Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 430: Vẫn còn người

Chương 430: Vẫn còn người
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
--------------------
Nhưng cũng ngay lúc này, một trận cuồng phong đột ngột xuất hiện tại quảng trường. Khoảnh khắc cuồng phong xuất hiện, một bóng người cũng xuất hiện bên cạnh Phương Minh, bắt lấy cánh tay Phương Minh, sau đó dùng tốc độ cực nhanh kéo Phương Minh bay đi.
"Muốn chạy trốn?"
La Thương cười lạnh. Quả nhiên như lão dự đoán, Giang Tẩu Khách không phải tới một mình, mà còn có người âm thầm trợ giúp. Tuy nhiên, kết cục đã sớm định. Lần này dù có là ai đi nữa cũng sẽ không cứu được Phương Minh đâu.
“Ầm!”
Ngay trong sân đột nhiên xuất hiện một cái búa tạ. Cây búa này từ trên trời giáng xuống, trực tiếp chặn đường bóng người kia. Đợi đến khi mọi người thấy rõ, tất cả đều hít khí lạnh.
Một người đàn ông mặc kim giáp, thần uy lẫm liệt đứng hiên ngang ở đó, cả người tản ra một khí tức cường đại khủng khiếp. Phía sau người đàn ông này, một ông lão râu dê xuất hiện.
"Lục Đinh thần tướng thuật, chính là một thần tướng!"
Người có kiến thức rộng liền nhận ra thân phận người đàn ông mặc giáp. Đây căn bản không phải là người mà là một vị thần tướng.
Lục Đinh thần tướng nghe đồn là thuộc cấp của Chân Võ đại đế (1), thuộc một phần của kỳ môn độn giáp. Lục Đinh Lục Giáp tổng cộng mười hai vị thần tướng. Đối với người nghiên cứu kỳ môn độn giáp, thực lực bản thân họ cũng không mạnh, cũng chỉ có thể dựa vào những thần tướng này để đối địch.
(1) Chân Võ đại đế: là một vị thần quan trọng của Đạo giáo, là một trong Tứ tượng của Thiên văn học Trung Quốc.
Nhưng cảnh giới khác nhau, triệu hồi được Lục Đinh Lục Giáp thần tướng cũng có phân chia mạnh yếu. Khí thế tràn ra từ vị thần tướng trước mắt này khiến người ta sợ hãi, tuyệt đối không phải bình thường.
"Hàn Ngôn Băng, đã lâu không gặp."
Ông lão râu dê nhìn về phía người đàn ông đã kéo cánh tay Phương Minh, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Phương Minh lúc này mới để ý người đàn ông kéo mình đi là một ông già mặc đồ đen.
"Thật không ngờ ngươi cũng tham dự."
Ánh mắt Hàn Ngôn Băng lạnh như băng, rõ ràng ông ta và ông lão râu dê có quen biết nhau. Hơn nữa, hai người đều là cấp Địa tầng chín.
"Ngươi cũng đến đây rồi, vì sao ta không thể tới?" - Ông lão râu dê cười ha ha: “Ta khuyên các người vẫn nên bỏ cuộc đi. Lần này các người ai cũng không cứu được hắn đâu."
Nghe ông lão râu dê nói thế, đồng tử Hàn Ngôn Băng hơi co lại. Lời này của đối phương có ẩn ý trong đó.
"Vậy cứ thử xem."
Hàn Ngôn Băng nhìn Phương Minh: "Phương công tử, năm đó Bổ Thiên chí tôn có ân với tôi. Những người này muốn tổn hại cậu, trừ phi bước qua xác của tôi.”
Nói xong, Hàn Ngôn Băng trực tiếp đi thẳng về phía vị thần tướng kia. Ông biết rõ, nếu muốn đánh bại ông lão râu dê thì phải đánh bại thần tướng của đối phương trước đã.
"Nói mạnh miệng mà không biết ngượng. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Lục Đinh Lục Giáp thần tướng."
Ông lão râu dê múa tay, một lá bùa bùng cháy, lại thêm năm thần tướng xuất hiện. Lục Đinh thần tướng liền bao vây Hàn Ngôn Băng.

Phía bên kia, bắc kiếm Giang Quân có vẻ sắp không chống đỡ được nữa, tốc độ xuất kiếm đã giảm đi rất nhiều so với lúc đầu. Cuối cùng ông bị trúng một chưởng của La Tín, cả người lảo đảo lui về sau vài bước.
Thế nhưng ngay sau đó, Giang Quân lại tiếp tục cầm kiếm lên.
Ở nơi khác, Giang Tẩu Khách lấy một địch năm cũng phải dốc hết sức. Dù sao ông vẫn chưa đạt được cấp Địa tầng chín, đối mặt với năm cường giả cùng cảnh giới, muốn giành phần thắng căn bản không có khả năng. Hiện tại ông có thể làm chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.
Nhưng khi Giang Tẩu Khách nhìn thấy Hàn Ngôn Băng cũng đang yếu thế, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
"Hết cách rồi. Hai cường giả cấp Địa tầng chín, hơn nữa còn lão tổ nhà họ La, sáu cường giả cấp Địa tầng tám chưa ra tay, còn những cường giả khác nữa. Đây tuyệt đối là trận chiến có thực lực mạnh nhất của giới tu luyện trong mười năm trở lại đây."
"Đúng vậy, đều nằm ngoài dự đoán của mọi người."
"Phương Minh lúc này e là thật sự nguy hiểm rồi. Nhị công tử và lão tổ nhà họ La vẫn chưa ra tay. Một khi họ ra tay chiến cuộc sẽ lập tức thay đổi, không còn trì hoãn được nữa."
Trong khi đám đông đang bàn tán, Mục Võ đi tới chỗ Phương Minh. Khi nhìn thấy hành động của Mục Võ, Giang Tẩu Khách trở nên khẩn trương. Nếu Phương Minh xảy ra chuyện ở đây, họ làm sao còn mặt mũi đi gặp Bổ Thiên chí tôn?
"Mục Võ, nếu ngươi dám làm Phương công tử bị thương, cho dù thế lực đứng sau ngươi là ai cũng không bảo vệ nổi ngươi đâu. Cơn thịnh nộ của Bổ Thiên chí tôn không phải là thứ ngươi có thể gánh được đâu."
Giang Tẩu Khách rống giận, nhưng Mục Võ lại cất tiếng cười to: "Còn Bổ Thiên chí tôn không buông tha ta. Ông có biết vì sao nhà họ La còn cả bọn họ cũng dám động thủ không? Đó là bởi vì Bổ Thiên chí tôn đã chết rồi."
Tới giờ khắc này, Mục Võ rốt cục không giấu diếm nữa, nói ra kết quả điều tra. Ngay khi hắn ta công bố, cả đám đông đều “ồ” lên. Sự kinh ngạc lần này của họ còn lớn hơn cả lần trước.
Bổ Thiên chí tôn đã qua đời. Đây tuyệt đối là tin chấn động nhất của giới tu luyện.
"Chẳng trách Nhị công tử và nhà họ La dám ra tay. Nếu Bổ Thiên chí tôn đã qua đời, vậy Phương Minh chỉ là một thiên tài có tiềm năng trong giới tu luyện mà thôi, mà thiên tài như vậy trong giới tu luyện cũng không hiếm."
"Tôi cứ thấy nghi nghi. Nhà họ La và những cường giả cấp Địa này đều điên rồi mới dám ra tay với Bổ Thiên chí tôn. Hóa ra là vậy."
Tất cả mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ, tất nhiên họ vẫn đang tiêu hóa tin Bổ Thiên tôn sư đã qua đời. Tin tức này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến cả giới tu luyện chấn động.
Kiếm Giang Quân ngừng lại, vẻ mặt Giang Tẩu Khách cũng cứng lại, còn Hàn Ngôn Băng thì sửng sốt. Hiển nhiên, họ cũng không biết tin này.
"Giang huynh, Hàn huynh, Bổ Thiên chí tôn đã qua đời, các huynh hà cớ gì phải như vậy? Nếu bây giờ các huynh rời đi chúng tôi sẽ không ngăn cản."
La Thương lúc này cũng lên tiếng. Thế nhưng, đáp lại lão là nụ cười sang sảng của Giang Tẩu Khách.
"Ta đến đây là vì Bổ Thiên chí tôn có ân với, ta tới là để báo ân. Bổ Thiên chí tôn còn hay không cũng không thay đổi gì cả."
Đối với ba người Giang Tẩu Khách, họ đến đây là vì báo ân. Cho dù Bổ Thiên chí tôn đã mất, phần ân tình này vẫn còn.
"Ngu xuẩn cố chấp!"
La Thương không khuyên giải nữa. Giờ phút này trận chiến cũng tiến vào giai đoạn ác liệt. Giang Quân cả người toàn là máu. Trường bào trên người Giang Tẩu Khách cũng tả tơi hơn phân nửa. Còn Hàn Ngôn Băng tuy khá hơn một chút, nhưng lại bị Lục Đinh thần tướng bao vây, căn bản không thể ra tay được.
"Hai vị tiền bối, Giang Quân đại ca, mọi người đều dừng tay lại đi."
Phương Minh vẫn giữ thái độ im lặng từ nãy giờ lúc này bất ngờ lên tiếng: "Bọn họ đều nhắm vào tôi, hoặc nói chính xác hơn là nhắm vào sư phụ tôi nên mới tới đây. Chuyện này vẫn cứ để tự tôi giải quyết đi."
Phương Minh vừa nói xong, tất cả mọi người đều im phăng phắc. Tất cả đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Phương Minh. Trong những người này Phương Minh có thực lực yếu nhất. Cậu ấy lấy cái gì để giải quyết chứ?
"Phương công tử, cho dù ba chúng tôi có mất mạng cũng phải bảo vệ cậu rời khỏi đây. Nếu họ muốn làm tổn thương cậu vậy cũng phải để lại mấy cái xác."
Giang Tẩu Khách vội vàng khuyên bảo. Nếu liều chết một lần, những người này cũng phải xem xét đến hậu quả một chút.
"Vô dụng thôi. Ta nghĩ đây chỉ mới là một phần lực lượng của họ. Nếu tôi đoán không sai, chắc hẳn vẫn còn cao thủ giấu mình chưa ra tay."
Phương Minh thở dài, trên mặt tỏ ra tuyệt vọng nhìn La Thương: "Mục Võ hắn ta không có thực lực để mời đến nhiều cường giả như vậy. Nhà họ La trước ngày hôm nay cũng không có thù oán gì với tôi, không cần phải làm vậy, cũng không thể trong thời gian ngắn có thể gọi nhiều người như vậy đến được. Tôi không đoán sai thì kẻ chủ mưu sau lưng là một người khác."
Nghe Phương Minh nói thế, ba người Giang Tẩu Khách hơi sửng sốt, còn vẻ mặt Mục Võ có chút lo lắng. Ngược lại La Thương lại dùng ánh mắt bất ngờ nhìn về phía Phương Minh, nói: "Đến lúc này mà vẫn còn có thể phân tích được như vậy, không hổ là đệ tử chí tôn, gặp nguy không loạn."
"Ngươi nói đúng. Những người này quả thật không phải do lão phu mời đến, hơn nữa còn có cao thủ giấu mình chưa ra tay. Vậy nên ta nói rồi, hôm nay ngươi tuyệt đối không ra khỏi nhà họ La ta được đâu."
Lời của La Thương khiến những người đứng xem đều ngẩn người. Thế này rồi mà vẫn chưa phải là toàn bộ lực lượng. Vậy lần này rốt cuộc có bao nhiêu cường giả đến nhà họ La? Lẽ nào tất cả cường giả giới tu luyện đều đến đây?
"Để cường giả này xuất hiện đi, cho dù chết ta cũng muốn chết một cách minh bạch."
Giọng điệu Phương Minh đầy cô quạnh. Người đứng ngoài xem đều cho rằng đây là biểu hiện của sự buông xuôi. La Thương nghe Phương Minh nói thế, sau khi suy nghĩ thì đồng ý.
Bởi vì lão thấy, như vậy cũng để ba người Giang Tẩu Khách hoàn toàn tuyệt vọng mà bỏ cuộc. Nếu không ba người này cứ khăng khăng giữ thái độ liều mạng cá chết lưới rách thì đến lúc giải quyết họ đúng hơi phiền phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận