, đoạn thời gian đó tất nhiên là có cường giả tồn tại, mà giới tu luyện bây giờ được truyền thừa từ giai đoạn đó.
"Toàn bộ giới tu luyện đều lâm vào điên cuồng, mãi đến khi có gần một nghìn cường giả bỏ mạng, giới tu luyện mới tỉnh táo lại, mà lúc này lão Thiên Cơ hy sinh tánh mạng của mình lại suy diễn một quẻ nữa, kết quả tính ra một kết cục, cái cổ mộ này là hung Mộ, bên trong chôn cất hung nhân không thể xuất thế, một ngày cổ mộ xuất thế, sinh linh của toàn bộ giới tu luyện đều sẽ đồ thán."
"Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, mấy vị cường giả của giới tu luyện khi đó liền liên hợp với điện chủ bố trí trận pháp, đem cổ mộ phong ấn lại. "
"Trừ cái đó ra, những cường giả này còn cùng nhau thiết kế một khảo nghiệm, chỉ cần có người vượt qua khảo nghiệm, liền có thể trở thành người canh giữ cổ mộ, nhận được quà tặng mà những cường giả này lưu lại, từ nay về sau bảo vệ cổ mộ không bị người ngoài quấy rầy."
Nghe đến đó, Phương Minh cuối cùng cũng hiểu, người canh giữ cổ mộ cũng không phải là chủ nhân của cổ mộ chọn, mà là người tạo ra phong ấn của cổ mộ chọn nói trắng ra là chẳng khác nào trông coi phong ấn.
"Tiền bối, qua nhiều năm như vậy, lẽ nào cổ mộ không có người canh giữ sao?" Phương Minh hơi nghi hoặc một chút hỏi.
"Trải qua nhiều năm như vậy, có thể cự tuyệt nhiều cám dỗ như vậy cuối cùng còn có thể chọn hi sinh chính mình mà dấn thân vào quan tài bằng đồng xanh, trừ ngươi ra chỉ có một người. "
Nghe lão giả trả lời, Phương Minh sửng sốt một chút, hi sinh chính mình dấn thân vào quan tài bằng đồng xanh? Lời này là có ý gì?
"Trước đây điện chủ và những cường giả kia vì khảo nghiệm tâm tính của người ta, thiết trí ba cửa, cửa thứ nhất là khảo nghiệm trí tuệ, nếu như tìm không được cơ quan trực tiếp từ xích sắt đi qua, cũng sẽ bị loại. "
"Cửa thứ hai là đối mặt với tiền tài, quyền lực còn có rất nhiều mê hoặc về thực lực, nếu như chọn lấy một thứ trong đó vẫn bị loại bỏ. "
"Cửa thứ ba chính là cái quan tài bằng đồng này, bước vào quan tài bằng đồng bỏ qua chính mình mà cứu người bị đào thải trọng sinh, chỉ có nhân tài dụng tâm như vậy mới coi là hợp cách. "
Phương Minh triệt để bị bối rối, cái gì bỏ qua chính mình cứu người, hắn cũng không có vĩ đại như vậy, bất quá lúc này hắn sẽ không giải thích rằng đây là do hắn làm liều.
"Tiền bối nói trừ ta ra còn có một người, không biết người kia là ai? "
Tuy là nhìn không thấy biểu tình trên mặt lão giả, thế nhưng sau khi nói ra câu này, Phương Minh rõ ràng thấy được thân thể của ông lão run lên, hiển nhiên nhắc đến người kia, lão giả rất kích động.
"Người nọ, chính là một cái hồn người. "
Lời của lão giả lần đầu tiên có tâm tình biến hóa, điều này làm cho Phương Minh hiếu kỳ, ngưu nhân tên Phương Chính rốt cục là ra chuyện gì rồi, sao lại làm cho vị lão giả này oán niệm lớn như vậy.
"Này chàng trai, hỏi ngươi một chuyện, có nguyện ý trở thành người canh giữ cổ mộ không?" Tâm tình lão giả khôi phục lại bình tĩnh, đưa lưng về phía Phương Minh hỏi.
Phương Minh không trực đưa ra đáp án, mà là dò hỏi: "Sau khi trở thành người canh giữ, có bị hạn chế gì không? "
"Có, đó chính là phải ở lại chỗ này, trừ phi ngươi có thể tu luyện tới nguyên thần và chia lìa cảnh giới, đến lúc đó có hai người chỉ cần một người ở lại chỗ này là được rồi. "
Uầy...
Phương Minh trầm mặc một chút, "Tiền bối, thực sự là ngại quá, tôi không có khả năng ở lại chỗ này, tôi cảm thấy mình không thích hợp làm người canh giữ Mộ. "
Nói đùa, tu luyện tới nguyên thần và chia lìa, đó không phải đơn giản là xuất nguyên thần, coi như hắn thiên phú cao tới đâu, lại có kỳ dược có một không hai hỗ trợ, chỉ sợ cũng phải hơn mấy chục năm.
"Này chàng trai, ngươi cũng đã biết ý vị khi trở thành người canh giữ cổ mộ như thế nào? Mấy thập niên ràng buộc tính là cái gì, sau này ngươi sẽ phát hiện cơ hội này là bao nhiêu người tha thiết ước mơ mà không đạt được."
"Tiền bối, mặc kệ cơ duyên này tốt như thế nào đi chăng nữa, đáng tiếc là tôi không thích hợp, tôi bên ngoài còn có vợ con.
Lão giả trầm mặc, một lúc sau yếu ớt nói rằng: "Ngươi vẫn còn “trinh” lấy đâu ra vợ con, chàng trai à, cậu nên thành thực. "
Uầy...
Phương Minh khóe miệng co quắp một cái, "Tiền bối... "
"Được rồi, đừng nói nữa, trước tiên đi theo ta. "
Lão giả không để Phương Minh cự tuyệt, vung tay phải lên, Phương Minh liền phát hiện thân thể của mình không bị khống chế bị thổi bay về phía trước, mà ở phía trước có thêm một cánh cửa hiện đầy phù văn.
Bên cạnh hắn, cánh cửa bằng đồng xanh từ từ mở ra, ánh sáng bắn ra, khiến Phương Minh không mở mắt ra được, sau đó là cảm nhận được phía sau có một lực đẩy mạnh, cả người ngã vào trong cửa.
Trong khoảnh khắc ngã vào trong cửa, Phương Minh trong mơ hồ nghe được tiếng cười điên cuồng của lão giả ở sau lưng.
"Hỗn tiểu tử, trước đây để cho tên khốn kia chạy thoát, sao có thể cho tiểu tử chạy mất, hắc hắc, lão phu sớm có chuẩn bị. "
Là mình sản sinh ảo giác sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận