Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 654: Nhà họ Hoa xảy ra chuyện (1)

Chương 654: Nhà họ Hoa xảy ra chuyện (1)
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Phó Thiên Dưỡng không biết Phương Minh có chủ ý gì, thế nhưng hắn biết hắn không cách nào cự tuyệt, qua nhiều năm như vậy, mong muốn duy nhất của hắn chính là Vatican bên kia có thể đồng ý cùng Chúc Thánh đối với chức vị tổng giám mục của hắn.
Mặc cho hắn tự an ủi tới mức nào, Phó Thiên Dưỡng đều biết, Giáo Hội phương Đông thủy chung là thoát thai từ Giáo Hội phương Tây, nếu như Vatican bên kia không thừa nhận, vậy hắn không phải là tổng giám mục danh xứng với thực.
Đã tới địa vị như hắn, không hề theo đuổi tiền bạc cùng tài lực nữa, thứ hắn muốn chính là danh tiếng.
"Truyền bá vinh quang của Chúa, phục vụ vì các anh chị em là trách nhiệm cùng vinh hạnh của tôi, thật sự không thể đảm đương nổi lời khen của thần tử điện hạ."
Cuối cùng, Phó Thiên Dưỡng mở miệng, mà Phương Minh mỉm cười, đây là truyền thống của người trong nước được truyền thừa từ hơn một nghìn năm trước, đó chính là khiêm tốn, nhất là ở bên trong thể chế càng phải như vậy.
Ở cổ đại, một số quan viên khi được hoàng đế ủy thác trọng trách, đều phải khiêm tốn một phen, không có gì hơn chính là bản thân mình tài sơ học thiển, không cách nào đảm nhiệm được, sợ phụ sự kỳ vọng của bệ hạ.
Chẳng qua người trong nước cũng không biết, sở dĩ cổ nhân làm như vậy vì đó là trình tự bọn hắn cần phải làm, cái này cũng giống trước đây Lưu Bị ba lần đến mời, Lưu Bị ba lần đến mời mới mời được Gia Cát Lượng, sau đó Gia Cát Lượng trợ giúp Lưu Bị bình định Thục Quốc sơn hà, quân thần hai người cũng đã thành câu chuyện thiên cổ mọi người ca tụng.
Hoàng đế cổ đại cùng đại thần cũng giống như vậy, một người khiêm tốn là để tỏ lòng tự mình không vì danh lợi, một người là vì cho thấy mình có lòng cầu hiền, khát vọng đối với những quần thần có tài.
Những trình tự này truyền đến bây giờ liền thay đổi hình dạng, biến thành bất kể là thăng quan bên trong thể chế còn là thăng chức bên trong công ty, câu nói đầu tiên khi mới nhận chức nhất định phải khiêm tốn, đầu tiên là nói một phen năng lực của mình không đủ, kinh sợ, sau đó lại tỏ thái độ một phen...
Người trong nước, vĩnh viễn sẽ không tự mình biểu dương bản thân, Phó Thiên Dưỡng cũng là như thế.
"Phó giáo chủ khiêm tốn, công lao của ông tất cả mọi người đều nhìn rõ, vị trí tổng giám mục này ngoài ông ra sợ rằng không còn ai thích hợp hơn, hoặc là Phó giáo chủ ông không muốn cống hiến toàn bộ lực lượng vì Chúa vì Giáo Hội, muốn lười biếng?"
Nghe được Phương Minh nói như vậy, Phó Thiên Dưỡng do dự một chút sau đó trả lời: "Nếu thần tử điện hạ nói như vậy, vậy chức vị tổng giám mục này tôi liền đảm nhiệm, từ nay về sau tôi sẽ cúc cung tận tụy vì Giáo Hội, đến chết mới dừng."
Phương Minh nghe Phó Thiên Dưỡng bảo đảm, trên mặt hàm chứa ý cười, đã không có Triệu Nham Tâm thiết kế, thủ tục công việc kế tiếp tiến hành rất thuận lợi, Phương Minh dẫn theo toàn thể tín đồ bắt đầu cầu nguyện, sau khi tất cả hoạt động đều kết thúc, đông đảo tín đồ bắt đầu nhao nhao tán đi.
...
Phòng làm việc thuộc về giáo chức nhân viên trong nội bộ giáo đường.
"Phó giáo chủ, không đúng, hiện tại nên bắt đầu gọi là Phó tổng giám mục, mời ngồi."
Phương Minh ngồi ở ghế chủ vị, Phó Thiên Dưỡng đưa mắt nhìn thoáng qua Phương Minh sau đó mới ngồi xuống vị trí đối diện Phương Minh, thật ra, cho tới bây giờ hắn còn không thể đoán được rốt cục thần tử trẻ tuổi trước mắt này có mục đích gì?
"Phó tổng giám mục, tạm thời cho ông uống một viên thuốc an thần, từ khi tôi quyết định rời khỏi Vatican tới đây, đã có giao ước với giáo hoàng, đó chính là chuyện của Giáo Hội phương Đông bên này toàn bộ tùy tôi quyết định, giáo hoàng sẽ dốc toàn lực phối hợp."
Nghe được lời của Phương Minh, trên mặt Phó Thiên Dưỡng hiện lên vẻ khiếp sợ, bởi vì hắn không nghĩ tới vì sao giáo hoàng sẽ làm ra ước định như vậy cùng Phương Minh, như vậy chẳng phải là nói Vatican bên kia triệt để buông tha quyền khống chế phương Đông bên này sao?
"Giáo Hội, tôi sẽ không nhúng tay quản lý, người tổng giám mục là ông chính là người cầm quyền chân chính của Giáo Hội, chính thể (1) nước Anh ông nên biết."
(1) Chính thể: Hình thức chính thể là cách thức và trình tự lập ra cơ quan quyền lực nhà nước tối cao của một quốc gia. Hai loại hình thức chính phủ phổ biến nhất trên thế giới hiện nay là: hình thức quân chủ và chính thể cộng hòa
Ánh mắt của Phương Minh nhìn Phó Thiên Dưỡng, hắn không có hứng thú gì đối với quản lý Giáo Hội, sở dĩ đạt thành hiệp nghị cùng Louis Vuitton, cũng chẳng qua là muốn giúp Giáo Hội phương Đông một tay, như vậy Giáo Hội phương Đông có thể danh chánh ngôn thuận tự trị.
Phó Thiên Dưỡng hiểu ý của Phương Minh, nước Anh là chế độ quân chủ lập hiến, người năm quyền lực tối cao trên danh nghĩa là hoàng thất nước Anh, nhưng mà thực tế quản lý quốc gia lại là thủ tướng.
Thủ tướng nước Anh do hội nghị tuyển chọn ra, trải qua hoàng thất nước Anh tán thành liền chính thức nhậm chức, nhưng nếu như thủ tướng làm ra những hành động có hại cho quốc gia, hoàng thất có thể khởi xướng trình tự bãi miễn thủ tướng.
"Thần tử điện hạ?"
Chính là đã hiểu rõ ý của Phương Minh, Phó Thiên Dưỡng mới càng thêm nghi ngờ, thần tử từ Vatican xa xôi qua đây, kết quả lại giao hết quyền lực cho hắn, rốt cục thần tử này có mục đích gì?
Phương Minh có mưu đồ gì? Đối với Giáo Hội phương Đông cậu không hề có mưu đồ gì cả, sở dĩ lấy thân phận thần tử trở lại phương Đông, chẳng qua là vì một kế hoạch mai hạ phục bút mà thôi.
"Sau ngày hôm nay, tôi sẽ rời khỏi Giáo Hội, nhưng tôi cũng sẽ lưu lại cho ông một phương thức liên lạc, ngoại trừ khi có chuyện quan trọng gì hoặc là chuyện ông không thẻ giải quyết được, lúc khác liền không nên quấy rầy tôi."
Làm một ông chủ phủi tay không quản tất cả, đây là phương pháp Phương Minh đã suy nghĩ cẩn thận từ trước.
Phó Thiên Dưỡng không phải một người hoàn toàn trung thành với Chúa, nhưng chỉ cần là người sẽ có tư tâm, nước quá trong ắt không có cá, đạo lý này Phương Minh vẫn hiểu, những năm gần đây Phó Thiên Dưỡng có thể dẫn theo Giáo Hội không ngừng phát triển, này cũng đã chứng minh được năng lực của hắn.
"Tôi sẽ quản lý Giáo Hội thật tốt, đem Giáo Hội phát dương quang đại."
Không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Phương Minh, cuối cùng Phó Thiên Dưỡng chỉ có thể trả lời như vậy, đây là một loại bảo đảm.
Phương Minh cười cười, nói chuyện cùng Phó Thiên Dưỡng vài câu, biết một chút hiện trạng của Giáo Hội phương Đông, để lại hết giáo chức nhân viên của Giáo Hội do cậu dẫn tới đây, sau đó cậu dẫn theo Alice đi ra khỏi giáo đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận