Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 819: Hoàng đế chuyên nghiệp (2)

Chương 819: Hoàng đế chuyên nghiệp (2)
Ngay cả ánh mắt của Hàn Kiều Kiều nhìn Chu Duẫn Văn cũng có chút cổ quái, kỹ thuật biểu diễn của tên trọc đầu này cũng không tệ, nhưng không phải là một tên ngốc đó chứ?
Trong số mọi người ở đây, chỉ có Phương Minh biết vì sao Chu Duẫn Văn lại kích động như vậy, Chu Kỳ Trấn cùng Chu Kỳ Ngọc này cũng có thể tính là con cháu đời sau của hắn, người làm tổ tiên như hắn nhìn thấy tử tôn bất tài như thế có thể không tức giận sao?
"Chị Kiều Kiều, đây là hợp đồng riêng với anh Chu đây, toàn bộ là hai mươi cảnh diễn, tổng cộng lên hình mười hai phút, phí là năm vạn khối."
Năm vạn khối, đối với một diễn viên lần đầu đóng phim thì cái giá tiền này cũng không tính là thấp, đây còn là bởi vì đạo diễn Trần nể mặt Hàn Kiều Kiều, đương nhiên, kỹ thuật biểu diễn ấn tượng của Chu Duẫn Văn khi đóng vai hoàng đế cũng là một trong những nguyên nhân.
Nhìn nhìn hợp đồng, Phương Minh lại nhìn Chu Duẫn Văn một chút, nếu thằng này thật sự có thể đi vào giới giải trí, dường như có thể chuyên đóng vai hoàng đế, trong nghề không phải cũng có một diễn viên chuyên đóng vai hoàng đế sao?
Chỉ dựa vào trừng mắt diễn hoàng đế, đời này cũng kiếm được khối tiền, sửa quốc tịch xuất ngoại định cư, luận khí thế vương bát, Chu Duẫn Văn thật sự đúng là rất có lợi thế trên phương diện này nha.
"Giao cho Yến Tử quản lý đi."
Hàn Kiều Kiều giao hợp đồng cho Trương Yến, để Yến Tử chịu trách nhiệm xử lý chuyện này, mà cô ấy thì lại cùng Phương Minh rời khỏi đoàn làm phim.
Đối với chuyện để Chu Duẫn Văn ở lại đoàn làm phim một mình, Phương Minh cũng không lo lắng, thằng này thoạt nhìn có vẻ chuuni (1), nhưng trên thực tế rất thông minh, tự nhiên sẽ không bại lộ thân phận của mình.
(1) Chuuni hay chuunibyou là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay "sơ trung" theo cách dịch của tiếng Việt, chính xác là "trung học" theo hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói "bệnh" trong "Trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì".
Rời khỏi đoàn làm phim, Hàn Kiều Kiều lập tức trùm khăn quàng cổ lên, che hơn phân nửa khuôn mặt, dưới khí trời này có cô gái dùng khăn quàng cổ bao lấy mặt sẽ không khiến người khác hoài nghi, dù sao thì khí trời cũng lạnh lẽo thực sự.
"Thật không dễ gì có thể gọi cậu ra ngoài, ngày hôm nay chiếm dụng chút thời gian của cậu, theo tôi ra ngoài dạo chơi đi."
Nghe thấy những lời Hàn Kiều Kiều nói, Phương Minh nhếch miệng mỉm cười, nhìn Hàn Kiều Kiều đi ở phía trước, còn cậu thì không nhanh không chậm đi theo sau lưng Hàn Kiều Kiều.
Chẳng qua mới đi được chừng hai phút, Hàn Kiều Kiều liền ngừng lại, quay đầu dùng ánh mắt cáu giận nhìn về phía Phương Minh, nói: "Sao cậu lại đi theo sau lưng tôi làm gì, trái lại càng hấp dẫn ánh mắt của người đi đường hơn, người khác còn tưởng rằng cậu là một tên đàn ông cao to ngốc nghếch đấy."
"Ách..."
"Quên đi, hôm nay tâm tình của chị đây rất tốt, cho cậu mượn cánh tay của chị đây một lát đấy, đương nhiên, cái này cũng là vì không bị người khác nhận ra."
Hàn Kiều Kiều chủ động khoác lấy tay Phương Minh, chiều cao của cô ấy cùng Phương Minh cũng chỉ hơn kém chừng mười cm, vừa kéo tay như vậy trông rất giống một đôi yêu nhau đang khoác tay cùng đi dạo phố.
Cách Nhạc Dương Lâu không xa chính là phố Biện Hà, đây là một đường phố hoàn toàn phục cổ, có mỹ thực đặc sắc cùng vô số thương phẩm, cũng có trà lâu cùng quán bar, đương nhiên còn có mấy quán ăn vặt cùng quán ăn hạng sang, cho nên cho dù đang là mùa đông giá rét, thế nhưng trên đường có rất nhiều người đi lại, du khách nối liền không dứt.
"Đi, tôi dẫn cậu đi gặp một người quen cũ."
Hàn Kiều Kiều dẫn Phương Minh đi thẳng vào bên trong phố Biện Hà, cuối cùng đứng tại trước cửa một tòa trà lâu.
"Người quen biết cũ?"
Phương Minh hơi nghi hoặc một chút, Hàn Kiều Kiều nói như vậy có nghĩa người bọn họ sắp gặp đó cậu cũng quen biết, nhưng hình như giữa mình và Hàn Kiều Kiều không có bạn chung nào thì phải…
"Đi vào gặp rồi cậu sẽ biết."
Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Kiều Kiều lưu chuyển, hiếm thấy cô gái nhỏ này hoạt bát như vậy, Phương Minh cũng không hỏi nữa, nếu như cậu thật muốn biết người quen biết cũ là ai, chỉ cần đem cảm giác của mình tràn vào bên trong trà lâu liền có thể biết rõ.
"Xin chào hai vị khách quan, là có hẹn trước vẫn là…?"
Trong trà lâu, phục vụ viên tới trước nghênh đón, thế nhưng Hàn Kiều Kiều lại khoát khoát tay nói: "Tìm đến người, ghế lô chữ thiên số 1."
"Hai vị khách quý mời đi theo tôi."
Nghe được Hàn Kiều Kiều báo ra ghế lô chữ thiên số 1, sắc mặt phục vụ viên thay đổi một chút, trên mặt càng thêm cung kính, vội vã đi ở phía trước dẫn đường, dẫn hai người Phương Minh cùng Hàn Kiều Kiều đi về phía tầng hai, cuối cùng, đứng tại ở trước một ghế lô ngay gần cửa sổ.
Mặc dù không vận dụng giác quan, nhưng khoảng cách gần như vậy, Phương Minh vẫn có thể phát hiện được trong phòng có hơi thở của hai người, mà đợi khi phục vụ đẩy cửa ghế lô ra, hai vị trẻ tuổi một nam một nữ trong ghế lô cũng đưa mắt nhìn về phía bên này.
Ánh mắt của Phương Minh chỉ dừng lại trên người cô gái trẻ tuổi kia không tới một giây, mà khi tầm mắt cậu dừng lại ở trên người người thanh niên trẻ tuổi kia ba giây, ngay sau đó trên mặt lộ ra dáng tươi cười mừng rỡ, bởi vì rốt cuộc thì cậu cũng biết Hàn Kiều Kiều nói người quen biết cũ là có ý gì.
Phương Minh cười rất vui vẻ, đây là một nụ cười phát ra từ nội tâm.
"Chờ đã, tạm thời đừng nói gì cả."
Lúc này, người thanh niên trẻ tuổi cao gầy kia đang muốn mở miệng, nhưng bị Hàn Kiều Kiều cản lại.
"Phương Minh, cậu có biết cậu ta là ai không?"
Hàn Kiều Kiều ngăn cản người thanh niên trẻ tuổi, nghiêng người hỏi Phương Minh một câu.
Phương Minh tức giận liếc nhìn Hàn Kiều Kiều, cậu biết vì sao Hàn Kiều Kiều lại hỏi như vậy, bởi vì, người trước mắt này có biến hóa quá lớn so với khi còn bé.
"Trương mập mạp, tôi vẫn nhớ." Phương Minh thoải mái đáp.
Hàn Kiều Kiều nghe được câu trả lời của Phương Minh, bĩu môi lộ ra vẻ mặt không thú vị, mà người thanh niên lại hơi kích động: "Anh Minh, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp."
Nhìn Trương Tiểu Long đứng trước mắt mình, vẻ mặt của Phương Minh cũng có chút thổn thức, thời gian mười mấy năm đã qua, tên nhóc béo mập ngày xưa dĩ nhiên biến thành dáng dấp thư sinh cao gầy.
Mọi người đều nói con gái mười tám thì thay đổi hẳn, nhưng Trương Tiểu Long trước mặt cậu không phải con gái, lại có dáng dấp hoàn toàn khác hẳn với khi còn bé, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Hàn Kiều Kiều hỏi cậu như thế, Hàn Kiều Kiều cho rằng chắc chắn cậu sẽ không nhận ra được.
"Ngày hôm nay chị Hàn gọi điện thoại cho em, nói anh Minh cũng đã tới Nhạc Dương, lúc đó em còn chưa tin, anh Minh, nhiều năm như vậy thế nhưng anh thật giống như không chút thay đổi nào."
Trương Tiểu Long cũng rất kích động, khoảng thời gian mấy tháng sinh sống ở thôn Diệu Hà, đối với cậu ta tới nói chính là khoảng thời gian mãi mãi không thể quên được, ở nơi ấy cậu ta đã quen biết mấy người bạn thân thiết, mà quan trọng nhất là tình hữu nghị ngày ấy của bọn họ vẫn được bảo trụ tới tận bây giờ.
"Cậu ấy à, phỏng chừng lại trôi qua thêm mấy chục năm nữa vẫn là bộ dạng này cũng nên, ngược lại Trương mập mạp cậu, hiện tại hoàn toàn không phù hợp với cái tên kia nữa rồi, càng ngày càng gầy."
Hàn Kiều Kiều đỉnh đạc ngồi xuống trên ghế sa lon đối diện, Trương Tiểu Long nghe thấy những lời Hàn Kiều Kiều nói, cũng chỉ có thể cười khổ, nói: "Chị Hàn, tên của em là Trương Tiểu Long, không phải Trương mập mạp."
"Thế nào, gọi cậu là Trương mập mạp không được sao?"
Hàn Kiều Kiều vừa trừng mắt, Trương Tiểu Long lập tức nhận thua, kinh nghiệm ngày xưa nói cho cậu ta biết, mặc kệ chị cả nói cái gì cũng đều là đúng, tuyệt đối không được phản bác, bằng không kết cục chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Tào Hà có chút bất ngờ liếc bạn trai mình một cái, thoạt nhìn dáng dấp của bạn trai mình thư sinh yếu đuối thế, nhưng trên thực tế lại là người rất có chủ kiến, hơn nữa cũng không phải cái loại người rất thích đùa cợt kia, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy có người đặt biệt hiệu cho bạn trai mình, thế mà bạn trai mình còn không dám cãi lại.
Kỳ thực đối với lần tụ hội ngày hôm nay, Tào Hà vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ tràn ngập, bởi vì ngày hôm nay bạn trai mình còn có buổi hẹn ký một hợp đồng làm ăn, hơn nữa giá trị của hợp đồng này cũng không nhỏ, thế nhưng chỉ vừa tiếp một cuộc điện thoại, bạn trai mình trực tiếp để trợ lý ký hợp đồng này thay mình, sau đó chạy nhanh tới trà lâu này, hơn nữa còn chờ đợi ròng rã xấp xỉ một giờ ở đây.
Nhưng cho dù là như vậy, từ đầu tới đuôi trên mặt bạn trai mình đều không có bất kỳ vẻ bực mình gì, cho nên điều này làm cho Tào Hà cảm thấy vô cùng tò mò đối với người bạn trai mình muốn gặp.
Ngay từ đầu trong lòng Tào Hà đã suy đoán, có thể là trưởng bối của bạn trai mình hoặc là một người quản lý cấp cao của công ty khác, nhưng hiện tại xem ra hai người này trước mắt càng giống như bạn nối khố của bạn trai mình bạn hơn.
Chỉ vì gặp mặt bạn nối khố mà phải bỏ qua hợp đồng làm ăn quan trọng như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận