Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1001: Chiến lão tổ nhà họ Mục

Chương 1001: Chiến lão tổ nhà họ Mục
Tổ trạch nhà họ Mục có lịch sử mấy trăm năm, cho dù đã trải qua sự thay đổi triều đại cùng năm tháng chiến loạn, cửa chính của tổ trạch nhà họ Mục vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, mà tấm biển trên cửa nhà họ Mục cũng vẫn được treo vững.
Thế nhưng giờ khắc này, cửa chính có lịch sử mấy trăm năm trực tiếp bị đá nát, sau khi tấm biển trên cửa kia rơi xuống đất lại bị Phương Minh đạp thêm một đạp.
Nhìn bóng lưng Phương Minh đưa chân đạp biển cửa nhà họ Mục, đám người ở đây hiểu rõ, ân oán giữa Phương Minh cùng nhà họ Mục quá sâu, sâu tới mức không còn hơi sức để giả bộ mặt ngoài.
Phương Minh đã dùng hành động để tỏ rõ tất cả, lần này nhà họ Mục và cậu chỉ có thể có một phe tồn tại.
Cửa lớn của tổ trạch bị đạp, thế nhưng trong lão trạch của nhà họ Mục lại không có động tĩnh gì, một hồi lâu sau mới có một giọng nói lo lắng truyền đến.
"Phương Minh, ân oán của ngươi cùng nhà họ Mục lão phu đã biết rõ, đều do hậu bối của nhà họ Mục ta dựng lên, trước đây lão phu bế quan không biết những chuyện này, ngươi xem, nếu lão phu giao Mục Võ cho ngươi xử trí, ân oán giữa ngươi cùng nhà họ Mục ta có thể chấm dứt hay không?"
Một bóng người xuất hiện, đây là một người đàn ông trung niên, mà khi hắn đi ra, tròng mắt của các trưởng lão nhà họ Phương còn có những cường giả Thiên Cấp khác đều co rút lại một chút, bởi vì đây chính là lão tổ nhà họ Mục.
Trên thực tế, không chỉ có mấy cường giả Thiên Cấp này nhận ra, những người khác ở đây cũng đều biết thân phận của người đàn ông trung niên này, bởi vì ngoại trừ lão tổ nhà họ Mục ra, không ai có tư cách nói lời như vậy.
Chỉ là, không phải lão tổ nhà họ Mục đã hơn trăm tuổi rồi sao?
Vì sao thoạt nhìn lại còn tuổi trẻ như vậy? Vẫn duy trì dung mạo thời trung niên. Mượn lục trưởng lão nhà họ Phương cùng thời đại với hắn để so sánh, tóc lục trưởng lão đã trắng xoá rồi.
Tuy rằng mọi người rất khiếp sợ với dung mạo của lão tổ nhà họ Mục, nhưng điều khiến mọi người càng khiếp sợ hơn chính là những lời lão tổ nhà họ Mục nói, ý trong những lời nói này chính là lão tổ nhà họ Mục muốn nhận thua.
Dám nói ra những lời này ngay trước mặt nhiều người trong giới tu luyện như vậy, đương nhiên thanh danh và uy vọng của nhà họ Mục cũng lập tức xuống dốc không phanh, nói cho cùng thì đường đường là một gia tộc lại cúi đầu trước mặt một người, loại quyết định này không phải ai cũng có thể làm được.
"Lão tổ nhà họ Mục đúng là một vị kiêu hùng, đây mới gọi là trí tuệ chân chính, đưa ra một hậu bối để tránh khỏi một trận chiến lớn, cho dù vì hành động này mà nhà họ Mục bị giới tu luyện cười nhạo, nhưng chỉ cần có lão tổ nhà họ Mục ở đây, lại có mấy người dám cười nhạo ngay trước mặt hắn?"
Trong đám người, có người thấp giọng nói nhỏ, đoán được mục đích vì sao lão tổ nhà họ Mục làm như vậy.
Không sai, hành động này của lão tổ nhà họ Mục đại biểu cho nhà họ Mục chịu thua, nhưng đối với nhà họ Mục, hành động này có thể tạo thành bao nhiêu tổn thương trên thực tế đây?
Mục Võ đã là một người tàn phế, hoàn toàn thuộc loại có cũng được mà không có cũng chẳng sao, vứt bỏ thì từ bỏ, thậm chí rất nhiều tộc nhân nhà họ Mục đều sẽ cảm thấy lão tổ làm rất đúng, nói cho cùng thì tất cả tranh chấp này đều do Mục Võ khơi mào.
Mà lợi ích cùng tài nguyên nhà họ Mục chiếm được căn bản sẽ không giảm thiểu nửa phần, sẽ có thế lực khác dám có ý đồ với nhà họ Mục chỉ vì nhà họ Mục nhận thua sao?
Ngược lại, nếu như lão tổ nhà họ Mục bị Phương Minh đánh bại, thậm chí bị thương nặng, đối với nhà họ Mục đây mới là đả kích trí mệnh, chắc chắn những thế lực khác sẽ rục rịch, mà lúc đó nhà họ Mục mới thật sự rơi vào nguy cơ.
"Mệnh của Mục Võ đương nhiên ta sẽ lấy, nhưng mệnh của những người nhà họ Mục khác ta cũng phải lấy đi."
Biểu tình của Phương Minh không chừa lại chút chỗ trống để thương lượng, nếu cậu thực sự đáp ứng đề nghị của lão tổ nhà họ Mục, làm sao có thể đối mặt với hai vị tiền bối vì bảo vệ cậu mà hi sinh, làm sao có thể đối mặt với những anh em Thanh Y Môn vì cậu mà chết thảm?
"Nếu đã vậy dường như không còn gì phải bàn nữa."
Mục Thượng lắc đầu, trên mặt có vẻ tiếc nuối nhưng cũng không có bao nhiêu thất lạc, bởi vì kết cục này đã nằm trong dự liệu của hắn.
"Đã như vậy, vậy hãy để lão phu mở mang kiến thức xem vị kỳ tài được xưng là mấy trăm năm không xuất thế trong giới tu luyện này có bản lĩnh gì đi."
Là một cường giả Thiên Cấp, Mục Thượng cũng có sự kiêu ngạo của chính mình, không thể nào không có tự trọng liên tục cầu hoà như vậy.
"Cảm ơn các vị đạo hữu đã đến đây, lần này là ước chiến giữa nhà họ Mục ta cùng Phương Minh, nhưng để tránh tổn thương người vô tội, lão phu sẽ đánh một trận với Phương Minh ở phía sau núi nhà họ Mục, các vị đạo hữu cứ ở đây quan sát là được rồi."
Bóng dáng Mục Thượng biến mất tại chỗ, mà bóng dáng Phương Minh cũng biến mất, khi hai người xuất hiện lại thì đã ở trên núi phía sau nhà họ Mục.
Cường giả Thiên Cấp giao thủ, chỉ riêng ảnh hưởng còn lại cũng đã không phải chuyện đùa, người bình thường đương nhiên không thể quan sát ở cự li gần được, chỉ có cường giả Thiên Cấp mới dám tới gần. Bốn vị trưởng lão nhà họ Phương bao vây trọn khu vực sau núi, thả thần thức ra cảm giác một lần, xác nhận sau núi không có bẫy hay mai phục gì rồi mới có thể yên lòng.
"Phương Minh, đúng là ngươi rất chói mắt, là một viên ngọc minh châu rực rỡ trong giới tu luyện, so sánh với những người như ngươi, quá trình phát triển của lão phu lại trở nên bình thản không có gì lạ, nhưng lão phu muốn nói cho ngươi một điều, trên con đường tu luyện, không phải dựa vào thiên phú là có thể đi tới tận cùng, người có thể đi tới tận cùng chân chính là những người như lão phu đây."
Con ngươi Mục Thượng nhìn chằm chằm Phương Minh, trầm giọng nói: "Giới tu luyện lại càng có nhiều người bước từng bước vững vàng khổ tu đi lên như lão phu, mà loại thiên chi kiêu tử như ngươi không thể nào hiểu được."
Mục Thượng không đè thấp thanh âm của mình, lời của hắn cũng khiến phần lớn người tu luyện trong trấn nhỏ lộ ra vẻ tán đồng, mặc dù giới tu luyện có thiên tài, nhưng càng nhiều hơn vẫn là những người bình thường như bọn hắn.
Nhìn những thiên tài kia một đường hát vang tiến mạnh, hưởng thụ sự chú mục của mọi người, sao trong lòng bọn họ có thể không ước ao không đố kị? Mà lão tổ nhà họ Mục không lộ thiên phú, lại có thể từng bước từng bước tu luyện tới cảnh giới Thiên Cấp, người như vậy mới có thể đại biểu cho mấy người tu luyện bọn họ.
Về phần ân oán giữa Phương Minh và nhà họ Mục, phần lớn người tu luyện đều không cảm thấy gì, dù sao giới tu luyện vốn là nơi mạnh được yếu thua, đối với nhà họ Mục, Phương Minh lúc ấy chỉ là giun dế, nhà họ Mục làm như vậy cũng không phải sai lầm lớn gì, nếu đổi lại những thế lực khác hẳn bọn họ cũng làm như vậy.
"Hà tất phải nói nhảm nhiều như vậy, động thủ đi."
Phương Minh nhìn chằm chằm Mục Thượng, bóng người trực tiếp biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã ở trước mặt Mục Thượng.
Rầm!
Đánh một quyền ra, một quyền này trực tiếp khiến không gian vặn vẹo, mà trên mặt Mục Thượng cũng không vẻ kinh ngạc, dường như đã dự liệu được những thứ này từ trước, cũng đánh ra một quyền đối ứng.
Hai bóng người cứ xuyên qua phía sau núi như vậy, toàn bộ cây cối phía sau núi đều bị dư chấn sau màn giao thủ của hai người đánh ngã gãy rạp, không được mấy phút nguyên phần sau núi đã hoàn toàn trụi lủi.
Chiến đấu rất kịch liệt, nhưng các trưởng lão nhà họ Phương đều biết, đây chỉ là hai người đang thử dò xét lẫn nhau thôi.
Quả nhiên, một lúc sau, Phương Minh cùng Mục Thượng lại xa nhau, một lần nữa phiêu phù giữa không trung, lần thử dò xét đầu tiên này hai người không ai chiếm được tiện nghi.
"Lão già kia, không nghĩ tới thân thể này của ngươi còn rất có sức mạnh."
Liếc nhìn phần da ngoài đầu nắm tay, trong lời nói của Phương Minh không mang theo chút tôn kính nào với Mục Thượng.
"Chẳng qua nếu chỉ có thế thì vẫn chưa đủ."
"Đúng không? Lão phu ngược lại phải nhìn xem, xương cốt của ngươi cứng bao nhiêu."
Rầm, hai người lại giao thủ lần nữa, chẳng qua lần này có thêm thuật pháp đối quyết.
Sóng năng lượng khủng bố lấy hai người làm trung tâm tản mát ra, thủ ấn của hai người biến hóa thật nhanh, đến sau này toàn bộ bầu trời phía sau núi xuất hiện đủ loại quang mang giao hội, tạo thành một quang cầu sáng chói, mà đám người xem cuộc chiến phía dưới chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hai đạo quang ảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận