Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 477: Giao dịch đạt thành

Chương 477: Giao dịch đạt thành
"Ông chủ Tần, tòa lâu đài này là lúc tổ tiên tôi mới di dân tới mua được, ban đầu nó là lâu đài của một quý tộc người Anh, chỉ có điều sau này khi quý tộc đó sa sút nên bắt buộc phải bán tòa lâu đài này đi."
Bởi vì tâm sự trong lòng đã được giải quyết nên tâm trạng của Vương Hâm tốt vô cùng, dẫn Phương Minh đi dạo khắp nơi trong tòa lâu đài. Nói không khoa trương chút nào, chỉ riêng hoa viên của tòa lâu đài này cũng đã lớn hơn tất cả những biệt thự mà Phương Minh từng mua trước đó, hơn nữa bốn phía đều có tường vây vây quanh, tường thành loang lỗ này đã là nói lên lịch sử của tòa lâu đài.
"Ông chủ Vương, tòa lâu đài này của ông lớn như vậy chẳng lẽ lại không thuê người hầu nào sao?"
Chu Hải đột nhiên mở miệng, lời của cậu ta khiến Vương Hâm ngẩn người: “Sao anh Chu lại nói vậy? Tòa lâu đài này của tôi có mười người hầu, phụ trách quản lý khuôn viên cùng vệ sinh của tòa lâu đài."
"Vì sao cỏ hoang trong này lại tươi tốt như vậy?"
Thấy nơi ngón tay của Chu Hải chỉ tới, trên mặt Vương Hâm hiện lên nụ cười khổ: “Mảnh đất này tôi cũng không biết phải nói như thế nào, thật ra người hầu của tôi mỗi ngày đều sẽ đến tu bổ mảnh đất này, nhưng mảnh đất này giống như bị treo vậy, tất cả cây cỏ ở đây lớn lên với tốc độ vô cùng nhanh chóng, thực tế mới ba ngày trước người hầu đã cắt tỉa cỏ ở đây đó."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Phương Minh nghe được lời này của Vương Hâm, trong mắt có tinh quang lóe lên, trực tiếp nhấc chân đi về phía khu vực Vương Hâm nói.
"Kỳ thực cha tôi còn từng trát kín xi măng lên đây, nhưng không đến thời gian một năm, tất cả xi măng đều vỡ vụn, cỏ dại phía dưới lại một lần nữa ló đầu ra."
"Thì ra nước ngoài cũng có công trình bã đậu." Chu Hải nhìn có chút hả hê nói.
Vương Hâm bị lời của Chu Hải chẹn họng một chút, một lúc sau mới đáp: "Là người quen của cha tôi đứng ra thi công cho nên không tồn tại cái gì mà công trình bã đậu, chỉ có thể nói cỏ trên mảnh đất này có sức sống mạnh mẽ, cho dù trực tiếp đào đất ở đây lên thì không tới mấy tháng, thực vật lại sẽ điên cuồng sinh trưởng."
Trong lúc Chu Hải cùng Vương Hâm nói chuyện với nhau, Phương Minh đã đi vào bên trong khu vực này, ngồi xổm người xuống tùy ý nhổ một cây cỏ dại trên mặt đất, quan sát tỉ mỉ một lát rồi lại đưa ánh mắt nhìn về phía trước.
Nơi này là bên phải lâu đài, phía trước không tới 10m là tường thành, so sánh với thảm cỏ được cắt tỉa chỉnh tề ở những nơi khác thì mảnh đất cỡ 30 mét vuông này có chút không ăn khớp, giống như trong buổi tiệc toàn người mang giày tây mặc lễ phục xinh đẹp đột nhiên có một người mặc quần cụt lọt vào vậy.
"Ông chủ Tần, đây đều chỉ là cỏ dại mà thôi, không có giá trị gì để nghiên cứu cả."
Thấy Phương Minh ngồi xổm người xuống nghiên cứu cỏ dại, Vương Hâm mở miệng hô một câu, chẳng qua Chu Hải đang đứng bên cạnh thấy hành động của Phương Minh, dường như nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra vẻ hiểu rõ.
Nhất là khi cậu ta thấy Phương Minh đi một vòng quanh khu vực này, thỉnh thoảng lại còn gật gật đầu, trong lòng càng thêm hiểu rõ.
Đây là cố tình trồng hoa hoa chẳng nở, vô tâm cắm liễu liễu lại xanh.
Mảnh đất thích hợp để trồng linh thảo mà bọn họ vất vả tìm kiếm mấy ngày nay hẳn chính là khối đất trước mắt này, tuy rằng cậu ta không nhìn ra nguyên nhân khiến mảnh đất này trở nên kì quái như vậy, thế nhưng cậu ta tin tưởng Phương Minh hẳn là đã nhìn ra.
Mà trên thực tế, sự thật cũng giống như cậu ta đã dự đoán.
Sau một lúc quan sát, Phương Minh trực tiếp đi tới trước mặt Vương Hâm, vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc, dứt khoát nói: "Ông chủ Vương, tôi muốn làm một mối giao dịch với ông."
"Giao dịch?" Vương Hâm hơi nghi hoặc nhìn Phương Minh một cái, bởi vì ông ta không biết Phương Minh có thể làm giao dịch gì với ông ta.
"Tôi có thể khiến ông thuận lợi leo lên vị trí thị trưởng, mà thù lao chính là tòa lâu đài này."
Vương Hâm trầm mặc, mà Vương Đức Vượng đang đứng bên cạnh lại kinh sợ há hốc miệng, giá trị tối thiểu của biệt thự này hiện tại hẳn cũng là 20 triệu bảng Anh, cũng có nghĩa là bằng gần hai trăm triệu nhân dân tệ đó.
"Ông chủ Tần có thể đảm bảo tôi thành công trăm phần trăm trong đợt tuyển cử này sao?" Sau một hồi, Vương Hâm mới mở miệng hỏi.
"Trăm phần trăm."
"Tốt, tôi đây chấp nhận giao dịch này, mà ngày tôi trở thành thị trưởng cũng là ngày mảnh đất này đổi chủ."
Vương Hâm là một thương nhân, lại còn là một thương nhân rất quyết đoán, 20 triệu bảng Anh để đổi lại một chức thị trưởng thật ra cũng không phải là một giao dịch có lời nhiều, nhưng ông ta là một người nhìn xa trông rộng, bởi vì nếu quả thật Phương Minh có bản lãnh này, cao nhân như vậy thật sự khiến ông ta nảy sinh ý định kết giao, dù sao thì thị trưởng cũng chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Chu Nguyên Chương dựa vào hai người Diêu Nghiễm Hiếu cùng Lưu Bá Ôn mà có thể xây dựng thiên hạ, điều này nói rõ tầm quan trọng của cao nhân.
Phương Minh nhìn chằm chằm Vương Hâm: “Đảng phái của các người vốn có kế hoạch gì thì cứ dựa theo đó mà làm thôi, thế nhưng tôi có một điều muốn nhắc ông, trong lúc tuyển cử, phàm là nơi có nước thì không nên đi, chỉ cần tuân theo điểm này thì lần tuyển cử này của ông sẽ thuận lợi."
Trên thực tế, lúc trước khi Phương Minh quan sát Vương Hâm đã nhìn ra quá trình tuyển cử của Vương Hâm sẽ có một chút sóng gió, tuy rằng cậu không nhìn ra sóng gió như thế nào, nhưng dựa vào thôi toán tướng mạo thì hẳn là có liên quan tới nước.
Gặp nước thì lùi, mới có thể hóa hung.
"Nơi có nước thì không nên đi?" Vương Hâm trầm ngâm một lát, đáp: "Được, tôi sẽ nhớ kỹ lời của ông chủ Tần."
Giao dịch đạt thành, Phương Minh cũng không tiếp tục ở lại lâu đài mà dẫn theo Alice cùng Chu Hải lái xe rời khỏi lâu đài, thế nhưng cậu tin tưởng, tương lai không lâu tòa lâu đài này sẽ thuộc về cậu.
Ngay từ đầu Phương Minh còn tưởng rằng phải đợi hai tháng sau khi tổng tuyển cử kết thúc Vương Hâm mới tìm đến cậu, thế nhưng mới qua một tuần lễ, Vương Hâm đã lại một lần nữa đến nhà thăm hỏi.
"Ông chủ Tần, cậu thật đúng là tiên đoán như thần vậy."
Vừa nhìn thấy Phương Minh, Vương Hâm liền hướng phía Phương Minh giơ ngón tay cái lên, trên mặt lộ ra vẻ kính nể, hành động như thế khiến Phương Minh có chút ngoài ý muốn, hỏi: "Ông chủ Vương, hình như lần tuyển cử này còn chưa kết thúc mà, cớ gì ông lại nói ra lời ấy?"
"Tuy rằng tuyển cử còn chưa kết thức nhưng đại cục đã định, ha ha, lần này thật là phải cảm tạ ông chủ Tần đã nhắc nhở."
Lúc Vương Hâm nói lời này trên mặt còn lộ ra vẻ sợ hãi, hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua mà trong lòng hoảng sợ không thôi, nếu như không phải nhớ đến những lời lúc trước Phương Minh đã nhắc nhở ông ta, sợ rằng người gặp xui xẻo chính là ông ta rồi.
Thấy biểu tình nghi hoặc của Phương Minh, Vương Hâm liền vội vàng giải thích: "Là như vậy, những ứng cử viên như chúng tôi phải đi đến nhiều nơi diễn thuyết cầu phiếu bầu, bởi vì tôi có tuyên bố với giới truyền thông một chính sách liên quan tới trẻ em, nên đảng phái của tôi vốn sắp xếp cho tôi tới diễn thuyết ở một công viên nước ngày hôm qua."
Nghe được Vương Hâm giải thích, cuối cùng thì Phương Minh cũng hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
Với tư cách là người được đề cử, mấy tháng này ông ta vẫn luôn phải đi khắp nơi diễn thuyết, mà ngày hôm qua đảng phái của Vương Hâm đã bố trí muốn ông ta tới một công viên nước để diễn thuyết, chỉ là Vương Hâm nhớ tới lời Phương Minh dặn dò, tới phút cuối đã quyết định đổi địa điểm diễn thuyết.
Vương Hâm thay đổi địa điểm khiến đối thủ cạnh tranh của ông ta được lợi, đối phương lựa chọn ở nơi này diễn thuyết, bởi vì hôm qua vừa lúc là cuối tuần, rất nhiều cha mẹ đưa con cái mình tới khu vui chơi, nếu diễn thuyết ở nơi này thì hẳn là sẽ có rất nhiều người nghe.
Nhưng ai có thể nghĩ tới đúng lúc đó ngoài ý muốn lại xuất hiện, đài diễn thuyết dựng ở cửa khu vui chơi, mà bảng hiệu khu vui chơi bằng sắt vì nhiều năm chưa được tu sửa nên bị hỏng rơi xuống, đập trúng tầm hai ba người, mà những người khác cũng bởi vì hoảng loạn nên xuất hiện chuyện dẫm đạp, cuối cùng tạo thành hậu quả bốn người trọng thương, mười mấy người bị thương nhẹ đưa tới bệnh viện cấp cứu.
Sau khi biết tin tức này, phản ứng đầu tiên của Vương Hâm chính là nghĩ mà sợ, nếu như không có Phương Minh nhắc nhở, nếu như ông ta không nghe theo lời Phương Minh thì sự cố lần này đã rơi trên người ông ta rồi.
Thật ra thì chuyện bảng hiệu của khu vui chơi rơi xuống này vốn không liên quan gì tới người diễn thuyết, thế nhưng dân chúng lại không nghĩ như vậy, thân làm người tranh cử, sau khi xảy ra chuyện lại không nhanh chóng trấn an cảm xúc của dân chúng, xử lý hiện trường cẩn thận dẫn đến chuyện dẫm đạp xuất hiện, đây là một loại thất bại.
Có thể nói, đối thủ cạnh tranh kia của Vương Hâm đã đánh mất cơ hội cạnh tranh lần này, mặc dù đối phương vẫn luôn nói đây là âm mưu, cũng đã có ban ngành liên quan đứng ra điều tra nhưng Vương Hâm không sợ chút nào, bởi vì đây thật sự chỉ là sự cố, không hề có bất kỳ ai nhúng tay làm ra chuyện này.
Đối thủ cạnh tranh có khả năng uy hiếp ông ta nhất của đảng phái đối thủ đã bị knock out, hai người còn lại cơ bản không có thành tựu gì, chí ít trong khoảng thời gian ngắn là không thể nào thay đổi cục diện được đấy, cho nên thắng lợi của Vương Hâm trong lần tuyển cử này đã được định chắc rồi, mà ngay cả người trong đảng phái của ông ta cũng đã gọi điện chúc mừng ông ta.
"Ông chủ Tần, thật cám ơn cậu, đây là hợp đồng sang tên tòa lâu đài kia, chỉ cần ông chủ Tần ký tên vào thì từ nay tòa lâu đài này sẽ thuộc về ông chủ Tần."
Vương Hâm thực hiện hứa hẹn, trực tiếp mang theo hợp đồng sang tên bất động sản tới, đối với ông ta đến nói thì Phương Minh lúc này chẳng khác gì bomb nguyên tử, thuộc về vũ khí có uy lực lớn vô cùng, nhất định phải thành lập quan hệ tốt, hơn nữa ông ta còn muốn giữ kín không để bất kỳ ai biết tới Phương Minh, cho dù là lão đại trong đảng phái của mình cũng không lộ ra.
Con người luôn luôn ích kỷ, theo ông ta thấy, cao nhân như Phương Minh vậy chỉ có một mình ông ta biết thì tốt rồi.
Trên mặt Phương Minh lộ ra dáng tươi cười, thật ra cậu biết nhiều hơn Vương Hâm, nếu như không có cậu nhắc nhở thì cho dù sự cố này có rơi xuống người Vương Hâm đi nữa ông ta vẫn sẽ làm quan như thường đấy, nói cách khác tuy rằng xảy ra chuyện rơi bảng hiệu, nhưng hẳn là cách thức xử lý hậu quả sau tai nạn của Vương Hâm sẽ không tồi chút nào, tuyệt đối không thể gây ra hậu quả cùng ảnh hưởng lớn như đối thủ cạnh tranh của ông ta.
Đương nhiên, những lời này Phương Minh sẽ không nói cho Vương Hâm đấy, mà cậu cũng không chối từ, trực tiếp ký tên lên trên hợp đồng sang tên, những thủ tục sau đó đều do luật sư của Vương Hâm đi xử lý.
"Ông chủ Tần, tôi không quấy rầy cậu nữa. Gần đây công việc của tôi hơi nhiều, đợi khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện tôi sẽ mời ông chủ Tần đi uống rượu mừng."
Vương Hâm đến nhanh đi cũng nhanh, mặc dù đối thủ cạnh tranh lớn nhất đã bị loại bỏ, nhưng lúc này tuyệt đối không thể ngừng hoạt động tuyên truyền, mặc dù không thể khiến 100% người sống ở Sheffield biết tới ông ta, nhưng ít nhất cũng phải khiến 60% người tận mắt thấy ông ta, 40% người nhìn thấy ông ta trên truyền hình, đương nhiên, này là chỉ những người có quyền bỏ phiếu.
Mà đối với Phương Minh, sau khi lấy được lâu đài liền bắt đầu bận rộn chuyện chuyển nhà, đồng thời bắt đầu trồng linh thảo lần thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận