Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 842: Cô cháu nhận nhau (2)

Chương 842: Cô cháu nhận nhau (2)
Vốn mạch của Phương Minh có địa vị không thấp trong nhà họ Phương , bởi vì trước đây cảnh giới của ông nội Phương Minh là Địa Cấp tầng tám, bình thường cho dù thiên phú tu luyện của cô Phương Minh có kém, nhưng bởi vì có trưởng bối che chở tuyệt đối không có khả năng trở thành đệ tử Tạp Dịch Đường.
Giống như đời sau của đám trưởng lão kia vậy, cho dù đời sau của những trưởng lão này có bình thường hơn nữa, thậm chí không hề có thiên phú tu luyện, cũng sẽ không trở thành đệ tử Tạp Dịch Đường, bởi vì bọn họ có trưởng bối che chở, vẫn có thể hưởng thụ đãi ngộ của đệ tử nòng cốt.
Nhưng trước đây trong một lần ngoài ý muốn, ông nội Phương Minh đã mất, chỉ để lại cha Phương Minh cùng cô cậu, hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, mà sau đó cha Phương Minh lại phản bội nhà họ Phương, cô Phương Minh cũng phạm sai lầm, cho nên khi quay lại nhà họ Phương mới gặp tình cảnh không chốn nương tựa, bị giáng chức trở thành đệ tử Tạp Dịch Đường.
"Đi thăm cô trước đã."
Phương Minh không nói gì nữa, dựa vào điểm này cậu không thể trách những cao tầng của nhà họ Phương kia vô tình, dù sao thì mọi thứ trong giới tu luyện đều phải dùng thực lực để nói chuyện, nếu nhà họ Phương muốn tiếp tục duy trì địa vị là gia tộc đứng đầu, nhất định phải không ngừng thúc giục tộc nhân tu luyện.
Người yếu xuống, cường giả lên, đây là đạo sinh tồn ở nhà họ Phương, mà quy tắc này cũng thích hợp với thế giới thế tục, thứ tổ tiên ban cho chỉ có thể ban tới ba đời…
Bên trong một sân viện đơn sơ, lúc này có một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên một ghế gỗ nhỏ, một bên cầm tiểu đao, một bên cầm một loại cành cây đặc thù.
Người phụ nữ cực kỳ thông thạo dùng tiểu đao gọt vỏ ngoài của cành cây xuống, rồi sau đó tiếp tục cạo thêm một lớp da ngoài của cành cây, chỉ để lại một phần trắng nõn bên trong.
Trước mặt người phụ nữ đó đã có một đống cành cây lớn được cạo hết da ngoài, nhưng so sánh với đống cành cây chưa được cạo chất đầy như núi kia, số đã được cạo vỏ ít ỏi tới mức có thể bỏ qua, không tính tới.
Đương nhiên, trong viện không chỉ có những cành cây này, bên cạnh hàng rào tre còn có rất nhiều ván gỗ, trên những tấm ván gỗ này có rất nhiều loại giấy cùng loại với giấy vàng được phơi ở nơi đây, dưới ánh mặt trời, mấy tấm giấy vàng này lóe ra tia sáng bóng mê người.
"Anh họ, mẹ của em ở nơi này này."
Trong lúc người phụ nữ kia còn đang làm việc, Phương Dương đã dẫn theo Phương Minh đi tới bên ngoài viện, từ ngoài hàng rào tre, Phương Minh thấy được lưng người phụ nữ trung niên kia đã hơi còng, nhất là đôi tay bà, đã trở nên thô ráp không chịu nổi.
"Mẹ, mẹ có biết con dẫn theo ai tới không?"
Phương Dương không nhịn được kêu một tiếng, phụ nữ trung niên nghe được âm thanh ngẩng đầu nhìn qua đây, khi nhìn thấy con trai mình, trên mặt người phụ nữ có dáng tươi cười, nhưng khi ánh mắt của bà rơi vào trên mặt Phương Minh, cả người lại ngây ngốc.
Gương mặt này... Giống hệt như gương mặt mà bà tưởng niệm ngày ngày đêm đêm...
"Anh... Anh..."
Một khoảnh khắc này, Phương Viện có một loại ảo giác đảo ngược thời gian, trong miệng mấp máy cái gì, mắt cứ như vậy chăm chú nhìn chằm chằm Phương Minh.
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của người phụ nữ trước mắt, trong lòng Phương Minh cũng đau xót, này chính là cô ruột của mình, dù cho bản thân mình chưa nói ra thân phận, nhưng cô mình chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra bản thân mình.
"Cô."
Phương Minh hô nhỏ, nhanh chóng đi về phía cô mình, mà Phương Viện vẫn ngây tại chỗ, thẳng đến khi Phương Minh đến vị trí cách bà chỉ còn một mét, lúc này mới mạnh mẽ đưa hai tay ra, lập tức kéo Phương Minh ôm vào ngực.
"Là, cháu là con trai của anh ấy, đúng vậy, cháu giống anh ấy như vậy..."
Phương Viện ôm Phương Minh, gương mặt đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió giờ này tràn đầy vệt nước mắt, mà giờ khắc này viền mắt Phương Minh cũng đỏ bừng, giống như một đứa trẻ nhỏ xa nhà nhiều năm nay lại được gặp mặt người thân, một cỗ tình cảm không cách nào nói thành lời hiện lên trong lòng.
"Mẹ, anh họ trở về là chuyện đáng để vui mừng, mẹ xem, sao mẹ lại khóc?"
Thấy tình cảnh mẹ mình cùng anh họ ôm nhau khóc, Phương Dương cũng thấy khoang mũi chua xót, co quắp hai cái mới nhịn xuống được, mở miệng khuyên.
"Đúng, đúng, đúng, đây là chuyện đáng mừng."
Phương Viện cũng lập tức lau nước mắt, nhìn Phương Minh đứng ở trước mặt, càng nhìn càng kích động, "Đứa nhỏ, cháu chịu khổ rồi, bây giờ trở về đến, nhất định cô sẽ chăm sóc cho cháu thật tốt."
Dưới cái nhìn của Phương Viện, trước đây anh mình mất tích, dẫn tới cháu của mình cũng trở thành một đứa nhỏ không cah, khẳng định mỗi ngày trôi qua rất cực khổ.
Phương Dương đang đứng bên cạnh nghe được mẹ mình nói lời này, sắc mặt trở nên đỏ ửng, có chút ngượng ngùng, mẹ mình không hiểu rõ người anh họ này của mình rồi, lấy lấy thực lực của anh họ mình hiện tại, đâu cần mẹ tới chăm sóc.
Nhưng mà Phương Minh nghe được những lời cô mình nói, lại nặng nề gật đầu, đáp: "Tốt".
Hồi lâu sau, cảm xúc của Phương Viện mới bình phục lại, nhìn nhìn viện, lại nhìn trong phòng một chút, một lúc sau mới nói: "Tiểu Minh, để cô đi lấy cho cháu một chiếc ghế, nhất định cháu phải nói hết cho cô biết những chuyện cháu đã trải qua mấy năm nay."
Tiểu Minh, là cách Phương Viện xưng hô với Phương Minh sau khi biết tên của cậu, đối với cách xưng hô mà cô mình dành cho mình, Phương Minh có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể nói cô mình không hiểu rõ thế giới bên ngoài, không biết hai chữ Tiểu Minh này có ý nghĩa thế nào.
Càng không biết, gần như tất cả học sinh đều hận thấu Tiểu Minh.
Phương Viện đi vào cầm ghế, mà lúc này Phương Minh mới có thời gian tỉ mỉ đánh giá viện này, diện tích của viện này không lớn, bên cạnh tường có một vườn rau, trong vườn rau có trồng một số rau dưa, mà những rau dưa này rất tươi tốt, hiển nhiên là bởi vì đất đai nơi này màu mỡ hơn bên ngoài nhiều.
Mà ở nơi cách vườn rau không xa thì có thêm mấy cái ao, bên trong ao có ngâm một số vật thể vàng vàng, mà tựa ở tường viện chính là mấy tấm ván gỗ, trên ván gỗ có dán mấy tờ giấy màu vàng óng.
Thấy ánh mắt của Phương Minh đánh giá bốn phía, trên mặt Phương Dương lộ ra vẻ xấu hổ, giải thích: "Những thứ này đều là thứ cần thiết để chế tạo lá bùa, bởi vì một số bùa có tác dụng mạnh nên cần phải dùng những loại giấy đặc thù, mà những loại này giấy chỉ có thể dựa vào sức người để chế tác, do đó cuối cùng nhiệm vụ này bị phân tới tay Tạp Dịch Đường."
Đối với người hiện đại, tạo ra giấy không phải việc khó khăn gì, bởi vì chi phí quá thấp, nhưng nếu có người giỏi về quan sát liền sẽ phát hiện, một số kinh thư hoặc là mấy lá bùa hòa thượng đạo sĩ hãy dùng làm phép, đều dùng những loại giấy tương đối đặc thù.
Lấy loại giấy vàng bình thường nhất làm ví dụ, chỉ có thể chế tác dựa vào phương thức thủ công, bằng không căn bản sẽ không có hiệu quả kia, chỉ có sợi của những nhánh cây đặc thù này mới có thể chịu được linh lực.
Tỷ như dân tộc Na-xi chỉ dùng cây Nhiêu Hoa để tạo giấy, dùng loại giấy này đến sao chép kinh văn, tỷ như dân tộc Thái chỉ dùng vỏ cây của cây Cấu để chế tạo trang giấy, hơn nữa sau khi chế tạo ra trang giấy, đều sẽ lấy một nửa số giấy này đưa vào chùa, mà thứ họ có thể đổi lại chính là một số kinh văn cầu phúc, trấn trạch, tiêu tai.
Nhà họ Phương cũng giống như vậy, nhà họ Phương cũng có lá bùa riêng chuyên dùng để sao chép kinh văn cùng vẽ bùa, muốn tạo thành loại giấy này phải dùng một loại vỏ của cành cây đặc thù trong núi để chế tạo.
Đối với những đệ tử có thiên phú tu luyện đến nói, đương nhiên hẳn là cao tầng của gia tộc sẽ không bắt bọn họ tự tìm cách chế tạo bùa, vì vậy đương nhiên loại chuyện lặt vặt này sẽ được giao cho tộc nhân ở Tạp Dịch Đường hoàn thành.
Nhà họ Phương không nuôi người rảnh rỗi, phàm là tộc nhân tiến vào Tạp Dịch Đường, mỗi tháng đều cần hoàn thành lượng nhiệm vụ nhất định, chế tạo lá bùa chính là một trong số những nhiệm vụ đó, mà mỗi tháng Phương Viện cần phải tạo ra một ngàn lá bùa, nếu có thể tạo nhiều hơn, có thể dùng đến đổi lấy tích phân cống hiến, cầm tích phân cống hiến này đi thu hoạch những tài nguyên khác, chỉ là số lượng tích phân cống hiến có thể đổi được ít đến thương cảm mà thôi.
Giống những đệ tử thủ vệ sơn môn kia của nhà họ Phương, thủ vệ một tháng bọn họ có thể có được một trăm tích phân cống hiến, nhưng một ngàn lá bùa, chỉ có thể đổi lấy mười tích phân cống hiến, mà mỗi ngày liều mạng làm giống Phương Viện, một tháng tối đa cũng chỉ có thể chế ra chừng trên dưới 1500 lá bùa mà thôi.
Nghe xong lời giải thích của Phương Dương, Phương Minh không nói gì thêm, mà lúc này Phương Viện cũng cầm ghế đi ra, ngoại trừ ghế, trên tay còn cầm một mâm đựng trái cây, bên trong chứa một số hoa quả khô.
Nhà họ Phương không giống với bên ngoài, bởi vì người nhà họ Phương rất ít khi ra ngoài, cho nên rất khó đi ra bên ngoài mua hoa quả, về phần trên các ngọn núi trong sơn môn, cũng rất ít trồng loại cây ăn quả chỉ dùng để thỏa mãn khẩu vị đơn thuần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận