Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 212: Tìm được căn nguyên

Chương 212: Tìm được căn nguyên
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-------------------
Phương Minh làm một loạt thí nghiệm cũng là để xác định thân thể của Trần Dương không có đại địa chi khí, bởi vì đại địa chi khí nhập thai nhi biến thành một bộ phận của tiên thiên thì dùng biện pháp gì đều không thể bắt được.
Cho nên, chỉ có thể dùng phương pháp này bài trừ từng bước một cho tới khi nghiệm chứng được suy đoán của hắn.
"Đại địa chi khí sẽ không vô duyên vô cớ tiến nhập vào thân thể của Trần Dương, hơn nữa còn ở thời kì của thai nhi, trong này tất nhiên là có nguyên nhân, mọi người cố gắng ngẫm lại trước khi Trần Dương được sinh ra có gặp qua chuyện gì kì lạ không. "
Phương Minh nhìn về phía người Trần gia, hướng dẫn nói: "Chắc là có một chút quan hệ với ngọc thạch, suy nghĩ kỹ một chút, bởi vì ... chuyện này có quan hệ đến việc có thể giải quyết được bệnh tình của Trần Dương hay không. "
Nghe Phương Minh nói, người Trần gia biểu tình cũng đều trở nên nghiêm túc, từng người bắt đầu nỗ lực nhớ ra.
Mấy phút sau, Trần Bách Vạn tựa hồ là nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt già nua càng trở nên nhăn nhúm hơn.
"Muốn nói sự việc kì lạ có quan hệ với ngọc thạch thì quả là có nhưng chắc là không thể nào đâu, khi đó Thừa Đức cũng bất quá mới vừa sinh ra. "
Thừa Đức là tên của phụ thân Trần Dương.
"Vậy thì ông hãy nói ra xem." Phương Minh nhìn về phía Trần Bách Vạn.
"Chuyện này xảy ra đã hơn bốn mươi năm trước, khi đó tôi mới vừa bước vào lĩnh vực phỉ thúy này không lâu, khi đó vì để hiểu rõ hơn về phỉ thúy, tôi đến một mỏ phỉ thúy ở Miến Điện, làm một công nhân đào mỏ. "
Trần Bách Vạn rơi vào hồi ức, bắt đầu kể lại chuyện kì lạ từ bốn mươi năm trước.
Thời điểm đó phỉ thúy không được ưu chuộng như bây giờ, bởi vì lúc đó trong nước vẫn chưa yêu thích loại đá này cho lắm, mọi người chỉ yêu thích những loại ngọc như hòa điền ngọc và khiết bạch vô hà.
Do đó việc quản lý mỏ khi đó cũng không quá nghiêm ngặt. Những công nhân như Trần Bách Vạn đều có thể lén đem về nhà một viên phỉ thúy nhỏ, quản đốc cũng chỉ nhắm một mắt, mở một mắt cho qua.
Có một lần, Trần Bách Vạn đang ở trong túc xá nghỉ ngơi, một người công nhân ngày thường có quan hệ với ông rất tốt vội vả chạy vào, nói rằng đã phát hiện ra một mỏ phỉ thúy bí mật.
Khi phát hiện mỏ phỉ thúy các công nhân bình thường sẽ báo lên trên, nhưng mà người công nhân này lại đi tìm Trần Bách Vạn trước.
Trần Bách Vạn đi theo người công nhân này tới mỏ phỉ thúy mới biết được vì sao người đó lại tìm đến ông trước.
Toàn là phỉ thúy lục sắc, lại là loại tinh khiết nhất, nhìn không giống như nguyên thạch mà so với phỉ thúy đã được đánh bóng còn đẹp hơn nhiều.
Trần Bách Vạn coi như là gặp qua không ít phỉ thúy tốt, nhưng bất luận là phỉ thúy gì đi chăng nữa thì so với loại trước mắt vẫn không thể sánh bằng được.
Ông hiểu được vì sao người công nhân này tới tìm ông trước tiên rồi, bởi vì bình thường ông vẫn hay thu mua phỉ thúy do đó đằng nào cũng bán cho người ta thì đem bán cho Trần Bách Vạn vừa nhanh vừa tiết kiệm được chi phí chở ra ngoài.
Người công nhân này gọi ông tới đây, là muốn lén lút đào mỏ phỉ thúy này lên sau đó bán cho ông.
Hầm mỏ này vốn là một mỏ khai thác đá bị bỏ hoang, đào trộm ở đây sẽ không bị công xưởng phát hiện ra, Trần Bách Vạn không thể cự tuyệt được sự mê hoặc này, sau khi thỏa thuận được giá cả, hai người bắt đầu đào bới.
Sau khi dọn dẹp đất đá hai bên, Trần Bách Vạn lại một lần nữa bị chấn động, những khối phỉ thúy này đều dài 3 mét, toàn thân màu bích lục, nhưng điều mấu chốt ở đây là trông chúng rất giống một con rồng.
Đầu rồng, vuốt rồng, thân rồng đều rất dễ hình dung ra.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, người công nhân kia liền đột nhiên đổi ý, bởi vì hắn cảm thấy đây không phải là phỉ thúy, đây là rồng, không thể động vào.
Người Miến Điện cũng vô cùng tôn kính rồng, nhưng mà thời điểm đó Trần Bách Vạn căn bản không lưu ý những thứ này, ông chỉ biết rằng với một khối phỉ thúy lớn cực phẩm như vậy thì có thể bán được với giá trên trời.
Người công nhân đổi ý, không dám lấy tiền của Trần Bách Vạn, đồng thời bắt Trần Bách Vạn không được đào nữa,
Nhưng Trần Bách Vạn sao lại nghe lời được, giả vờ đồng ý nhưng đến khi người công nhân đi rồi lại tiếp tục đào lên.
Đến cuối cùng, toàn bộ con rồng bằng phỉ thúy đều bị ôngđào lên.
Đã đào được cong rồng phỉ thúy, nhưng làm sao mang ra ngoài lại trở thành một vấn đề làm khó Trần Bách Vạn, tuy là trong xưởng việc quản lý công nhân không nghiêm ngặt cho lắm, nhưng đó là do công nhân chỉ trộm một hai viên khối phỉ thúy nhỏ.
Nguyên nhân rất đơn giản, là vì mỗi một đợt khai khoán, những khối phỉ thúy tốt đều đã được lấy đi, chỉ còn lại một vài mẩu đầu thừa đuôi thẹo, nên cũng khó tìm được phỉ thúy tốt nữa.
Mà đối với nhà xưởng mà nói, họ cần rất nhiều thợ mỏ giá rẻ, cho nên thỉnh thoảng để cho một vài người may mắn tìm được phỉ thúy còn sót lại cũng là chuyện tốt, bởi vì đây chính là yếu tốt hấp dẫn những người thọ mỏ đến đây làm việc và vì vậy họ cũng chịu nhận đồng lương rẻ mạc.
Dù sao, trên đời này chính là không bao giờ thiếu những người tự nhận rằng mình may mắn, nếu không đánh bạc hành nghiệp như thế thì cũng không thể giàu có được.
Đối với các công nhân trộm nguyên thạch, nhà xưởng mở một mắt nhắm một nhắm một mắt cho qua, nhưng nếu như biết được bên trong nguyên thạch có phỉ thúy, nhà xưởng sẽ không cho phép những công nhân này mang đi.
Nói trắng ra là, những công nhân này chỉ có thể đánh cược nhưng đại bộ phận đều lấy được phế liệu, đây cũng là lý do vì sao Trần Bách Vạn có thể bỏ ra một chút tiền lẻ để thu mua những thứ nguyên thạch này.
Trần Bách Vạn biết, nếu có thể mang được cả con rồng bằng phỉ thúy này ra ngoài thì sẽ bán được cái giá trên trời, nhưng có thể thấy đây là một nhiệm vụ bất khả thi, một con rồng phỉ thúy dài ba mét phỉ, căn bản là không có chỗ để giấu, hơn nữa một mình ông cũng không thể di chuyển được.
Trong lòng đã bị tiền tài cho mê hoặc, Trần Bách Vạn bất chấp tất cả, cắn răng một cái, trực tiếp dùng thiết chùy đập bể con rồng bằng phỉ thúy, sau đó từ từ mang ra ngoài.
"Nói thật, tôi chỉ mang đi không đến trăm cân phỉ thúy, vì sau này nhân viên công xưởng đã phát hiện ra con rồng phỉ thúy ấy, bất quá này chuyện này cũng không quan hệ tới tôi nữa, bởi vì về sau tôi đã nghỉ việc. "
"Dựa vào trăm cân phỉ thúy thượng hạng này, tôi có khoản tiền đầu tiên, sau đó bằng vào khoản tiền này bắt đầu khỏi nghiệp, và xây dựng được cơ ngơi như bây giờ. "
Trần Bách Vạn trên mặt lộ ra thổn thức vẻ, "Nếu như đổi thành bây giờ tôi tuyệt đối không thể hủy diệt con rồng bằng phỉ thúy ấy, bởi vì như vậy chẳng khác nào hủy đi vật báu vô giá của mẹ thiên nhiên, thay vào đó sẽ bảo tồn và để lại cho người đời thưởng thức. "
Phương Minh nghe Trần Bách Vạn nói, con mắt hơi híp, một lúc sau hỏi: " Ông đã dùng hết toàn bộ một trăm cân phỉ thúy ấy? "
"Không, chuyện này dù sao cũng là bước ngoặt trong cuộc đời mình, cho nên tôi cố ý để lại mấy khối làm kỷ niệm, mặt khác cũng là bởi vì phỉ thúy này đúng là cực phẩm trong cực phẩm, giữ lại cũng có giá trị như một loại tiền gửi bảo đảm. "
Trần Bách Vạn nói xong liền rời khỏi sân, không bao lâu, trên tay của ông cầm một cái hộp gỗ đi tới, sau khi mở ra, một viên phỉ thúy bích lục không rãnh tinh khiết xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Phương Minh không động vào khối phỉ thúy này, trong giây phút nhìn thấy phỉ thúy, hắn đã biết được chuyện tiền căn hậu quả rồi.
"Căn nguyên tìm được rồi, nguyên nhân chính là con rồng phỉ thúy kia. "
Nghe Phương Minh nói, người Trần gia trên mặt vừa lộ ra vẻ kích động vừa có vẻ nghi hoặc, từng người một nhìn về phía Phương Minh.
"Tôi đã từng nói qua, những ngọc thạch này là do đại địa chi khí biến thành, mà con rồng phỉ thúy kia lại càng là đại địa chi khí lâu năm biến thành, tự mình có mình linh tính. "
Phương Minh nhìn về phía phỉ thúy, "Dưới tình huống bình thường, ông đào nó từ trong mỏ đá ra, nó hẳn là cảm kích ông, bởi vì nó có thể thoát khốn biến hóa đi. "
"Mặc dù con rồng phỉ thúy này có linh tính, nhưng rốt cuộc vẫn bị mặt đất trói buộc không thể rời đi, ông đào nó lên chính là giải phóng nó, khi đến lúc nó sẽ rời đi, mà khối phỉ thúy ông lấy được lại là một khói phỉ thúy thượng hạng. "
"Nhưng khi ông đào nó lên lại trực tiếp đập nát nó, coi như là hủy diệt nó rồi, cho nên con rồng phỉ thúy này không cam lòng, mới lựa chọn trả thù trên người Trần Dương. "
"Nếu như tôi đoán không lầm, trên người của mẫu thân Trần Dương chắc là đã từng đeo một món trang sức được chạm trổ từ con rồng phỉ thúy đó !. "
Phương Minh nhìn về phía cổ tay của mẫu thân Trần Dương, nơi đó có một cái vòng tay màu xanh lục trong suốt.
Trần Bách Vạn trên mặt lộ ra vẻ cười khổ, "Đúng vậy, lúc con tôi lấy vợ tôi đã tặng cho con dâu một cái vòng tay được chạm trổ từ khối ngọc thạch này. "
Tra ra manh mối rồi.
Người Trần gia hai mặt nhìn nhau, chân tướng này thật không thể tưởng tượng nổi, tất cả đều là do phỉ thúy giở trò quỷ.
"Cậu Phương, còn xin cậu hãy xuất thủ cứu cứu cháu của tôi, ban đầu nghiệt là tôi phạm vào, không nên bắt cháu của tôi thay tôi thừa nhận báo ứng này. "
Trần Bách Vạn vẻ mặt thành khẩn nhìn về phía Phương Minh, bất quá Phương Minh cũng là thở dài một hơi, oán niệm của đại địa chi khí cũng không dễ hóa giả a.
Hơn nữa, cha làm con chịu, vốn chính là quy tắc ngầm của thiên đạo, đôi khi người làm chuyện xấu không gặp phải báo ứng mà con cái họ mới là người chịu báo ứng.
"Phương đại sư, cậu nhất định phải giúp một tay, Trần gia chúng tôi vô cùng cảm kích. "
Cha mẹ của Trần Dương cũng theo chân mở miệng khẩn cầu, vất vả lâu nay rốt cục có người tìm được căn nguyên của chứng bệnh trên người con trai mình, kiểu gì cũng không thể buông tha cơ hội này.
"Trần Dương, cậu hận gia gia của cậu sao? "
Phương Minh trầm ngâm một lúc, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía Trần Dương hỏi.
Trần Dương cũng thật không ngờ Phương Minh sẽ hỏi như vậy, choáng váng mất vài giây mới lắc đầu đáp: "Không hận. "
Hắn là thật không hận, những năm gần đây gia gia vì bệnh của hắn hối hả ngược xuôi, cao tuổi như thế rồi bôn ba khắp chốn, hết thảy chuyện này hắn đều thấy ở trong mắt. Nếu như đây thật là báo ứng thì cứ để hắn chịu vậy.
Phương Minh nhìn chằm chằm Trần Dương, rồi nói ra: "Tôi có thể thử một lần, nhưng không dám chắn chắn một trăm phần trăm là giải quyết được, mọi người cũng không cần ôm hi vọng quá lớn, dù sao, đây cũng là oán niệm của đại địa chi khí.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận