Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 820: Tha hương gặp cố nhân

Chương 820: Tha hương gặp cố nhân
Tào Hà có chút không thể nào hiểu được, bạn trai cô ấy vẫn luôn là người đặt sự nghiệp làm đầu, hơn nữa trong hiện thực cũng không có bao nhiêu bạn bè, cũng không thích ăn chơi, ngày bình thường nếu không đi làm thì vẫn thường ở nhà, dựa theo lời của bạn thân cô ấy, đây là một người đàn ông rất vô vị.
"Trương mập mạp, trà lâu này là của nhà cậu mở à?"
Ngồi xuống trên sô pha, Hàn Kiều Kiều lập tức tháo khăn quàng cổ, lộ ra dung nhan vô cùng tinh xảo, mà ngay khi Tào Hà thấy gương mặt của Hàn Kiều Kiều đã kinh hô thành tiếng.
"Chị là minh tinh lớn Hàn Kiều Kiều?"
"Em gái à, em nói sai rồi, không phải chị là Hàn Kiều Kiều, chỉ là lớn lên có chút giống với cô ấy thôi."
Trương Tiểu Long nghe được lời của Hàn Kiều Kiều, bất đắc dĩ nói: "Chị Hàn, chị đừng trêu đùa bạn gái của em nữa, quên giới thiệu với hai người, cô ấy là bạn gái của em, Tào Hà."
"A Hà, chị Hàn đây thì không cần anh giới thiệu, chính là minh tinh lớn Hàn Kiều Kiều mà em mới nói kia, đây là anh Phương Minh, khi còn bé bọn anh đã sống cùng nhau vài tháng, là bạn rất thân."
Trương Tiểu Long giới thiệu Phương Minh cùng Hàn Kiều Kiều cho bạn gái mình, mà Tào Hà còn đắm chìm trong khiếp sợ khi gặp được minh tinh lớn như Hàn Kiều Kiều, về phần Phương Minh cô ấy ngược lại không mấy chú ý.
"Thì ra cậu nhóc mập mạp của chúng ta đã kiếm được bạn gái, tốt."
Lúc vừa đi vào Hàn Kiều Kiều đã chú ý tới Tào Hà, một cô bé yên tĩnh, khí chất cũng rất thục nữ, rất thích hợp với Trương Tiểu Long.
"Vừa gặp lần đầu tiên mặt, cũng không có lễ vật quý gì để tặng, thôi thì tặng một tấm phù bình an cho em dâu đi."
Phương Minh móc ra một tấm phù bình an từ trong lòng, này là phù do chính bản thân cậu chế tác định bút khai quang đấy, phù bình an này có tác dụng trừ tà, thời khắc nguy cấp còn có thể dùng đến cứu mạng người.
Vẻ mặt Tào Hà có chút cổ quái, thứ phù bình an này, bình thường đều là trưởng bối tặng cho vãn bối, hoặc là vãn bối đi chùa miếu cầu cho trưởng bối, cũng có thể là vật có tính chất bảo đảm giữa một cặp tình nhân, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy ai tặng bùa bình an dưới tư cách bạn bè cả, còn lại là người khác phái, luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Cũng chính bởi vì điểm này, cho nên Tào Hà cũng không lập tức nhận lấy, mà Trương Tiểu Long vừa thấy này tấm phù bình an này, trong mắt ngược lại có tia sáng, cậu biết bản lĩnh của Phương Minh, cũng biết khẳng định phù bình an này không giống với hàng giả trên thị trường.
"A Hà, nếu anh Minh đã đưa thì em cứ nhận đi, nhớ kỹ phải luôn mang theo bên người đấy."
Nghe những lời bạn trai mình nói, Tào Hà cảm thấy càng thêm lúng túng, bạn trai mình lại nói mình phải luôn mang theo quà người đàn ông khác tặng trên người, nghe thế nào cũng đều cảm thấy có chút quái dị.
"Khụ khụ, em Hà à, đầu óc của hai kẻ ngu này không thể xoay chuyển, em đừng quan tâm bọn họ làm gì, chẳng qua phù bình an này quả thật là đồ tốt, em cứ mang bùa bình an này trên người như bình thường là được rồi."
Hàn Kiều Kiều nhìn ra sự xấu hổ của Tào Hà, mà sau khi cô ấy nói ra mấy lời này, vẻ mặt của Phương Minh cùng Trương Tiểu Long bắt đầu trở nên lúng túng.
Tặng phù bình an, là Phương Minh lâm thời nghĩ tới, bởi vì trên người cậu cũng chỉ có những thứ đồ này, mà cũng bởi vì quá mức kích động cho nên nhất thời Trương Tiểu Long không nghĩ tới hàm nghĩa bên trong.
Sở dĩ Trương Tiểu Long kích động như vậy cũng vì có nguyên nhân, trước đây khi cậu ta rời khỏi thôn Diệu Hà, Phương Minh cũng đã xin lão thần tiên làm một tấm phù bình an cho cậu ta, mà chính là bởi vì tấm phù bình an này mới có thể giúp cậu ta còn sống đến bây giờ, bằng không tại năm mười tám tuổi ấy cậu ta đã chết vì tai nạn xe cộ rồi.
Năm mười tám tuổi ấy, Trương Tiểu Long đang lên cấp 3, dưới tình huống bình thường đương nhiên ngày đó cậu ta sẽ tới trường, nhưng buổi sáng hôm đó lúc cậu ta thức dậy, phù bình an cậu ta đang đeo trên người đột nhiên nóng lên, sau đó hóa thành tro tàn.
Trương Tiểu Long nói tình huống của chiếc phù bình an này cho cha mình, mà ban đầu cha cậu ta đã từng được lão thần tiên nhắn nhủ, biết rõ đây là phù bình an báo động trước, nói cách khác rất có khả năng con trai mình sẽ gặp phải nguy hiểm.
Cuối cùng cha Trương Tiểu Long xin nghỉ cho cậu ta, suốt ngày hôm ấy đều bắt cậu ta ở trong nhà không được ra ngoài, cha mẹ cậu ta cũng ở nhà trông coi, kết quả ngày này bình an vô sự.
Giữa lúc Trương Tiểu Long cùng cha mẹ nghi ngờ liệu có phải phù bình an này không có ích gì hay không, đột nhiên tin tức trên báo ngày thứ hai làm một nhà Trương Tiểu Long chấn kinh, một chiếc xe buýt cùng một chiếc xe vận tải bị mất tay lái tông vào nhau, trên xe có tám người chết.
Bởi vì là xe buýt của lớp một lúc sáng sớm, kỳ thực người trên xe cũng không nhiều, cũng chỉ có mấy hành khách như vậy, nhưng cuối cùng chỉ có tầm hai ba người sống sót, hơn nữa cho dù có còn sống thì cũng bị thương nặng, có thể nghĩ tràng tai nạn giao thông này nghiêm trọng đến mức nào.
Mà điều khiến một nhà Trương Tiểu Long cảm thấy nghĩ mà sợ chính là, nếu như ngày hôm qua Trương Tiểu Long không xin nghỉ, như vậy cậu ta cũng sẽ leo lên xe buýt này đi về phía trường học, nói cách khác rất có thể cậu ta cũng sẽ vì tràng tai nạn giao thông này mà mất mạng.
Phù bình an, cứu Trương Tiểu Long một mạng, đây là chuyện mà người một nhà Trương Tiểu Long đã nhận định, cũng chính vì vậy, thấy Phương Minh đưa tặng phù bình an, Trương Tiểu Long mới có thể kích động như vậy, đến mức trong lúc nhất thời đều quên sự khác biệt giữa nam và nữ.
"Anh Minh, kỳ thực mấy năm nay em vẫn luôn giữ liên hệ với chị Hàn, vốn cũng muốn quay về thôn tìm anh, nhưng khi đó lão thần tiên đã cố ý dặn dò, sau khi rời khỏi thôn thì không thể trở về nữa, cho nên nhiều năm như vậy cũng không có tin tức của anh Minh."
Trương Tiểu Long giải thích một câu, Phương Minh cũng hiểu, trước đây sư phụ mình có nói qua, duyên phận của đám người Hàn Kiều Kiều và thôn Diệu Hà đã kết thúc, không thể lại trở lại thôn Diệu Hà, cho nên đám người Trương Tiểu Long mới không trở lại thôn Diệu Hà nữa, đương nhiên cũng không có phương thức liên lạc của mình.
"Anh Minh, để em gọi điện thoại cho cha em, nếu cha em biết anh đã đến, nhất định sẽ cao hứng vô cùng."
Trương Tiểu Long nói xong liền lấy di động ra, mà Hàn Kiều Kiều nghe nói như thế làm bộ giận dữ: "Hừ, biết chị qua đây, Trương mập mạp cậu liền nói cho chú Trương, xem ra mặt mũi của chị là không đủ lớn rồi."
"Cái kia, chị Hàn... Kỳ thực cha em cũng thường xuyên nhắc tới chị, nhất là mẹ của em, vô cùng thích coi mấy bộ phim chị diễn, thường xuyên khóc thành người nước mắt đó."
"Được rồi, đùa cậu đấy, gọi điện thoại cho chú Trương đi, cũng đã lâu rồi không được gặp chú Trương, vừa lúc có thể mời chú ấy đi ăn trưa luôn."
Thấy Trương Tiểu Long mạnh mẽ giải thích, Hàn Kiều Kiều tức giận quay đầu trừng trắng mắt, đương nhiên cô ấy biết vì sao Trương Tiểu Long không báo cho chú Trương về bản thân mình, đó chính là vì chú Trương rất ưa thích ghép đôi bậy bạ.
Ban đầu ở thôn Diệu Hà, chú Trương cũng không ít lần loạn phối cho mình và Trương Tiểu Long, chẳng qua bây giờ Trương Tiểu Long đã có bạn gái, nghĩ đến hẳn chú ấy sẽ không ghép loạn nữa.
Điện thoại của Trương Tiểu Long được đả thông, mà chú Trương nghe được Phương Minh tới Nhạc Dương, thực sự kích động vô cùng, lập tức muốn nói chuyện với Phương Minh ngay.
"Alo, chú Trương, đã lâu không gặp, chú vẫn khỏe chứ ạ?" Tiếp nhận điện thoại của Trương Tiểu Long, Phương Minh cười ha hả thăm hỏi.
"Phương Minh, tên nhóc cháu còn nhớ tới chú Trương sao? Đã nhiều năm như vậy mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, được rồi, không cần nói gì cả, nói Tiểu Long dẫn cháu về nhà đi, chú cũng sẽ trở về ngay bây giờ, hai chú cháu mình cùng uống mấy chén."
Âm thanh ở đầu bên kia điện thoại di động có chút ầm ĩ, chú Trương lớn tiếng nói vào điện thoại, Phương Minh đang muốn đáp lại, thế nhưng đúng lúc này bên đầu kia điện thoại lại có âm thanh khác truyền tới.
"Tổng giám đốc Trương, lại xảy ra chuyện rồi, lại có công nhân bị thương, thật là quá tà môn."
"Được rồi, tôi biết rồi, một lát nữa tôi sẽ đi qua nhìn một chút."
Chú Trương thấp giọng, thế nhưng Phương Minh vẫn nghe được rõ rõ ràng ràng, lập tức nhíu mày một cái.
"Phương Minh à, chỗ chú có một ít chuyện phải xử lý ngay, xử lý xong chú sẽ trở về, cháu và Kiều Kiều trở về với Tiểu Long trước đi nhé."
"Vâng, chú Trương cứ làm việc của chú trước đi ạ."
Sau khi cúp điện thoại, Phương Minh trầm tư một lát, sau đó quay qua hỏi Trương Tiểu Long: "Tiểu Long, hiện tại có phải công trường của chú Trương đang gặp phải chuyện gì hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận