Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 488: Cô chủ nhỏ (2)

Chương 488: Cô chủ nhỏ (2)
Mà đến lúc đó, anh ta lại kéo Mã Long lên, thuận tiện giúp Mã Long nói vài lời lời hữu ích, Vương Hâm hẳn cũng sẽ không trách cứ Mã Long cái gì.
Nói tới nói lui, vẫn là bởi vì Bern cho rằng Phương Minh chỉ là có chút quan hệ với nhà họ Vương mà thôi, nhưng tự thân Phương Minh lại không có thực lực gì đấy, khả năng lớn nhất chính là Phương Minh có quan hệ thân thích gì đó với nhà họ Vương.
Sở dĩ làm ra phán đoán như vậy là vì vừa nãy anh ta đã đi tìm Quế Luân, sau khi anh ta hỏi thăm một chút thì Quế Luân đã nói hết mọi chuyện về Phương Minh ra, Phương Minh cũng chỉ là một người vừa mới tới thành phố Sheffield mà thôi, thế mà lại có quan hệ với nhà họ Vương sâu như vậy, vậy chỉ có thể là quan hệ thân thích rồi.
"Đắc tội với cậu Tần? Chuyện gì đã xảy ra?"
Nhưng điều khiến Bern không nghĩ tới là Vương Hâm còn chưa mở miệng thì cha của anh ta lại mở miệng trước rồi, hơn nữa còn là trầm mặt nghiêm túc hỏi, điều này khiến trong lòng của anh ta đột nhiên dâng lên cảm giác xấu.
"Cha, là như vậy, cậu Tần đi vào buổi vũ hội cùng một người phụ nữ, mà người phụ nữ đó còn là người phụ nữ mà Mã Long nhà họ Mã yêu thích, trong lòng Mã Long có chút tức giận, mà Mã Long là bạn của con, cho nên con liền đứng về phía Mã Long, lúc cậu Tần đây muốn tham quan thư viện nhà chúng ta con đã cự tuyệt."
Quay đầu nhìn về phía cha mình, Bern không dám giấu giếm một chút nào, bởi vì việc này cha anh ta chỉ cần tra một chút liền có thể biết tiền căn hậu quả đấy.
"Thật là quá làm càn, cậu Tần chẳng những là khách quý của nhà họ Vương, càng là khách quý của gia tộc Corgi chúng ta, mày vậy mà cũng dám đắc tội cậu Tần."
Mercy sắc mặt tái xanh không chút do dự tát Bern một cái, Bern làm sao có thể nghĩ đến cha mình đột nhiên lại đánh mình, căn bản còn chưa kịp phản ứng, coi như anh ta có kịp phản ứng cũng không dám né tránh.
Bốp!
Một tát này của Mercy trực tiếp đánh lên mặt Bern, tiếng vang lạnh lẽo trong nháy mắt thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong sảnh lớn, tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Mercy.
Không ngờ trong tình huống này mà Mercy lại ra tay đánh con của mình, đây quả thực là có chút thể nào tưởng tượng nổi.
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đây là câu ngạn ngữ không phải chỉ có người Trung Quốc biết, mà người nước ngoài cũng không ngoại lệ, cho dù có bất mãn con mình tới mức nào, tình huống bình thường đều sẽ đợi vũ hội kết thúc, sau khi người ngoài rời khỏi nơi này hết rồi mới ra tay giáo huấn con mình, trước mặt nhiều người như vậy lại đánh con mình, sau này Bern còn mặt mũi nào đối diện với người khác nữa?
"Lập tức xin lỗi cậu Tần, nếu như cậu Tần không chấp nhận lời xin lỗi của mày thì mày hãy cút ngay khỏi gia tộc Corgi đi."
Vẻ mặt của Mercy rất nghiêm túc, trong giọng nói cũng không chừa lại chút đường thương lượng nào, điều này khiến sự tức giận của Bern khi bị đánh trước mặt người khác biến mất hẳn, so sánh với mặt mũi, việc bị đuổi ra gia tộc Corgi mới là thứ mà anh ta sợ nhất.
Về điểm này anh ta và Mã Long không có gì khác nhau, Mã Long rời khỏi nhà họ Mã rồi thì cái gì cũng không phải, mà anh ta rời khỏi gia tộc Corgi đồng dạng cũng là như vậy.
"Cậu Tần, là tôi làm sai, xin cậu có thể tha thứ cho tôi."
Bern vội vã hướng phía Phương Minh xin lỗi, giờ khắc này trong lòng của anh ta đã không còn tính toán nhỏ mọn gì nữa, về phần chuyện thay Mã Long biện hộ anh ta tới nghĩ cũng không thèm nghĩ nữa, có thể bảo vệ chính mình cũng đã may lắm rồi.
Trong lúc Bern cúi đầu cầu xin Phương Minh tha lỗi, sắc mặt Vương Hâm trở nên âm trầm xuống, quét mắt nhìn về phía Mã Long cách đó không xa, lạnh lùng nói: "Nếu gia phong nhà họ Mã là như vậy thì nhà họ Vương tôi cũng không cần tiếp tục hợp tác cùng nhà họ Mã rồi, đợi khi có thời gian tôi sẽ tìm Mã Lượng nói rõ ràng."
Mã Lượng là người cầm quyền nhà họ Mã, cũng là cha của Mã Long. Nghe được Vương Hâm nói ra lời này, Mã Long mặt xám như tro tàn, bởi vì anh ta biết kết cục của anh ta đã được chú định ngay giờ phút này, đó chính là bị gia tộc vứt bỏ.
Cha mình có ba đứa con trai, anh ta rõ ràng có thể hiểu được cha mình sẽ đưa ra lựa chọn thế nào trong thời gian tới, gia tộc càng lớn có đôi khi lại càng không có tình cảm gì, mọi thứ đều là dựa vào lợi ích để nói chuyện.
Trong lòng Phương Minh cũng hơi kinh ngạc, bởi vì cậu thật không ngờ Mercy dĩ nhiên lại làm ra hành động nghiêm phạt nặng nề như vậy đối với chính con trai mình, mà chỉ bởi vì anh ta đã đắc tội với mình, thậm chí còn muốn trục xuất anh ta ra khỏi gia tộc.
Trên thực tế, Phương Minh không hề biết sở dĩ Mercy làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, bởi vì Mercy rất rõ ràng cô chủ nhỏ có ý nghĩa thế nào đối với gia tộc Corgi, nhất là Phương Minh đã nói qua, cô chủ nhỏ gọi cậu là anh, như vậy từ trình độ nào đó đến nói, Phương Minh coi như là chủ của bọn họ.
Con mình đắc tội với anh của cô chủ nhỏ, nếu như bị những người trong tộc biết chuyện này thì con mình cũng không phải chỉ là bị trục xuất khỏi gia tộc đơn giản như vậy, khả năng rất lớn là nó sẽ bị mất mạng luôn.
Cho nên, nếu muốn bảo trụ tính mệnh của con trai mình thì chỉ có thể làm cậu Tần tha thứ cho con trai của ông ta.
"Quên đi, chút chuyện nhỏ này tôi không để ở trong lòng."
Phương Minh cũng không thù hận gì Bern vì tính ra Bern cũng không đắc tội gì với cậu, nghe được lời nói của Phương Minh, Mercy thở phào nhẹ nhõm, hướng phía Bern quát lên: "Còn không mau cám ơn cậu Tần."
"Cám ơn, cám ơn cậu Tần."
Bern vội vàng nói cám ơn, cả người cũng được thả lỏng, chỉ một chốc lát như vậy mà sau lưng anh ta đã ướt đẫm.
Vũ hội vẫn là phải tiếp tục, chẳng qua Mercy không tự mình chủ trì mà giao vũ hội cho em trai của ông ta chủ trì, về phần mình thì không kịp chờ đợi theo Phương Minh rời khỏi.
Lúc Phương Minh rời khỏi sảnh lớn, toàn bộ người trong sảnh lớn đều nhớ kỹ gương mặt của Phương Minh, có thể trở thành khách quý của gia tộc Corgi cùng nhà họ Vương, người thanh niên trẻ tuổi tới từ phương Đông huyền bí này rõ ràng có địa vị không tầm thường, nếu có thể tuyệt đối không thể đắc tội.
Ngoài sảnh lớn, Quế Luân cũng đang đứng ở nơi đó, thấy Phương Minh đi ra trên mặt lộ vẻ vui mừng nghênh đón.
"Tần..."
"Cô Quế, tôi có một số việc phải rời đi trước."
Nghe được lời nói của Phương Minh, Quế Luân đang chuẩn bị mở miệng nói cô cũng muốn rời khỏi, vừa lúc thời gian còn sớm có thể tìm nơi vắng vẻ nào đó hẹn hò, chẳng qua Mercy lại đi ra đúng lúc này khiến câu nói của Quế Luân như nghẹn trong họng.
"Cậu Tần, là ngồi xe của tôi vẫn là…?"
"Liền phiền phức ông Mercy đây, xe của tôi để lại cho cô Quế, đến khi vũ hội kết thúc cô Quế muốn đi đâu trực tiếp nói cho tài xế là được rồi."
Lời nói của Phương Minh khiến Quế Luân trầm mặc, có Mercy ở đây, Quế Luân cho dù có không tình nguyện cỡ nào cũng không thể bộc lộ ra, không thể làm gì khác hơn là hậm hực đáp: "Vậy cám ơn cậu Tần."
"Không cần, lần này vẫn còn phải cảm ơn cô Quế đã đưa tôi đến nơi này, khiến tôi nhận được đáp án mình muốn."
Cùng Quế Luân hàn huyên vài câu, sau đó tài xế của gia tộc Corgi cũng lái xe đến cửa, Phương Minh không nói thêm gì nữa, cùng hai người Mercy lên xe, đi về phía vùng núi ngoài thành.
Sau một tiếng, xe tới lâu đài trên núi, Phương Minh cùng Mercy hai người từ trên xe bước xuống đi vào sảnh lớn, Chu Hải được thông báo từ trước đã sớm ôm Alice còn buồn ngủ ngồi trong sảnh lớn chờ.
Ngay khoảnh khắc khi bước chân vào sảnh lớn, ánh mắt của Mercy đã rơi vào trên người Alice, sau đó lại nhìn chòng chọc không rời mắt, vẻ mặt lần thứ hai trở nên kích động lên.
"Không sai, là cô chủ nhỏ, bộ dáng này của cô bé giống ông chủ như đúc."
Một lúc sau, thân thể Mercy không ngừng run rẩy đi về phía Alice, mà khi đi tới vị trí chỉ còn cách Alice có năm mét, đột nhiên ông ta quỳ sụp xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận