Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1045: Bắt đầu đại chiến

Chương 1045: Bắt đầu đại chiến
Tinh Thần Đồ khiến thân thể Cẩn Vô Ngân bị ma diệt, lúc này trên bầu trời chỉ còn sót lại hai người Phương Minh cùng phân thân.
Tinh Thần Đồ chậm rãi tiêu tán, Phương Minh đang muốn mở miệng, chẳng qua ngay sau đó dường như cậu đã nhận ra điều gì, trong nháy mắt bóng người biến mất tại chỗ, mà cự thú đồ hiện lên phía sau phân thân của Phương Minh cũng biến mất, đồng thời trong miệng phân thân đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt khuôn mặt trở nên tái nhợt.
Ngay khi phân thân của Phương Minh làm xong những biến hóa này, một tiếng hét phẫn nộ truyền tới.
"Các ngươi dám làm càn, dám không đặt pháp lệnh của Vực chủ trong lòng."
Trong tiếng quát to này, quỷ khí tràn ngập phủ Sơn chủ tiêu tán trong nháy mắt, một bóng người từ chỗ xa xa chớp mắt đã tới, người tới là một ông lão, lão ta vừa xuất hiện, toàn bộ người trong Sơn thành liền cảm thấy một luồng uy áp khủng bố kéo tới, còn mạnh mẽ hơn so với uy áp Cẩn Vô Ngân tản mát ra trước kia.
"Người này... còn mạnh mẽ hơn cả Sơn chủ?"
Không ít cường giả lộ ra vẻ mặt kinh hãi, ở Nam Vực lại có tồn tại có thể mạnh mẽ hơn cả Sơn chủ, không cần nói cũng biết người này tới từ Vực thành, hơn nữa một câu vừa rồi cũng đã để lộ tin tức ấy.
"Tần Dương, Cẩn Vô Ngân đâu?"
Ánh mắt lão già nhìn chằm chằm phân thân của Phương Minh, mà phân thân của Phương Minh chỉ thản nhiên đáp lại: "Đã bị ta diệt sát, hình thần câu diệt."
Xôn xao!
Phân thân của Phương Minh vừa nói những lời này ra khỏi miệng, toàn bộ Sơn thành một mảnh xôn xao, bọn họ không thể nào ngờ được cuối cùng Tần Dương đại nhân lại có thể thành công, nghịch tập giết chết Sơn chủ.
Sắc mặt ông lão âm tình bất định, dường như đang phán đoán độ tin cậy trong lời nói của phân thân Phương Minh, chẳng qua bản thân hắn thật sự không thể cảm ứng được hơi thở của Cẩn Vô Ngân, lấy thực lực của hắn, nếu Cẩn Vô Ngân còn sống nhất định không thể tránh khỏi cảm giác của hắn.
Quan trọng nhất là, Cẩn Vô Ngân vốn không cần trốn.
"Tần Dương dám phạm thượng, tổn hại pháp lệnh của Vực chủ, ngươi có biết tội này lớn tới cỡ nào không?"
"Vực sử, Cẩn Vô Ngân ỷ vào thân phận của Sơn chủ, nhiều lần phái người tập sát ta, lần này lại càng sắp xếp ba vị cường giả Lục phẩm ám sát ta, là Cẩn Vô Ngân vi phạm pháp lệnh của Vực chủ trước, ta bị buộc bất đắc dĩ, vì tự bảo vệ mình mới không thể không ra tay."
Cho dù đã bị thương, phân thân của Phương Minh vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Sắc mặt Vực sử âm trầm, hắn phụng lệnh Vực chủ đến để ngăn cản chiến đấu bên này, lúc trước Vực chủ cảm ứng được bên này có ba động chiến đấu, hơn nữa còn có năng lượng cấp bậc Thất phẩm giao động.
Nếu là chiến đấu giữa cường giả Lục phẩm tuyệt đối không thể khiến Vực chủ chú ý, nhưng cường giả Thất phẩm lại tương đương với Sơn chủ, toàn bộ Nam Vực cũng chỉ có mười vị cường giả Thất phẩm, ngoại trừ Sơn chủ ngũ Sơn chỉ có năm Vực sử là bọn họ.
Dựa theo Vực chủ phân phó, hắn sẽ qua đây nhắn nhủ lại mệnh lệnh của Vực chủ, sau đó phải quát mắng Sơn chủ Lạc Sơn một trận. Vực chủ đã ra lệnh vậy mà Sơn chủ Lạc Sơn lại dám chống lại mệnh lệnh, không đặt Vực chủ vào trong mắt.
Vậy mà hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, kết cục sau cùng lại là Sơn chủ Lạc Sơn vẫn lạc, hình thần câu diệt.
Về Tần Dương, đương nhiên hắn cũng biết, bởi trước đó không lâu Vực chủ đã yêu cầu các Sơn chủ thống kê tư liệu của cường giả Lục phẩm dưới quyền, trong đó có tư liệu của Tần Dương, lúc đó Vực chủ còn khen Tần Dương một câu, nói Tần Dương có thể coi là một vị thiên tài, có lẽ sẽ tỏa sáng lấp lánh trên chiến trường.
Dựa theo lẽ thường, cho dù Tần Dương cùng Cẩn Vô Ngân có ân oán gì, nhưng Cẩn Vô Ngân là Sơn chủ Lạc Sơn, ở Lạc Sơn hắn có quyền uy chí cao vô thượng, cho dù Tần Dương có ân oán với Cẩn Vô Ngân cũng nên đến Vực thành tìm Vực chủ giữ gìn lẽ phải, mà không nên ra tay với Cẩn Vô Ngân, lại càng không nên giết chết Cẩn Vô Ngân, đây có thể coi là làm trái với quy tắc của Nam Vực.
Nhưng Vực sử cũng biết, lúc này là tình huống đặc biệt, Vực chủ đặc biệt cần cường giả Lục phẩm, đây cũng là nguyên nhân vì sao Vực chủ phái bản thân mình đến đây, nếu Cẩn Vô Ngân chưa chết, hắn sẽ nghiêm phạt Tần Dương, nhưng sẽ không giết Tần Dương.
Nhưng bây giờ Cẩn Vô Ngân đã chết rồi, mà Tần Dương chỉ mới đạt tới cảnh giới Lục phẩm lại có thể nghịch tập giết chết Cẩn Vô Ngân, thể hiện rõ tiềm lực. Lại thêm lúc này là lúc có việc cần dùng người, hắn hiểu rõ, lần này, cho dù là Vực chủ cũng sẽ không phạt Tần Dương quá nặng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Vực sử cũng có chừng mực, từ tốn nói: "Vực chủ ban bố pháp lệnh, trong quãng thời gian này quỷ tu Lục phẩm trở lên không được phép tùy ý ra tay, Cẩn Vô Ngân tổn hại pháp lệnh của Vực chủ, đó là chết chưa hết tội, nhưng Tần Dương ngươi cũng đã xúc phạm tới pháp lệnh, nể tình ngươi bị ép tới mức phải ra tay, lão phu sẽ xin Vực chủ giảm nhẹ tội lỗi giúp ngươi."
"Cảm ơn Vực sử."
Phân thân của Phương Minh quay qua ôm quyền với Vực sử, kết quả nằm trong dự liệu của phân thân, lúc này chắc chắn Vực chủ sẽ không phạt phân thân quá nặng, tối đa cũng chỉ răn dạy một phen mà thôi. Đương nhiên, chỉ sợ Vực sử trước mắt này cũng có tâm tư riêng.
Dù sao Cẩn Vô Ngân cũng chết rồi, mà bản thân mình còn chưa đạt tới cảnh giới Thất phẩm, dựa theo lẽ thường vị trí Sơn chủ Lạc Sơn còn chưa đến lượt phân thân nhận, như vậy chỉ có thể phái ra một vị từ trong năm vị Vực sử làm Vực chủ.
Địa vị của Vực sử giống như Sơn chủ, nhưng trên thực tế quyền lực lại không lớn như Sơn chủ, điều này cũng giống như một người là người đứng đầu một ban ngành cấp trung ương, một người lại là đại tướng nơi biên cương xa xăm, nếu so sánh giữa hai người, đương nhiên người ở phía sau phải có quyền lực lớn hơn nhiều, bởi vì phạm vi Sơn chủ quản hạt lớn hơn, đương nhiên cũng sẽ nhận được nhiều tài nguyên tu luyện hơn.
Vị trí Sơn chủ Lạc Sơn sẽ rơi xuống trên đầu vị Vực sử nào, phân thân của Phương Minh không chú ý, chỉ cần có thể giải quyết Cẩn Vô Ngân, đồng nghĩa với nguy cơ bại lộ thân phận cũng không còn.
Một ngày sau!
Pháp lệnh Vực chủ Nam Vực lập tức truyền tới, vị trí Sơn chủ Lạc Sơn do phân thân của Phương Minh đảm nhiệm.
Quy tắc pháp lệnh này vừa ra, toàn bộ cường giả Nam Vực xôn xao một mảnh, chẳng qua ngẫm nghĩ lại lại thấy cũng có thể tiếp nhận.
Phân thân của Phương Minh đánh bại Cẩn Vô Ngân ngay trước mặt nhiều người như vậy, mặc dù không đạt tới cảnh giới Thất phẩm, nhưng lấy cảnh giới Lục phẩm đánh chết cảnh giới Thất phẩm đã đủ chứng minh thực lực của bản thân, có làm Sơn chủ Lạc Sơn cũng không có vấn đề gì.
Phủ Sơn chủ.
Phương Minh cùng phân thân ở trong mật thất, đều ngồi ngay ngắn.
"Xem ra Vực chủ Nam Vực muốn thu đạo hữu làm thuộc hạ, thậm chí ngay cả vị trí Sơn chủ cũng giao cho đạo hữu."
Phương Minh cười cười, ngay cả một màn quát mắng tượng trưng mà cậu và phân thân đã suy đoán cũng không có, trực tiếp giao vị trí Sơn chủ ra, điều này đã nói rõ một vấn đề, đó chính là Vực chủ Nam Vực muốn bắt lấy tâm của phân thân.
Mục đích khiến hắn muốn bắt lấy tâm của phân thân là gì, đương nhiên là vì muốn phân thân trở thành thuộc hạ trung thành của hắn, bán mạng cho hắn.
Nhất là thời điểm bùng nổ đại loạn như thế này, Vực chủ Nam Vực lại muốn thu mua lòng người như vậy, chỉ có thể nói Vực chủ Nam Vực rất xem trọng trận chiến đấu này đồng thời còn không có mấy phần chắc chắn.
Nếu không hắn hoàn toàn không cần phải làm như vậy, nói cho cùng, hành vi này của phân thân của Phương Minh có thể xem là phạm thượng, mà những người nắm quyền lại không thích nhìn thấy người phạm thượng nhất, bởi vì điều này đại biểu kiệt ngạo bất tuần, đại biểu cho khó khống chế.
"Đối với chúng ta, đây ngược lại là một tin tức tốt."
Phân thân gật đầu, Vực chủ Nam Vực càng như vậy càng nói rõ cha Phương Minh mang đến cho bọn hắn một áp lực rất lớn, lớn đến mức cho dù là hai vực liên thủ cộng thêm một lão Vực chủ cũng không thể nắm chắc phần thắng.
"Dựa theo tin tức tôi nhận được, nửa tháng sau, Tây Vực sẽ bỏ phong, đến lúc đó đại chiến sẽ bắt đầu, nửa tháng này đạo hữu cứ ở lại trong phủ Sơn chủ đi."
"Ừm."
Phương Minh gật đầu, thời gian nửa tháng này cậu sẽ ở lại cõi âm, gần đây dương gian có thể tính là ổn định, quan trọng nhất là cậu đã sắp xếp xong xuôi, Tử Du cùng Kiều Kiều sẽ không gặp phải chuyện gì.
...
Phân thân của Phương Minh không thể nào ở trong mật thất mãi được, mới vừa trở thành Sơn chủ phân thân có rất nhiều chuyện phải xử lý, không chỉ phải làm yên lòng tất cả thế lực lớn nhỏ trong khu vực Lạc Sơn, đồng thời còn phải phát triển lực lượng tâm phúc của mình, tiếp thu tài nguyên Cẩn Vô Ngân lưu lại.
Trong mật thất, nơi ngực Phương Minh có quang mang chợt lóe, một bóng người xuất hiện ở trước mặt cậu, chính là Sở Niệm Điệp đã bị cậu đưa vào bên trong bảo tháp.
Trên mặt Sở Niệm Điệp có thêm vẻ mờ mịt, chẳng qua rất nhanh đã khôi phục thanh minh, nhìn Phương Minh đang đứng trước mắt cô ấy, trong đôi mắt xinh đẹp có vẻ kinh ngạc.
Sau khi bị đưa vào bảo tháp, Sở Niệm Điệp vẫn duy trì trạng thái hôn mê, mà trí nhớ của cô ấy còn đang dừng lại ở khoảnh khắc bản thân vào phòng, lúc này phát hiện bản thân đã tới một nơi giống như mật thất, trên mặt cô ấy đột nhiên lộ ra vẻ tuyệt vọng.
"Vẻ mặt này của cô Sở là sao?" Phương Minh thấy biểu tình trên mặt Sở Niệm Điệp thay đổi liên tục, cười cười hỏi.
"Xem ra, nửa đời sau của tôi hẳn phải vượt qua trong này rồi."
Trên mặt Sở Niệm Điệp có vẻ thê lương, mình là người của Sơn chủ, mà kế hoạch của Sơn chủ đã bị đối phương nhìn thấu, nếu đổi lại là mình, mình cũng sẽ không để kẻ dám có ý đồ mưu hại mình sống sót, cho dù không giết chết thì cũng phải nhốt lại.
Về phần vì sao đối phương không giết mình, Sở Niệm Điệp không cho rằng do cậu Phương trước mặt có thiện tâm, người có thể tu luyện tới cảnh giới Lục phẩm, sao hai tay có thể không nhiễm máu tươi. Đối với đối phương, giá trị duy nhất của chính mình có thể cỗ thân thể này.
Có lẽ nửa đời sau mình sẽ vĩnh viễn bị nhốt bên trong mật thất này, trở thành một món đồ chơi.
"Vì sao cô Sở lại nói vậy? Nếu cô Sở muốn đi tôi cũng sẽ không ngăn cản."
"Cậu Phương, cậu thật sự sẽ thả tôi đi sao? Cậu không sợ tôi nói bí mật của hai người cho Sơn chủ sao?" Vẻ mặt Sở Niệm Điệp tràn đầy khiếp sợ.
"Nói cho Sơn chủ?" Phương Minh cười cười, nói: "Cho dù cô muốn nói cho Sơn chủ cũng chỉ sợ cô không cơ hội này, Sơn chủ Lạc Sơn đã bị tru sát, hiện tại Sơn chủ mới là Tần Dương."
"Cái gì!"
Giọng nói của Sở Niệm Điệp tăng cao, kết quả này là kết quả mà cô ấy không thể nghĩ tới, không ngờ Sơn chủ đã chết rồi?
Nhưng Sở Niệm Điệp tin tưởng, hẳn người trước mắt này sẽ không lừa gạt mình mấy chuyện như vậy, bởi vì có lừa cũng chẳng có ý nghĩa gì, bản thân mình nào có giá trị gì đáng để đối phương phí tâm lừa dối.
"Chỉ cần cô Sở không rời khỏi Sơn thành, cô muốn đến nơi nào tùy ý cô, hơn nữa Xuân Nhạc Cung cũng sẽ không gây phiền toái gì cho cô."
Đối với Sở Niệm Điệp, không biết vì sao, Phương Minh vẫn luôn muốn giúp đối phương một chút, đương nhiên cũng chỉ giới hạn trong mức thưởng thức, không cái bất kỳ tâm tư gì khác.
"Tôi hiểu được."
Sở Niệm Điệp rơi vào trầm tư, cô ấy đang suy nghĩ xem bản thân nên làm gì trong những ngày tiếp theo, nếu đối phương đã nói vậy, chắc chắn cũng đã giải quyết xong vấn đề bên phía Xuân Nhạc Cung, nhưng ở Sơn thành này bản thân mình không có bất kỳ thực lực gì, mặc dù bản thân mình cũng đã tích súc được không ít, nhưng ở nơi như Sơn thành này, không có thực lực lại có tiền chẳng khác nào một con dê béo trong mắt người khác.
"Cậu Phương, tôi muốn ở lại phủ Sơn chủ, chỉ cần cậu Phương sắp xếp một chỗ ở cho tôi là được rồi."
Cuối cùng, Sở Niệm Điệp suy nghĩ rõ ràng, nếu bản thân mình rời khỏi Sơn thành chắc chắn sẽ khiến đối phương cảm thấy không yên lòng, nếu đã vậy còn không bằng trực tiếp ở lại phủ Sơn chủ, sau đó dựa vào tài nghệ của mình sống qua ngày, có thân phận người của phủ Sơn chủ, không có người nào dám có ý đồ gì với mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận