Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 559: Trương Manh xuất thủ lần nữa

Chương 559: Trương Manh xuất thủ lần nữa
"Chân dung người đàn ông trong đoạn livestream cùng nữ thần Hàn Kiều Kiều."
"Khiếp sợ, hiếm khi Hàn Kiều Kiều lộ ra thần thái cô vợ nhỏ, không ngờ là bởi vì cậu ta."
"Đầu tiên là cự tuyệt Trương Manh, sau đó lại răn dạy Hàn Kiều Kiều, ông chủ của làng du lịch này có lai lịch như thế nào?"
...
Ba tiếng sau, trên web lập tức xuất hiện vô số tít báo, lừa gạt vô số người ấn xem cùng chửi bới, cũng có người truyền hình ảnh Phương Minh răn dạy Hàn Kiều Kiều lên các trang mạng xã hội lớn, lại thêm mấy bài viết của Trương Manh, trong nháy mắt đã có thể đẩy Phương Minh lên đầu ngọn gió.
Thân phận của Phương Minh, vị trí của làng du lịch, trong lúc nhất thời những tin tức này đã trở thành đề tài thảo luận của rất nhiều cư dân mạng, cứ như vậy, chỉ trong thoáng chốc Phương Minh đã khiến cậu và làng du lịch của cậu cùng hot.
Fans Trương Manh nhờ đó mà càng thêm tức giận mắng Phương Minh ngạo mạn cùng vô lễ, mà fans Hàn Kiều Kiều vốn cũng muốn gia nhập vào đại quân thảo phạt, thế nhưng sau khi Hàn Kiều Kiều đăng status lên Weibo lập tức tắt lửa.
"Đây là bữa cơm ngon nhất mà tôi từng ăn, không hề kém đồ ăn ba sao Michelin chút nào, cảm ơn ông chủ Tần của làng du lịch."
Hình ảnh kèm theo là một bàn cơm nước, chỉ là đồ ăn nhà nông đơn giản, mấy loại cá chiên, canh cá hầm cách thủy, rau dưa...
Nếu những lời này không phát ra từ miệng Hàn Kiều Kiều, sợ rằng sẽ không có người nào tin tưởng được Hàn Kiều Kiều lại có thể nói ra mấy lời như thế, điều này khiến không ít cư dân mạng nghi ngờ.
Hàn Kiều Kiều là minh tinh lớn, có món ngon gì mà cô ấy chưa ăn qua, không ngờ lại có thể nói bữa cơm nhà nông bình thường là món ngon nhất cô ấy được ăn, ngược lại khiến không ít cư dân mạng cảm thấy hiếu kỳ.
"Chị Kiều Kiều, vì sao chị lại đăng tin như vậy lên Weibo, chị làm vậy không phải đã đắc tội với Trương Manh rồi sao?" Bên trong nhà gỗ, Trương Yến thấy Hàn Kiều Kiều đăng bài lên Weibo, có chút không hiểu hỏi.
"Bữa cơm đó ăn không ngon sao?" Hàn Kiều Kiều cười cười hỏi ngược lại.
"Ăn rất ngon, đây là bữa cơm ngon nhất mà em từng được ăn, cá kia quá tươi ngọt, còn có mấy món rau dưa kia nữa..."
Nhớ đến mấy món ngon mình đã ăn lúc tối, nước bọt của Trương Yến lại muốn tràn ra, tuy rằng lúc tối cô ấy đã ăn những ba bát cơm lớn, tới bây giờ bụng vẫn đang còn căng tròn thế nhưng nghĩ tới dư vị của mấy món ăn, cô ấy vẫn không cách nào ức chế sự thèm thuồng của mình.
"Nếu đã ngon như vậy, chị nói thật thì có gì sai chứ?" Hàn Kiều Kiều hỏi ngược lại.
Trương Yến nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, một lúc sau mới lên tiếng: "Nhưng nếu chị làm vậy sẽ đắc tội với Trương Manh, dù sao Trương Manh đăng bài kia cũng là vì cố ý muốn gây phiền phức cho ông chủ Tần, nhưng một khi chị đăng Weibo như vậy, liệu Trương Manh có cho rằng chị đang cố ý đánh mặt anh ta không?"
"Chị chỉ nói sự thật mà thôi, còn nữa, cho dù chị có đánh mặt anh ta thật thì anh ta có thể làm gì chị chứ?"
Trên mặt Hàn Kiều Kiều mang theo vẻ kiêu ngạo, tuy rằng nhân khí của Trương Manh rất cao nhưng vẫn còn kém cô ấy một đoạn, mà nếu muốn so sánh mạng lưới quan hệ cô ấy lại càng không sợ, ông Đường kia đã từng tìm tới cô ấy, cũng chính miệng nói rõ, chỉ cần mình không làm chuyện trái pháp luật, trong nước này tuyệt đối không có người nào có thể động tới mình được.
Thân phận của ông Đường kia là gì Hàn Kiều Kiều biết rõ, mà sở dĩ ông Đường hứa hẹn với mình như vậy cũng là vì trước đây Phương Minh đã thỉnh cầu ông Đường.
Nghĩ tới đây, Hàn Kiều Kiều quay qua hỏi Trương Yến: "Yến Tử, em có cảm thấy ông chủ Tần này có chút giống với người nào đó không?"
"Người nào đó, ai vậy?" Yến Tử sửng sốt một chút hỏi.
"Phương Minh."
Nghe được Hàn Kiều Kiều nói như vậy, tròng mắt Trương Yến chuyển động suy nghĩ một chút, "Chị Kiều Kiều, chị nói như vậy em mới cảm thấy dường như cũng hơi giống thật, hình như khí chất của ông chủ Tần này tương đối giống với cậu Phương, chẳng qua em chắc chắn ông chủ Tần không phải cậu Phương..."
Sau khi nói đến đây, trên mặt Trương Yến có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng nói ra, "Chị Kiều Kiều, có một điều em vẫn không hiểu, rõ ràng chị rất nhớ cậu Phương nhưng vì sao chị không đi tìm cậu Phương?"
Với tư cách là trợ lý thân cận của Hàn Kiều Kiều, Trương Yến biết rất nhiều chuyện của Hàn Kiều Kiều, hơn nữa trong khoảng thời gian này, cô ấy cũng nhìn thấy rõ biến hóa của chị Kiều Kiều, thường xuyên thấy chị Kiều Kiều cầm điện thoại di động nhìn ảnh của cậu Phương tới xuất thần.
"Có một số việc em không thể hiểu được đâu, không phải chị không muốn tìm mà là chị không thể đi tìm."
Hàn Kiều Kiều lắc đầu, nếu có thể đi tìm, sợ rằng Tử Du đã là người đầu tiên sớm xuất ngoại đi tìm.
"Được rồi, ngủ đi."
Thấy vẻ mặt Trương Yến tràn đầy nghi hoặc, Hàn Kiều Kiều không tiếp tục giải thích, bởi vì căn bản là Trương Yến không biết nguyên nhân sâu xa trong chuyện này, hơn nữa cô ấy cũng không cách nào nói chân tướng cho Trương Yến biết.
...
Ngày hôm sau!
Phương Minh nghênh đón một nhóm khách khác.
"Ông chủ Tần, đây chính là ông nội của tôi, đây là bà nội của tôi, tôi biết làng du lịch của ông chủ Tần đã hoàn thành cho nên mới dẫn theo ông bà nội qua đây, dự định ở lại chỗ này vài ngày."
Nhan Khanh dẫn theo hai cụ già đi tới làng du lịch, hai cụ già này đều là người đầu tóc bạc trắng, nhưng trạng thái tinh thần vẫn rất minh mẫn, lúc này cũng cười ha hả quan sát bốn phía.
"Đập nước này khiến tôi nhớ tới quãng thời gian đã xuống nông thôn khi trước, tôi cùng đội sản xuất đã đào một đập chứa nước giống như vậy, thật là chuyện cũ rõ mồn một trước mắt."
Ông cụ cảm khái, hơi có dáng dấp chỉ điểm giang sơn, Phương Minh vừa thấy giọng điệu cùng trạng thái của ông nội Nhan Khanh lập tức hiểu rõ, hẳn ông ấy là nhân viên chính phủ đã về hưu, hơn nữa khi còn tại vị nhất định là người làm lãnh đạo.
"Không phải ông nội vẫn thường tưởng niệm năm tháng lúc còn trẻ sao, trong thời gian ông nội ở đây có thể thoải mái hồi tưởng lại quá khứ của ông nội." Nhan Khanh ở một bên vừa cười vừa nói.
"Ừm, ở vài ngày thì được, thế nhưng không phải lúc tất yếu thì đừng tiết lộ quá nhiều với người bên ngoài."
Lúc ông nội Nhan Khanh nói lời này vẻ mặt của ông ấy có chút nghiêm túc, Nhan Khanh lập tức vội vàng gật đầu, "Ông nội cứ yên tâm đi, cháu chưa nói chuyện này với ai cả."
Nói xong lời này, Nhan Khanh mới hỏi Phương Minh một câu: "Ông chủ Tần, ông nội cùng bà nội của tôi sẽ ở lại nơi này một thời gian, làng du lịch của cậu thu phí như thế nào vậy?"
"Đúng, ông chủ Tần mở cửa làm ăn đương nhiên ở phải trả tiền, không lấy tiền tôi sẽ không ở." Ông nội Nhan Khanh cũng lập tức phụ họa một câu.
Bởi vì ông nội Nhan Khanh thấy được vẻ mặt có chút do dự của Phương Minh, còn tưởng rằng Phương Minh nể mặt Nhan Khanh nên không muốn lấy tiền, suốt đời ông cụ chưa chiếm tiện nghi của người nào, tới tuổi già càng không muốn khí tiết tuổi già khó giữ được.
"Cái kia, gian phòng ở chỗ tôi giá từ một nghìn tám tới tám vạn một đêm..."
Phương Minh mở miệng, mà cậu vừa nói ra lời này, đến phiên Nhan Khanh cùng ông cụ im lặng.
"Khụ khụ, chàng trai trẻ, tai của tôi hơi nặng nên nghe không rõ ràng, cậu nói phòng ở chỗ cậu bao nhiêu tiền một ngày ấy nhỉ?"
"Một nghìn tám đến tám vạn một ngày, một nghìn tám là hàng nhà gỗ phía dưới cùng kia..." Phương Minh lặp lại một lần nữa.
"Không thể, có cái gì hay mà ở, tôi chỉ muốn thể nghiệm lại cuộc sống ở thôn trên núi như khi còn trẻ một chút thôi, tuyệt đối không nguyện ý uổng phí số tiền này, hơn nữa tôi càng không muốn ở tại một nơi mang tiếng là thôn trên núi, kết quả lại ăn toàn sơn hào hải vị, đó hoàn toàn không có mùi vị của quá khứ."
Ông cụ đã muốn rời đi, nhưng Phương Minh lại cực kỳ thành thực bồi thêm một câu, "Phí nấu nướng ăn uống phải tính riêng."
Ách...
Ông cụ trừng mắt nhìn về phía Phương Minh, Nhan Khanh nhìn thấy vẻ mặt của ông nội mình, lập tức vội vàng khuyên nhủ: "Ông nội, hay là ông chỉ ở một ngày thử xem sao, tuy rằng cháu không biết hoàn cảnh ở nơi này như thế nào nhưng đồ ăn ở đây thật sự rất ngon, hơn nữa cũng không phải sơn hào hải vị gì, chỉ là đồ ăn của người nhà nông bình thường thôi. Tiền này cứ để cha cháu trả, không phải ông thường xuyên nói cha cháu là nhà tư bản đào góc tường của chủ nghĩa xã hội sao? Vậy cứ để nhà tư bản chảy máu đi."
Dưới sự khuyên bảo của Nhan Khanh, cuối cùng ông cụ cũng đáp ứng, nhưng cũng nói nếu ở đây khiến ông cụ khó chịu thì ngay ngày thứ hai phải lập tức rời đi.
Sau khi sắp xếp nhà gỗ ổn thỏa cho ông nội cùng bà nội của Nhan Khanh xong, đám người Hàn Kiều Kiều cũng rời giường, giống hệt Trương An Nhàn lúc trước, trên mặt mấy người này đều có vẻ kinh ngạc và thoải mái.
Một buổi tối này bọn họ đã ngủ quá ngon, đây là giấc ngủ ngon lành nhất mà đã lâu rồi các cô ấy không có được, cuối cùng bọn họ cũng hiểu rõ vì sao Trương An Nhàn nói tiêu tốn số tiền như vậy mà có thể ngủ ở đây một đêm là rất đáng giá.
Trong phòng ăn ở phía dưới cùng nhà gỗ, Trần Mạn Mạn lại lấy điện thoại di động ra livestream thêm lần nữa.
"Oa, vì sao chỉ mới một đêm không gặp, tôi lại cảm thấy phải Mạn Mạn đẹp hơn lúc trước nhiều nhỉ?"
"Tôi còn cho rằng chỉ có mình tôi có loại cảm giác này, thì ra lầu trên cũng có."
"Hẳn là phải nói khí sắc tốt hơn nhiều, xem ra hẳn là tối hôm qua Mạn Mạn đã ngủ rất thoải mái."
"Ngủ rất thoải mái... Là tôi hiểu sai rồi sao?"
"Lão tài xế lầu trên lại sắp lái xe rồi!"
"Tích, thẻ học sinh!"
...
"Các người đừng làm rộn, hiện tại tôi đã tới căn tin, để mọi người xem xem bữa sáng ngày hôm nay sẽ ăn gì nhé. Sau khi ăn xong bữa cơm ngày hôm qua, hiện tại tôi cảm thấy vô cùng hứng thú với đồ ăn ngon trong làng du lịch này, hơn nữa ở nơi này thực sự rất thoải mái, đã rất lâu rồi tôi không thể ngủ một giấc an ổn tới như thế, tuy rằng giá phòng không rẻ nhưng thật sự rất đáng giá."
Trần Mạn Mạn đưa điện thoại di động nhắm ngay căn tin, trong phòng ăn có cung cấp bữa sáng, được bày biện tương đối giống với buffet, chẳng qua ngay sau khi màn hình quét qua, lại khiến đám quần chúng kinh hô một lần nữa.
"Tôi vừa nhìn thấy gì? Lầu dưới mau nói cho tôi biết?"
"Lầu dưới lầu dưới mau nói cho tôi biết."
"Một bát cháo giá năm trăm đồng, một củ khoai lang giá một trăm đồng, một phần ăn sáng giá một nghìn rưỡi, bần cùng đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi."
"Bần cùng không ngừng đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi, còn chọc mù ánh mắt của tôi."
Trần Mạn Mạn nhìn thấy mưa đạn bên trong điện thoại di động, lúc này mới chú ý tới bảng giá phía dưới món ăn, sau khi thấy một bát cháo giá năm trăm đồng, khuôn mặt cô ấy cũng hiện lên vẻ khiếp sợ.
"Này... Cái này thật đúng là không rẻ."
Hồi lâu sau, Trần Mạn Mạn mới cảm khái một câu.
"Mạn Mạn dậy rồi hả, đến ăn chút điểm tâm đi, cháo này rất không tồi, mùi vị thật rất ngon, tôi đã uống tới ba bát, mỗi bát đều sạch sẽ."
Vương Tinh Tinh dậy sớm hơn Trần Mạn Mạn, đang ngồi tại chỗ húp cháo, thấy Trần Mạn Mạn đi đến lập tức mở miệng lên tiếng chào hỏi.
"Tinh Tinh nói nhẹ nhàng thật, năm trăm đồng một bát cháo mà cô ấy cũng dám uống tới ba bát."
"Năm trăm đồng một bát cháo có thể không ngon sao? Nếu để tôi uống, tôi có thể khiến chiếc bát này nhẹ đi hai lạng."
"Bát nhẹ đi hai lạng, làm sao lầu trên có thể làm được?"
"Hẳn ý của lầu trên là cậu ta có thể liếm mỏng cái bát."
...
"Này, Vương Tinh Tinh cùng cô gái này đang cố ý sao?"
Lúc này, Trương Manh đang ở nơi thủ đô xa xăm cũng đi vào kênh livestream của Trần Mạn Mạn, thấy thần thái của Vương Tinh Tinh khi ăn, còn có Trần Mạn Mạn đang tuyên truyền cho làng du lịch, điều này khiến lửa giận của anh ta bùng lên.
Vốn là sau khi đăng bài viết kia anh ta lập tức không chú ý tới làng du lịch này nữa, nhưng sau khi biết Hàn Kiều Kiều cũng đã đăng bài lên Weibo, lại còn ủng hộ đồ ăn của làng du lịch, điều này khiến anh ta sinh lòng bất mãn, biết Trần Mạn Mạn có thói quen livestream vào lúc sáng sớm, cho nên mới sáng sớm anh ta đã phục sẵn.
"Này anh Manh, hiện tại phần lớn cư dân mạng đều đang lên tiếng chửi rủa, không phải cháo này năm trăm đồng một bát sao? Em đã copy đoạn phim hồi nãy lại rồi, chỉ cần tìm người lăng xê một chút nhất định sẽ có thể kéo nhiều cư dân mạng tới mắng hơn, đến lúc đó hình tượng của Vương Tinh Tinh cùng cô gái này sẽ giảm mạnh."
Một vị trợ lý bên cạnh Trương Manh mở miệng, sở dĩ anh ta đưa ra chủ ý như vậy là vì muốn tăng cao hình tượng của Trương Manh, một khi anh ta làm như vậy nhất định có thể biến hình tượng của làng du lịch này trở thành một nơi hiểm độc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận