Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 343: Lộ ra kế hoạch

Chương 343: Lộ ra kế hoạch
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------------
Một tiếng cha này của Trần Tiềm, làm cho toàn bộ thuyền viên trên thuyền đều trợn tròn mắt.
Cha? Người đàn ông trung niên này là cha của anh Trần sao?
"Tiềm nhi."
Trần Tĩnh lên thuyền, thấy con của mình, trên mặt hiện lên vẻ kích động: “Đều lớn như vậy rồi… Trước đây lúc cha rời đi, con còn chưa biết đi nữa."
"Cha, con trai bất hiếu, nhiều năm như vậy mà vẫn không thể cứu người ra ngoài."
"Không trách con, chuyện này không phải lỗi của con."
Cha con nhà họ Trần hai người ôm đầu khóc rống, tràng diện rất cảm động, chẳng qua giọng nói của Diệp Tử Du đột nhiên vang lên vào đúng lúc này.
"Bác trai, xin cho cháu hỏi một chút, Phương Minh cậu ấy ở đâu rồi ạ?"
Trần Tĩnh lúc này mới chú ý tới Diệp Tử Du, đôi mắt sáng lên, lần đầu tiên ông ta nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười thần bí: “Cháu nói người thanh niên trẻ tuổi kia sao?"
"Vâng."
"Tuy rằng sự thực có chút tàn khốc, nhưng bác vẫn muốn nói cho cháu, cậu ấy đã vĩnh viễn ở lại dưới đáy nước này rồi."
Khuôn mặt Diệp Tử Du trong nháy mắt trở nên trắng bệch, thân thể mềm mại khẽ run lên, mà trên mặt đám người Trương Diễm cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
"Làm sao có thể!"
"Phương Minh có bản lãnh lớn như vậy, làm sao có thể bị chôn vùi trong đáy nước?"
Nụ cười trên mặt Trần Tĩnh biến mất, thay vào đó là vẻ mặt bi thương: “Người tuổi trẻ kia là người có tình có nghĩa, cậu ấy là vì cứu tôi cuối cùng mới hi sinh chính mình."
"Tử Du, cậu không sao chứ."
Đám người Trương Diễm dùng ánh mắt quan tâm nhìn chằm chằm Diệp Tử Du, Diệp Tử Du lắc đầu: “Không, anh Phương Minh khẳng định là không có chuyện gì đâu."
Sự thật này, cô không thể nào chấp nhận được.
"Cô gái à, bác cũng mong muốn đây không phải là thật, nhưng đây là sự thực, cháu nên nén bi thương đi."
Trên mặt Trần Tĩnh lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng Diệp Tử Du chỉ là mím môi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tĩnh: “Bác trai, cháu muốn biết rõ ràng cặn kẽ những chuyện đã xảy ra."
"Đây là tất cả những chuyện đã xảy ra, chính là vì cứu bác ra ngoài, người thanh niên trẻ tuổi đó đã bị quái thú dưới nước ăn hết."
"Tôi vẫn chưa tin, tôi muốn đích thân xuống nước nhìn xem."
Nghe được Diệp Tử Du nói như vậy, Trần Tĩnh sắc mặt hơi đổi, mà đám người Trương Diễm nghe vậy lại vội vã khuyên bảo.
"Tử Du, cậu không nên xúc động."
"Đúng vậy, dưới nước này quá nguy hiểm, tạm thời cậu không nên xuống phía dưới thì hơn, chúng mình có thể báo cảnh sát sau đó để cảnh sát qua đây điều tra tìm kiếm."
"Đúng vậy, tôi sẽ đi liên hệ đội thợ lặn chuyên nghiệp, nhờ bọn họ xuống nước xem trước tình huống."
Trần Trạch cũng là theo chân mở miệng, dưới nước này quá nguy hiểm, một cô bé như Diệp Tử Du xuống nước mà nói, sợ rằng tám chín phần mười là một đi không trở lại.
"Không cho phép bất kỳ ai xuống dưới nước này."
Cha Trần Tĩnh đã cắt đứt lời nói của Trần Trạch, bí mật ở dưới nước này là thuộc về nhà họ Trần bọn họ, tuyệt đối không thể truyền tin ra ngoài.
"Ông nói không được phép liền không được phép sao? Bạn của chúng tôi ở dưới nước không rõ sống chết, nhất định là phải điều tra rõ ràng tình hình ở dưới nước."
Nghe thấy tiếng phản bác của Trần Trạch, sắc mặt của Trần Tĩnh trở nên khó coi: “Tôi hỏi các người một lần nữa, các người nhất định phải xuống nước?"
"Đó là đương nhiên."
"Được."
Trần Tĩnh không nói gì nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Trạch, hồi lâu sau đột nhiên làm ra một hành động khiến mọi người hét lên kinh hãi.
Bốp!
Trần Tĩnh trực tiếp đá Trần Trạch một đá, Trần Trạch không phòng bị, một đá này trực tiếp đạp anh ta xuống thuyền.
"Các người đã muốn xuống nước, vậy tôi đây sẽ thành toàn cho các người."
"Cha?"
Trần Tiềm cũng bị hành động của cha mình làm cho ngây ngẩn cả người, ngơ ngẩn không rõ tại sao cha mình phải đột nhiên làm như vậy.
"Ông làm gì vậy? Đây chính là mưu sát!"
Trương Diễm nóng nảy, một bên giận dữ mắng mỏ, một bên ném sợi dây thừng cho Trần Trạch đang ở dưới nước.
"Mưu sát?"
Trên mặt Trần Tĩnh hiện lên nụ cười lạnh, ông ta đã ở cái nơi đáng chết kia đợi suốt hơn ba mươi năm, cái gì luật pháp với ông ta mà nói cũng không có ràng buộc gì, bí mật ở dưới nước tuyệt đối không thể bị người ngoài biết được, ít nhất là phải đợi nhà họ Trần bọn họ cầm được thứ gì trước đã rồi nói.
Nếu ai dám ngăn cản ông ta, đó chính là đối nghịch với ông ta, đối với kẻ thù ông ta có thể làm bất cứ chuyện gì.
"Tiềm nhi, bắt hết tất cả các cô gái kia lại."
"Này…?"
Trần Tiềm có chút khó xử, hành vi của cha mình khiến anh ta có chút khó mà đồng ý.
"Vẫn còn chần chờ cái gì nữa? Cha vì nhà họ Trần mà bị vây ở dưới nước tối tăm không ánh mặt trời hơn ba mươi năm, thế nào, hiện tại tới cả con cũng không nghe lời của cha đúng không?"
"Thật là khí phách, kỳ thực tôi cảm thấy chúng ta có thể hợp tác."
Lão giả đi cùng người thanh niên trẻ tuổi lúc này cũng vỗ tay bôm bốp: “Ông muốn giấu kín bí mật ở dưới nước này, do đó chúng ta cùng có suy nghĩ giống nhau, vậy đầu tiên giải quyết hết đám người ở trên thuyền này đi."
Lão giả vừa nói ra những lời này, vốn là những du khách kia vẫn còn nghĩ sự tình không quan hệ gì với chính mình, ôm tâm lý xem trò vui, lúc này vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương lên, dần dần xích lại đoàn kết hơn.
"Các người muốn làm gì?"
"Không nên làm xằng làm bậy, nếu như chúng tôi mất tích, nhiều người cùng mất tích như vậy cảnh sát nhất định là sẽ điều tra."
Trên mặt lão giả lộ ra nụ cười lạnh tràn ngập khinh bỉ: “Ông cho là cảnh sát có thể đến nơi đây sao? Các người chết ở nơi này, coi như là cảnh sát cũng không tìm được thi thể của các người."
Trần Tĩnh nhìn về phía lão giả, ánh mắt lóe lên, một lúc sau cũng gật đầu đồng ý lời mời hợp tác của ông ta.
"Tôi sẽ gọi điện thoại."
Trong số du khách trên thuyền có một người đột nhiên lấy di động ra, bật màn hình sáng lên, mà theo hành động của người này, những du khách khác cũng đều học theo lấy điện thoại di động ra.
"Khốn nạn, mau dừng tay."
"Đặt di động xuống."
Khoảnh khắc khi hai cha con Trần Tiềm thấy đám du khách nhao nhao lấy điện thoại ra, sắc mặt đại biến, lão giả kia cùng thanh niên trẻ tuổi cũng giống như vậy, bốn người trên mặt đều mang theo kinh hoảng.
Hô!
Cũng đúng lúc này, một cơn gió lớn thổi đến, thổi mạnh tới nỗi tất cả mọi người trên thuyền đều mở mắt không ra, lại ngay sau đó, có người hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía trước.
Ở nơi này, con thuyền lớn vốn đã biến mất lại một lần nữa xuất hiện.
"Tiềm nhi, món đồ kia đâu?"
Trần Tĩnh vẻ mặt vội vã nhìn về phía Trần Tiềm, Trần Tiềm cũng kinh ngạc lắc đầu: “Vật kia còn ở trên người người đó, bị cậu ấy mang xuống nước rồi."
"Xong, lần này là thực sự xong."
Lão giả và thanh niên trẻ tuổi trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, bởi vì bọn họ biết sự khủng bố của chiếc thuyền lớn này, lúc này đây tất cả bọn họ sợ rằng đều chạy trời không khỏi nắng.
"Trần Trạch, Trần Trạch cậu nhanh nắm sợi dây này!"
Mặt khác bên kia, Trương Diễm cùng Diệp Tử Du các cô bất chấp thuyền lớn đến, hướng phía Trần Trạch mặt nước hô lớn, chỉ là Trần Trạch không biết bơi, không bao lâu liền chìm vào đáy nước.
"Không!"
Trương Diễm hô lên một tiếng tê tâm liệt phế(1), mà lúc này Trần Tĩnh thấy động tĩnh bên này cũng đột nhiên hô lên: "Bắt mấy người phụ nữ này lại, ném những người khác vào trong nước hết đi."
(1)Tê tâm liệt phế: đau tới xé lòng
"Vâng, cha."
Trần Tiềm gật đầu, dưới ánh mắt ra hiệu của anh ta, mấy thuyền viên tiến lên vây đám người Diệp Tử Du lại, về phần những du khách khác làm sao có thể là đổi thủ của những thuyền viên này, nguyên một đám bị đẩy vào trong nước.
"Tiềm nhi, hai chiếc quan tài kia vẫn còn ở trên thuyền đúng không."
"Vâng, ở trong khoang thuyền."
"Áp giải mấy cô gái đó đi theo, mọi người chúng ta đi đến buồng nhỏ trên tàu, dựa vào hai chiếc quan tài kia mới hi vọng có thể tránh thoát một kiếp."
Trần Tĩnh dẫn đầu đi về hướng buồng nhỏ trên tàu, dưới sự xô đẩy của đám thuyền viên, Diệp Tử Du chúng nữ cũng đành phải bị ép đi về hướng buồng nhỏ trên tàu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận