Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 997: Ảnh hưởng

Chương 997: Ảnh hưởng
Nhưng Phương Minh lại xuất hiện ngay lúc này, một người chiếm trọn cả hai vị trí kia, luận tuổi tác, Phương Minh chưa tới ba mươi tuổi có thể đại biểu cho một đời tuổi trẻ, luận trụ cột vững vàng, làm gì có cường giả Thiên Cấp nào có thể xưng là trụ cột vững vàng hơn so với Phương Minh nắm trong tay pháp tắc Thời gian đây?
Có lẽ đợi qua thêm vài chục năm nữa, lúc ấy mọi người sẽ coi Phương Minh là người của thế hệ trước, cũng đặt cậu ở cùng một cấp bậc với những trưởng lão của nhà họ Phương, có lẽ Tông Thánh Cung sẽ có cơ hội.
Mặc dù bây giờ Phương Minh đã ở cùng một cấp độ với các trưởng lão nhà họ Phương, nhưng bởi vì vấn đề thời gian và tuổi tác, mọi người vẫn vô thức đặt Phương Minh vào lớp tuổi trẻ, mà điểm này chỉ có thể thay đổi theo thời gian trôi qua.
Bên trong sơn môn nhà họ Phương là một mảnh vui mừng.
Ba ngày sau, những chuyện đã xảy ra ở nhà họ Phương bắt đầu lan truyền khắp mọi nơi trong giới tu luyện, những người tu luyện không tới tham gia đại điển Đạp Thiên nghe được tin tức này đều bị khiếp sợ, thật lâu không nói nên lời.
Tên của Phương Minh lại một lần nữa truyền khắp toàn bộ giới tu luyện.
So sánh với sự khiếp sợ của những người khác, nhà họ Mục lại là một mảnh trầm lặng.
"Chuyện gì xảy ra? Không phải ngươi nói Phương Minh không thu hoạch được gì trong Long Môn bí cảnh sao?"
"Vì sao cậu ta có thể bước vào cảnh giới Thiên Cấp? Hơn nữa còn nắm pháp tắc Thời gian trong tay, ông trời thật sự quá không công bằng."
Sảnh lớn nhà họ Mục, trưởng lão cùng các quản sự nhà họ Mục đều đang nghị luận ầm ĩ, sau khi tin tức được truyền tới từ nhà họ Phương, những người này lập tức trắng đêm khó ngủ, bởi vì bọn họ rất biết rõ, thù hận giữa Phương Minh cùng nhà họ Mục bọn họ đã không cách nào hóa giải.
Phương Minh cùng nhà họ Mục bọn họ vốn có ước hẹn ba năm!
Ước hẹn ba năm!
Trước đây khi Phương Minh đề xuất ước hẹn ba năm, toàn bộ giới tu luyện xôn xao một mảnh, thậm chí bọn họ còn trào phúng Phương Minh không biết lượng sức. Sau khi bọn họ biết thực lực chân chính của Phương Minh tương đương với Địa Cấp hậu kỳ, tuy rằng bọn họ cũng thấy căng thẳng trong lòng nhưng vẫn không để ở trong mắt.
Bởi vì Địa Cấp hậu kỳ cách Thiên Cấp xa lắm, huống chi lão tổ của bọn họ đã bước chân vào cảnh giới Thiên Cấp lâu như vậy, căn bản không cần e ngại.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, còn cách thời gian ước hẹn ba năm tới những hai năm mà Phương Minh đã bước chân vào cảnh giới Thiên Cấp, hơn nữa còn nắm trong tay pháp tắc Thời gian có thể khiến tất cả mọi người kiêng kỵ.
"Hẳn người này không tới để hoàn thành ước hẹn nhanh như vậy đâu, có thể sẽ đợi tới khi kỳ hạn ba năm kết thúc, dù sao cậu ta cũng chỉ mới bước vào cảnh giới Thiên Cấp, còn cần củng cố cảnh giới."
Tộc trưởng nhà họ Mục đưa ra phán đoán, suy bụng ta ra bụng người, nếu như hắn là Phương Minh, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy.
"Tộc trưởng, bất kể như thế nào cũng nên nói chuyện này cho lão tổ biết trước."
"Ừm, một hồi ta sẽ đến hậu sơn báo cho lão tổ biết."
...
Nhà họ Phương!
"Phương Dương, ngươi đang làm gì đó?"
"Chấp sự đại nhân, ta muốn đi lấy nước linh tuyền."
Trong một đường khẩu nào đó, Phương Dương mang theo một thùng gỗ đặc thù, bên ngoài thùng gỗ còn có khắc một số minh văn (1), có thể dùng để chứa đựng một số linh dịch mà không khiến linh tính của linh dịch tiêu tán.
(1) Kim văn (金文) hay Minh văn (铭文), Chung Đỉnh văn (钟鼎文) tức là chữ được khắc trên đồ kim khí, cụ thể hơn là trên các chuông (chung) và vạc (đỉnh).
Nhà họ Phương có một giếng linh tuyền, là do địa mạch khí uẩn nhưỡng mà thành, mà nhiệm vụ của Phương Dương chính là cách mỗi ba ngày lại đi lấy một thùng nước linh tuyền. Đừng cho rằng đây chỉ là chuyện múc nước rất đơn giản, giếng linh tuyền này sâu chừng trăm mét, bên trong giếng cực kỳ lạnh lẽo, quan trọng nhất là để không phá hỏng nước linh tuyền, những đệ tử xuống giếng đều không được vận chuyển năng lượng hộ thể.
Thuần túy là dùng thân thể để thừa nhận sự lạnh lẽo này, sau đó còn phải cẩn trọng đưa nước linh tuyền trong thùng gỗ lên trên, đây là một công việc vô cùng cực khổ. Chẳng qua nhiệm vụ khó khăn thì tích phân khen thưởng cũng sẽ nhiều hơn một chút, vì có thể kiếm nhiều tích phân hơn một chút mà Phương Dương đã nhận nhiệm vụ không đệ tử nào muốn nhận này.
"Chuyện lấy nước linh tuyền không cần ngươi đi nữa, để người khác làm đi." Chấp sự nhíu mày lại, trầm giọng nói.
"A!"
Phương Dương có chút bối rối, vội vàng giải thích: "Chấp sự đại nhân, ta chưa từng lãng phí một giọt nước linh tuyền nào cả, vì sao lại không cho ta làm việc này nữa?"
"Khụ khụ, không để ngươi làm đương nhiên là vì đã sắp xếp cho ngươi những nhiệm vụ khác, không phải ngươi có quan hệ rất tốt với một con yêu hồ sao? Vừa vặn đường chủ cảm thấy nếu nhà họ Phương chúng ta muốn tiến thêm một bước cần mở rộng phương thức tu luyện, mà đường chủ cho rằng người tu luyện cùng yêu thú có thể tạo ra hiệu quả không tưởng được. Dù sao độ mẫn cảm của yêu thú đối với thiên địa linh khí cũng vượt xa người bình thường."
Chấp sự trung niên thấy vẻ mặt nghi hoặc của Phương Dương, trong lòng hắn cũng vô cùng bất đắc dĩ, chuyện này là sao? Rõ ràng là đường chủ biết quan hệ của Phương Dương cùng trưởng lão Phương Minh, đây là cố ý muốn nịnh bợ trưởng lão Phương Minh.
Trên thực tế loại chuyện này cũng rất bình thường, trong nhà họ Phương, hậu nhân dòng chính của những trưởng lão căn bản không cần làm nhiệm vụ gia tộc vẫn có thể hưởng thụ tài nguyên của gia tộc, hơn nữa số tài nguyên này còn vô cùng hậu đãi.
Nhưng lúc này chuyện khó xử nhất chính là Phương Minh quá trẻ tuổi, căn bản không hề có hậu nhân, cho nên đếm tới đếm lui, người được tính là có huyết thống thân thiết nhất với Phương Minh ở nhà họ Phương này chính là hai mẹ con Phương Dương.
Đúng vậy, ngay ngày hôm trước, sau khi được lão tổ nhà họ Phương cho phép, Phương Minh đã trở thành trưởng lão thứ mười một của nhà họ Phương.
"Được rồi, cứ như vậy đi, mặc khác vì những cố gắng mà ngươi đã bỏ ra, ngoại trừ chuyện nội đường sẽ phân phối tài nguyên cho ngươi, nếu ngươi gặp phải vấn đề gì cũng có thể tới nội đường tìm ta, nếu ta không giải quyết được sẽ báo cáo chuyện đó lên cho đường chủ, để đường chủ giải quyết giúp ngươi."
Chấp sự trung niên không để ý tới Phương Dương còn đang sững sờ, vỗ vỗ bả vai Phương Dương, tươi cười rời đi.
Một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên, lần này thằng nhóc Phương Dương kia gặp may rồi, có thể nói rằng những hậu bối của cường giả Thiên Cấp cần gia tộc chăm sóc, nên nếu đám cường giả Thiên Cấp ấy có bất mãn với hậu bối của người nào vẫn có thể quát mắng.
Nhưng Phương Dương lại khác, Phương Dương là người đồng lứa với trưởng lão Phương Minh, mà mẹ Phương Dương lại là cô của trưởng lão Phương Minh.
Điều này có ý vị gì? Có nghĩa là nếu như mẹ Phương Dương có yêu cầu Phương Minh điều gì, ngay cả Phương Minh cũng phải nghiêm túc nghe lời giải quyết cẩn thận.
Trong thân thích ba đời, không thể rối loạn bối phận, cho dù là cường giả Thiên Cấp cũng không dám ngỗ nghịch, không thể vi phạm, một khi phạm phải chính là Thiên đạo bất dung.
Một lúc sau, Phương Dương mới ngơ ngơ ngác ngác rời khỏi đường khẩu, đi về phía nhà mình, kết quả vừa tới cửa nhà đã phát hiện có rất nhiều người tụ họp trong nhà mình.
"Chuyện gì xảy ra? Các ngươi đang làm gì vậy?"
Phương Dương thấy nhiều người như vậy, còn cho rằng mình mẹ đã xảy ra chuyện gì, vội vã chạy về phía cửa, đồng thời mở miệng quát hỏi.
"Ai ya, là Phương Dương thiếu gia trở về."
"Phương Dương thiếu gia trở về rồi, mọi người nhanh chóng tránh ra, đừng cản đường của Phương Dương thiếu gia."
Đoàn người nhường ra một con đường, Phương Dương thấy mẹ mình đang ở trong sân, không sao cả, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hiếu kỳ đi tới hỏi: "Mẹ, mẹ không sao chứ."
"Mẹ không sao." Phương Viện lắc đầu.
"Phu nhân, thiếu gia, là như vậy, trong tộc quyết định đổi một chỗ ở khác cho phu nhân và thiếu gia, nơi này quá đơn sơ, không phù hợp với thân phận của phu nhân và thiếu gia."
Một vị quản sự đi ra, nói rõ ý đồ bọn họ đến đây, sau đó nửa kéo nửa đẩy hai mẹ con Phương Viện cùng Phương Dương rời khỏi nơi này, đi đến chỗ ở mới.
"Phu nhân, đồ trong nhà không cần phu nhân quan tâm, sẽ có người dọn dẹp đưa sang cho phu nhân, khẳng định sẽ không thiếu sót thứ gì."
...
Chuyện xảy ra với cô mình cùng em họ, Phương Minh không biết rõ, bởi vì cậu tin tưởng cho dù cậu không phân phó, chắc chắn vẫn sẽ có người đứng ra sắp xếp ổn thỏa hết thảy.
Lúc này, trong sảnh lớn ở tổ phong nhà họ Phương, vẻ mặt mấy vị trưởng lão có chút chần chờ, nếu như đổi lại ba ngày trước, hẳn bọn họ sẽ mở miệng quát tháo vì quyết định này của Phương Minh, nhưng bây giờ tất cả mọi người đã cùng một cảnh giới, đương nhiên không thể mở miệng quát lớn được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận