Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 712: Không phải người của thời đại này

Chương 712: Không phải người của thời đại này
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Bữa tiệc này, ăn cơm Pháp!
Đối với đồ ăn của người nước ngoài, Phương Minh vẫn không quen ăn, dù cho cậu ở nước ngoài xấp xỉ một năm, nhưng phần lớn đều ăn món ăn Trung Quốc, cơm Tây cũng liền ăn mấy lần như vậy.
"Mai Tử, trước đây không phải cậu rất chán ghét ăn bữa ăn tây ấy ư, thế nào lần này lại ăn một cách nghiêm túc như vậy."
Trên bàn cơm, Lăng Sở Sở hơi nghi hoặc một chút nhìn về phía Diệp Mai, mà trên thực tế Phương Minh cũng chú ý tới, trong số những người ở đây, tư thái ăn cơm của Diệp Mai kỳ quái nhất.
Cơm Tây, đối với với người ở thời đại này đã không tính là chuyện lạ gì, nhưng khi Diệp Mai dùng dao nĩa vẻ mặt cô ấy rất kỳ quái, thật giống như hành hương vậy, biểu tình trên mặt là trong hưng phấn lại mang theo vẻ khẩn trương, vẻ mặt như thế làm sao có thể sẽ xuất hiện trên người một cô gái con nhà giàu có?
Dù cho không biết tính cách của Diệp Mai lúc trước, Phương Minh cũng phát hiện ra Diệp Mai này có điểm gì đó không đúng, một người theo thời gian trôi qua nhất định là sẽ có biến hóa đấy, nhưng tuyệt đối không phải thời gian ngắn ngủi có thể hình thành, quan trọng nhất là biến hóa của Diệp Mai theo một cách hoàn toàn không thể nào hiểu được.
Cử chỉ ưu nhã, giống những danh viện nổi tiếng, từ bên trong lời Lăng Sở Sở cùng Trương Thư Thần nói, Phương Minh biết Diệp Mai lúc này và Diệp Mai trong dĩ vãng hoàn toàn là hai thái cực.
"Phương Minh, thế nào?"
Đợi khi Diệp Mai đi về phía nhà vệ sinh, Lăng Sở Sở liền lập tức mở miệng hỏi Phương Minh một câu.
"Không nhìn ra có vấn đề gì, nhưng ngôn hành cử chỉ thực sự có chút kỳ quái." Phương Minh suy nghĩ một chút đáp.
"Nhìn cái gì? Phương Minh, cậu là bác sĩ?"
Trương Thư Thần có chút tò mò, cô ấy không biết bạn thân mình có quan hệ như thế nào cùng mấy vị này, nhất là quan hệ cùng người thanh niên tên Phương Minh này, bởi vì chỉ dựa vào một câu nói của đối phương, liền để cho em trai mình chia tay với bạn gái, tối thiểu nói rõ quan hệ này không bình thường.
"Tôi không phải là bác sĩ." Phương Minh cười cười lắc đầu.
"Không biết vì sao, em cảm thấy chị Diệp Mai có chút cổ quái, cái loại cảm giác này không thể nói thành lời, thật giống như... Thật giống như..." Diệp Tử Du cũng hơi nhíu mày, tựa hồ đang sưu tầm chữ thích hợp để hình dung.
"Giống như là một tiểu thư khuê các." Đường Diễm tiếp một câu.
Lời Đường Diễm nói khiến cho hai mắt Diệp Tử Du sáng ngời, gật đầu nhẹ, công nhận nói: "Chính là như vậy, chị Diệp Mai cho em cảm giác giống như là tiểu thư khuê các."
Tiểu thư khuê các, đây là một lời ca ngợi, hình dung nữ tử có cử chỉ ổn trọng, hỉ nộ ái ố không lộ ra, đối nhân xử thế lễ phép phóng khoáng, có tri thức hiểu lễ nghĩa.
Có thể nói, đây là cô gái mà rất nhiều đàn ông hy vọng gặp được, nhưng thế giới hiện tại thật sự quá ít cô gái giống như vậy, chí ít Diệp Mai liền không phải tính tình như thế.
"Nếu phải nói, Diệp Mai này thật giống như không phải người của thời đại này, cậu xem con gái thời đại này, có người nào lúc ăn cơm lại im lặng không nói, cũng không chơi điện thoại di động?"
Trần Trạch ở một bên tiếp một câu, dù khi cậu ta nói câu này rất vô tâm, lại khiến cho trong mắt Phương Minh hiện lên tia sáng thoáng qua, cậu vẫn cảm thấy Diệp Mai mang đến cho cậu một cảm giác có chút cổ quái, nhưng chỉ là không thể nói thành lời, mấy lời này của Trần Trạch xem như là đề tỉnh cậu.
"Đúng đúng đúng, tôi chính là cảm thấy như vậy, chị Diệp Mai giống như tiểu thư danh viện thời dân quốc ấy." Đường Diễm cũng phụ họa theo nói.
“Biến hóa của chị Diệp Mai cũng rất cổ quái, giống như là thay đổi một người khác vậy, không phải là quỷ nhập vào người đó chứ?" Lăng Duy tùy ý nói một câu.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Lăng Sở Sở cùng Diệp Tử Du còn có Trần Trạch Đường Diễm bốn người đưa mắt nhìn hướng Phương Minh, bởi vì có phải Diệp Mai bị quỷ nhập vào người hay không, nhất định Phương Minh là người có quyền nói nhất.
"Không phải, trên người cô ấy cũng không có hơi thở của mấy thứ đó, hơn nữa hồn phách cũng rất ổn." Phương Minh lắc đầu, cậu biết trong lòng Lăng Sở Sở cùng đám người Diệp Tử Du nghĩ cái gì, trực tiếp cho các cô ấy một đáp án rõ ràng.
"Nha, cậu cái tên thổi da trâu này, hoàn hồn phách, nói hay như cậu có thể thấy hồn phách của người khác vậy." Lăng Duy nghe được lời của Phương Minh lại không mặc kệ, châm chọc nói.
Phương Minh nhìn về phía Lăng Duy, từ tốn nói: "Hồn phách của cậu bất ổn, mỗi sáng sớm đứng lên cả người mềm yếu, không có thời gian nửa tiếng căn bản không thể khơi lên tinh thần."
"A, làm sao cậu biết!"
Giọng nói của Lăng Duy đột nhiên gia tăng, bởi vì cậu ta bị Phương Minh nói trúng rồi. Mặc kệ ngày hôm trước cậu ta ngủ sớm tới mức nào, mỗi ngày lúc thức dậy cậu ta đều cảm thấy cả người vô lực, ít nhất phải nằm ở giường hơn nửa giờ sau đó cả người mới có tinh thần.
"Phương Minh, hồn phách của em trai tôi có vấn đề?" Lăng Sở Sở nghe được lời nói của Phương Minh, cũng là có chút gấp gáp.
"Đương nhiên là có vấn đề, hồn phách hư thoát, cách hồn phách ly thể cũng kém không xa."
Phốc!
Vẻ mặt Phương Minh rất nghiêm túc, Lăng Sở Sở càng thêm lo lắng, nhưng mà vào lúc đó Diệp Tử Du lại đột nhiên bật cười thành tiếng, cảm giác được ánh mắt của mọi người rơi ở trên người mình, khuôn mặt hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
"Này, hồn phách hư thoát là có ý gì?" Lăng Sở Sở truy hỏi.
Phương Minh không trả lời ngay, mà là đưa mắt nhìn về phía Diệp Tử Du, cậu không nghĩ tới vậy mà Diệp Tử Du lại biết ý nghĩ của hồn phách hư thoát, chẳng qua nghĩ đến Diệp Tử Du cũng có xem qua các loại sách dịch kinh, cũng liền hiểu rõ.
"Tửu sắc móc rỗng thân thể quá độ."
Phương Minh nhẹ bỗng nói một câu, khuôn mặt Diệp Tử Du càng ửng đỏ, cô thực sự biết hồn phách hư thoát là có ý gì, kỳ thực chính là phiên bản tăng cường của thận hư, chính là tửu sắc móc rỗng thân thể sau đó còn không biết bảo dưỡng thân thể, cuối cùng từ trên thân thể hư thoát biến thành hồn phách hư thoát.
"Sau này ở trong nhà cho chị, ít đi ra ngoài lêu lổng!"
Lăng Sở Sở nghe được lời nói của Phương Minh, hung dữ trợn mắt nhìn liếc em trai mình một cái, mà lúc này Lăng Duy thì lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù nhìn về phía Phương Minh, chính là một câu nói của người trước mắt này, phỏng chừng tự mình một tuần lễ cũng đừng nghĩ đi ra ngoài chơi.
"Sở Sở, làm sao vậy, em trai cậu lại chọc cậu tức giận?"
Diệp Mai đi toilet trở về, vừa lúc là nghe được lời Lăng Sở Sở nói, có chút hiếu kỳ hỏi.
Mà bởi vì thảo luận của mọi người vừa rồi, cho nên lúc này tất cả mọi người đều chú ý đến hành động của Diệp Mai, càng thêm cảm thấy Diệp Mai giống một tiểu thư khuê các thời dân quốc.
"Diệp Mai, gần đây cậu có gặp phải chuyện cổ quái gì không?" Ở dưới ánh mắt ra hiệu của Phương Minh, Lăng Sở Sở hỏi dò.
Diệp Mai sửng sốt một chút, lập tức cười cười lắc đầu, đáp: "Không có chuyện cổ quái gì hết, đều rất bình thường."
Lăng Sở Sở không biết nên hỏi thế nào, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Phương Minh, chẳng qua lúc này Diệp Tử Du ngược lại mở miệng.
"Chị Diệp Mai, vậy chị có gặp phải chuyện thú vị gì đó không, nghe chị Sở Sở nói, chị Diệp Mai sắp đính hôn, nghĩ đến chồng chưa cưới của chị hẳn rất ưu tú đi."
Nghe được Diệp Tử Du hỏi lên như vậy, trên mặt Diệp Mai ngược lại lộ ra vẻ hạnh phúc, chồng chưa cưới của cô ấy thực sự rất ưu tú, tuy rằng lớn hơn mình vài tuổi, nhưng các phương diện đều rất thành thục, ba mươi tuổi đã bắt đầu tiếp nhận xí nghiệp gia đình, cũng có chút danh tiếng ở thương giới.
"Chị Diệp Mai, em hiếu kỳ hỏi một chút, chồng chưa cưới của chị là làm nghề gì?"
"Chồng chưa cưới của Diệp Mai kinh doanh quần áo, tổ tiên chính là thợ may ở thời nhà Thanh, ngay lúc đó kinh doanh quần áo ở thủ đô rất được quan lại quyền quý hoan nghênh, thậm chí ngay cả quý nhân cung đình lúc đó đều phải tìm nhà chồng chưa cưới của Diệp Mai đặt làm xiêm y."
Lăng Sở Sở trả lời thay Diệp Mai, các cô ấy đều là bạn thân, chồng chưa cưới của Diệp Mai làm nghề gì tự nhiên các cô ấy cũng biết.
"Mấy người cũng đừng xem thường chuyện anh ấy chỉ là một thợ may, vào niên đại đó người có tay nghề rất nổi tiếng đấy, chớ nói chi là có thể có được trong cung yêu thích, sau khi dựng nước, nhà chồng chưa cưới của Diệp Mai kinh doanh vải vóc ở thủ đô, đến hiện tại đã trở thành xí nghiệp vải vóc thứ ba trong toàn quốc, hơn nữa còn có vài cửa hàng may quần áo lâu đời ở thủ đô. Mỗi khi mấy nhà giàu có như chúng tôi có tiệc tùng gì, đều đến đây đặt làm lễ phục kiểu Trung Hoa, một bộ đã có giá hơn trăm nghìn."
"Chẳng qua không phải lúc đầu Diệp Mai câu không hài lòng với chồng chưa cưới của cậu lắm sao? Nói anh ta quá tử khí trầm trầm, giống hệt như một lão già, không có nửa điểm tình thú, thế nào sau này đột nhiên lại thay đổi chủ ý đáp ứng mối hôn nhân này nhanh như vậy?"
Trương Thư Thần mở miệng hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình, đoạn thời gian trước cô ấy và Lăng Sở Sở cũng không ở thủ đô, mà lúc đó Diệp Mai còn oán giận cùng với các cô ấy, không muốn gả cho vị hôn phu của mình, thậm chí còn muốn đào hôn, thế mà không được vài ngày các cô ấy nhận được tin tức của Diệp Mai, nói một tháng sau liền muốn cử hành lễ đính hôn.
"Nhưng thật ra là mình hiểu lầm Kiều Mậu, kỳ thực con người Kiều Mậu rất tốt, mặc dù tính ra anh ấy có chút trầm mặc, nhưng cách anh ấy làm người hay làm việc đều rất nghiêm túc, hơn nữa cũng rất ôn nhu săn sóc mình, dù sao thì sớm muộn gì phụ nữ cũng phải lập gia đình, gả cho anh ấy cũng không có gì không tốt."
Trên mặt Diệp Mai lộ ra một vòng xấu hổ, lập tức tiếp tục giải thích nói: "Ngày đó khi mình đi tới nhà họ Kiều, Kiều Mậu còn dẫn mình đi xem chí bảo gia truyền của nhà họ Kiều, bà nội Kiều Mậu càng tự tay may cho mình một bộ giá y, dễ nhìn vô cùng, hơn nữa ngay cả mẹ của Kiều Mậu trước đây cũng không có đãi ngộ như vậy."
Vừa nói, Diệp Mai còn móc ra vài tấm hình từ trong túi, trong tấm ảnh là một cô gái xinh đẹp ăn mặc giá y (1) tiên diễm, giá y này cho dù là cách ảnh chụp đều có thể nhìn ra sự tinh tế của nó, hình vẽ loan phượng phía trên trông rất sống động, có thể thấy được người may có thủ pháp cao tới cỡ nào.
(1) Giá y: váy cưới
Diệp Mai vốn chính là một mỹ nữ vóc dáng cao gầy, sau khi mặc bộ giá y này vào, khiến người ta cảm thấy, loại hơi thở của mỹ nữ cổ điển kia được triển lộ không bỏ sót.
"Đẹp quá!"
"Không hổ là thế gia may mặc đứng đầu thủ đô, thủ nghệ của nhà họ Kiều này quả nhiên phi phàm."
"Thấy giá y này, ngay cả mình cũng đều muốn kết hôn, thật thích bộ áo cưới này của cậu."
Lăng Sở Sở chúng nữ thấy giá y trên tấm ảnh đều bị hấp dẫn, phụ nữ luôn luôn không có sức đề kháng gì đối với đồ xinh đẹp, huống chi còn là giá y xa hoa lộng lẫy tượng trưng cho tình yêu.
Cũng chính là bởi vậy, chúng nữ lại không để mắt đến một chi tiết, đó chính là thứ Diệp Mai cầm ra là ảnh đã được rửa, mà theo thói quen của người hiện nay, bình thường đều dùng di động chụp ảnh lưu giữ trong album ảnh, cho dù là mỹ lệ cũng không cần rửa ảnh ra tùy thân mang theo.
Cái này rất giống những người của thế hệ trước, khi điện thoại chưa có chức năng chụp ảnh, rất nhiều người thích đặt một tấm hình của bản thân hay một tấm ảnh tình lữ trong ví của mình vậy.
Hành động này của Diệp Mai, khiến Phương Minh lại nghĩ tới câu nói vô tâm của Trần Trạch vừa rồi, Diệp Mai thật giống như không phải người của thời đại này vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận