Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 875: Tìm được căn nguyên (2)

Chương 875: Tìm được căn nguyên (2)
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Vô Tà
-------------------
Lăng Mộ Mai trực tiếp mở miệng hỏi, vừa rồi ở trong điện thoại, con trai mình đã nói với mình, cậu phát hiện hồ bơi của công ty có chút vấn đề, có thể sẽ ảnh hưởng đến an toàn của nhân viên trong công ty.
"Phong thủy của hồ bơi này có chút vấn đề, nhưng hiện nay con vẫn chưa tìm ra nguồn gốc của vấn đề trong hồ bơi này ở đâu, cần phải tìm người giúp một việc."
Nghe được vấn đề phong thủy, Lăng Mộ Mai cùng Tiêu Ngọc Nhi cũng thấy hơi kinh ngạc, nhưng không có quá nhiều khiếp sợ, Lăng Mộ Mai biết bản lĩnh của con trai mình, mà Tiêu Ngọc Nhi vốn chính là người tu luyện, tuy rằng cô ấy không quá am hiểu phong thủy, nhưng cũng biết không ít người tu luyện là cao thủ trong giới phong thủy.
Duy chỉ có Trần Khiết mang theo vẻ trào phúng trên mặt, còn phong thuỷ nữa cơ đấy! Rõ ràng chính là đang nói bậy, quốc gia đã sớm chứng minh phong thuỷ chỉ là mê tín thời phong kiến, giới trẻ hiện nay còn có mấy người tin tưởng phong thủy đâu kia chứ?
Cũng đúng, loại công tử ca bất học vô thuật này, sau khi bị người ta lừa dối đương nhiên sẽ vô cùng tin tưởng phong thủy.
Cho dù bản thân cậu có tin tưởng phong thủy thật, nhưng cậu cũng không phải thầy phong thủy, còn cho rằng bản thân có thể nhìn ra hồ bơi này có vấn đề? Rõ ràng chính là cố ý mượn cớ mà thôi.
"Em gái, anh cần em giúp anh một việc, em bơi tới vị trí này đi."
Phương Minh không để ý tới ánh mắt Trần Khiết, đưa tay chỉ vị trí lúc trước cậu bơi tới, tuy rằng Tiêu Ngọc Nhi cảm thấy rất nghi ngờ nhưng cũng không cự tuyệt, cũng không nhăn nhăn nhó nhó, sau khi lấy mấy vật dụng đang đeo trên người ra, trực tiếp nhảy vào giữa bể bơi.
Đợi khi Tiêu Ngọc Nhi đi tới vị trí Phương Minh đã chỉ định, đôi mắt của Phương Minh hơi híp, bởi vì cậu phát hiện vốn là khí tràng đã bình tĩnh trở lại lại bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Điều này cũng chứng minh phán đoán lúc trước của cậu không sai, nguồn gốc của vấn đề xuất hiện ở vị trí này, nhưng lúc trước khi bản thân mình đi tới lại không khiến khí tràng hỗn loạn, mà em gái mình đi tới lại khiến khí tràng hỗn loạn.
"Nam nữ hữu biệt, vấn đề của Âm Dương sao?"
Ánh mắt của Phương Minh đột nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, từ nơi này nhìn ra ngoài, có thể rõ ràng thấy tòa nhà cao hơn trăm mét ở nơi đối diện, đỉnh của tòa nhà lớn này có hình dạng của mặt kính hình thoi, mà đỉnh nhọn của mặt kính thì đối diện với bên này.
Lúc trước đương nhiên Phương Minh cũng nhìn thấy tòa nhà lớn này, nhưng khác với hiện tại, khi Tiêu Ngọc Nhi đứng ở vị trí kia trong bể bơi, Phương Minh có thể cảm giác được rất rõ ràng, toàn bộ khí tràng của bể bơi không ngừng hỗn loạn, hơn nữa còn nhiều hơn một cỗ sát khí.
Mà cỗ sát khí kia, chính là từ ngoài cửa sổ bắn tới.
"Tinh tú vận chuyển, năm nay là tây bắc làm càn, kiền vị sinh thủy, thủy là nhu, lấy đao chém chi, âm khí bộc phát, nghịch chuyển âm dương, thì ra vấn đề nằm ở chỗ này."
Cuối cùng thì Phương Minh cũng hiểu phong thuỷ từ vị trí này trong bể bơi bắt nguồn từ đâu rồi.
"Em gái, em có cảm giác gì?"
Nghe được câu hỏi của Phương Minh, Tiêu Ngọc Nhi lắc đầu, ngược lại cô ấy không cảm thấy lạ mấy, chỉ cảm thấy dường như nước hơi mát mẻ thôi.
"Cố làm ra vẻ huyền bí."
Trần Khiết ở một bên bĩu môi, cô ấy đã cho rằng Phương Minh chỉ đang cố làm ra vẻ tìm lý do mà thôi.
Lần này rốt cục ánh mắt của Phương Minh cũng nhìn về phía Trần Khiết, đối với người phụ nữ đã khiêu khích bản thân mình vài lần này, trong lòng cậu cũng hơi bất mãn, làm sao vậy? Bản thân tôi đã làm chuyện xấu gì với cô sao? Sao cô cứ nói mấy lời châm chính tôi như vậy?
Chẳng qua thấy ánh mắt Trần Khiết nhìn chằm chằm tới đây, Phương Minh nở nụ cười, cười rất vui vẻ, kể ra thì đã lâu rồi cậu không bẫy người, tìm cho mình một chút lạc thú cũng rất tốt.
"Dường như trợ lý Trần có vẻ không tin mấy lời tôi nói thì phải?"
Phương Minh nhìn về phía Trần Khiết, trên mặt tràn đầy nụ cười sáng lạn, nhưng mà nụ cười kia rơi ở trong mắt Trần Khiết chính là mang theo ý vị khiêu khích.
"Phương thiếu cảm thấy tôi nên tin tưởng sao?"
Cho dù là có tổng giám đốc ở đây, Trần Khiết vẫn quyết định không nể mặt tên sắc lang này.
"Nếu trợ lý Trần không tin, vậy trợ lý Trần không ngại đánh cuộc cùng tôi chứ? Chỉ cần trợ lý Trần có thể ở yên trong hồ bơi này một phút, sau này mỗi lần gặp mặt trợ lý Trần tôi sẽ nhượng bộ lui binh ngay lập tức, thế nào?"
Phương Minh biết Trần Khiết chán ghét bản thân mình, tuy rằng cậu không biết sự chán ghét này đến từ đâu, nhưng nghĩ đến nhất định là Trần Khiết không muốn nhìn thấy mình, điều kiện này đối với cô ấy thật sự là tràn đầy mê hoặc.
Mà quả thật trên mặt Trần Khiết đã lộ ra vẻ động tâm, nếu thật sự có thể không nhìn thấy tên sắc lang này nữa, quả là chuyện không còn gì tốt hơn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Trần Khiết nhìn về phía bể bơi, nhìn vị trí Tiêu Ngọc Nhi đang đứng, cô ấy là người miền nam, từ nhỏ đã biết bơi, hơn nữa nước trong bể bơi này cũng không phải quá sâu, lấy chiều cao của cô ấy hoàn toàn có thể đứng được.
"Tốt, tôi đánh cuộc với cậu."
Trần Khiết đáp ứng, không phải chỉ là xuống nước thôi sao? Có tổng giám đốc đứng đây nhìn chằm chằm, hẳn tên sắc lang kia cũng không thể làm gì cô ấy được, tối đa... Tối đa cũng chỉ bị ánh mắt của cậu “gian” một chút mà thôi.
Với tư cách là người phương nam, ngày thường Trần Khiết rất hay tới bể bơi này để bơi lội, cho nên trong tủ quần áo nơi đây cũng có áo tắm của cô ấy, đi tới khu thay quần áo của nữ mặc áo tắm, sau đó mới lại đi tới một lần nữa.
Áo tắm dạng lưới chỉ có thể miễn cưỡng che khuất một số bộ vị mấu chốt, da thịt trắng noãn kia lộ ra bên ngoài, vóc người mỹ lệ càng triển lộ không bỏ sót, mang theo khí chất quyến rũ vượt xa sự ngượng ngùng của thiếu nữ, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Tuy rằng Trần Khiết chỉ là một người bình thường, nhưng Phương Minh không thể không thừa nhận, người phụ nữ này thật sự là vưu vật, so với Hàn Kiều Kiều, có lẽ trên mặt nhan sắc có chút thua kém cô ấy, thế nhưng vẻ thành thục quyến rũ này lại hơn Hàn Kiều Kiều một bậc.
Trần Khiết cũng rất có tự tin đối với thân hình của mình, cũng không nhìn về phía Phương Minh mà trực tiếp cất bước đi vào giữa bể bơi, sau đó bơi tới vị trí Tiêu Ngọc Nhi đứng lúc trước.
Sau khi dừng bước, Trần Khiết mới đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, dường như đã chắc chắn lần này Phương Minh nhất định phải thua.
Đây cũng không phải lần đầu cô ấy bơi lội ở bể bơi này, trong bể bơi này có chỗ nào mà cô ấy chưa từng bơi tới chứ? Căn bản là không tồn tại vấn đề gì.
Trên mặt Phương Minh lộ ra dáng tươi cười, đầu ngón chân phải giương lên, sau đó lại nhẹ nhàng buông xuống, biên độ động tác rất nhỏ, nhỏ đến nếu không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được, nhưng mặc dù biên độ rất nhỏ nhưng tần suất lại rất nhanh, chỉ trong thời gian vài giây đồng hồ ngắn ngủn, đầu ngón chân cậu đã giơ lên buông xuống vài chục lần.
Một phút đồng hồ không hề dài.
Ngay từ đầu trên mặt Trần Khiết còn lộ ra dáng tươi cười, nhưng sau khi mười lăm giây trôi qua, trên mặt cô ấy lập tức lộ ra vẻ kinh nghi, nguyên nhân là từ chỗ làn da truyền đến cảm giác ấm áp, hình như nhiệt độ của nước trong hồ bơi đang tăng lên thì phải.
Hơn nữa điều càng quỷ dị hơn là tốc độ tăng nhiệt độ của nước trong bể bơi này rất nhanh, gần như chỉ vài giây sau đó, nhiệt độ của nước trong bể bơi đã không khác nhiệt độ nước mà cô ấy tắm hằng ngày.
Nếu như đổi lại lúc khác, Trần Khiết đã sớm đi ra, nhưng nghĩ tới chuyện cá cược cùng Phương Minh, cô ấy buộc lòng phải cắn răng tiếp tục nhịn xuống, cũng đúng là như thế, lúc này làn da bị ngâm trong nước của cô ấy cũng chậm rãi hiện ra màu hồng phấn, toàn bộ thân hình lại nở rộ ra giống hệt một đóa hoa hồng.
Đương nhiên Trần Lăng Mộ Mai cùng Tiêu Ngọc Nhi cũng chú ý tới sự màu sắc của làn da Trần Khiết, trên mặt Lăng Mộ Mai lộ ra vẻ nghi hoặc, quay qua hỏi con trai mình: "Tiểu Minh, Trần Khiết không sao chứ?"
"Sẽ không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận