Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 752: Con hổ mập tôi rất tức giận

Chương 752: Con hổ mập tôi rất tức giận
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Chuyện cháu trai nhà họ Trương, không có gì hơn chính là đứa bé bị một số âm hồn quấy nhiễu mà thôi, Phương Minh vẽ một tấm bùa chú, sau đó khiến Trương Đại Gia mang theo cháu của ông ấy đi cúng tế thổ địa gia còn có tổ tiên, vấn đề này cũng được giải quyết xong như vậy.
Đương nhiên, cho dù không đi cúng tế, kỳ thực cũng không phải việc lớn gì, bốn ngày trước trong thôn có một người lớn tuổi chết đi, nếu như Phương Minh đoán không nhầm, hẳn là hồn phách của lão nhân kia không nhận ra cháu trai nhà họ Trương, cho nên trêu cợt đứa bé này một chút mà thôi, đợi khi người già lên đường xuống Âm Phủ, đứa bé cũng sẽ từ từ chuyển biến tốt đẹp.
Sau khi đưa tiễn đám người nhà họ Trương, một mình Phương Minh bắt đầu đi lang thang ở trong làng du lịch, từng gốc cây từng ngọn cỏ nơi này đều do cậu tự tay trồng, tự tay thiết kế, nhìn cây ăn quả khắp núi, một cỗ cảm giác thành tựu lan tràn ở trong đầu Phương Minh.
"Tốc độ long mạch phục hồi còn nhanh hơn tưởng tượng của mình, xem ra không cần hai mươi năm đã có thể phục hồi như cũ."
Lần điều tra này hao tốn hơn một giờ của Phương Minh, đồng thời điện thoại di động của cậu cũng vang lên vào đúng lúc này, vừa nhìn số điện thoại này, Phương Minh cũng biết hẳn bên kia đã có tin tức.
"Cậu Phương, chúng tôi đã thẩm hỏi được rồi, bà lão kia là người của bát trại trong thập bát trại tộc Sinh Miêu ở Nam Cương, vì tìm kiếm một loại thảo dược mới từ Nam Cương tới đây, ngoài ý muốn phát hiện bí mật của làng du lịch, cho nên mới động tâm tư."
Nghe đầu bên kia điện thoại hội báo, Phương Minh không cảm thấy bất ngờ, bồi dưỡng bản mạng cổ trùng, ngoại trừ người của thập bát trại thì có rất ít cổ sư làm như vậy.
"Các người dự định xử trí như thế nào?" Phương Minh nhàn nhạt hỏi.
"Người này làm trái với quy định, dựa theo quy định của chúng ta cùng giới tu luyện, sẽ bắt giữ năm năm, sau khi được thả, trong vòng mười năm tiếp theo phải tiếp nhận chúng ta giám thị."
Bắt giữ năm năm, sau khi thả ra lại bị giám thị, nguyên nhân phải giám thị vì rốt cuộc người bị bắt cũng là người tu luyện, nếu như lòng có oán niệm muốn trả thù xã hội, sẽ tạo thành ảnh hưởng tồi tệ đối với xã hội, thậm chí rất có thể sẽ làm tổn thương đến rất nhiều người vô tội, mà dựa vào tuổi tác của bà già kia, đoán chừng cũng không nhất định có thể sống thêm mười lăm năm, nhất là khi bản mạng cổ trùng bị Tiểu Hắc nuốt chửng mất, càng tổn tương nguyên khí nặng nề, sợ rằng ngay cả thời gian năm năm cũng không sống nổi.
"Ừm, tôi không có ý kiến gì, cứ làm như thế đi."
Phương Minh cúp điện thoại, gọi Tiểu Hắc một tiếng, sau khi đi tới làng du lịch này, Tiểu Hắc cũng chơi vui tới điên mất, tất cả trái cây ăn quả ở đây đều gặp phải độc thủ của nó, cái này cũng chưa tính, sau khi tai họa hết cây ăn quả, lại nhảy vào trong đập chứa nước, thỉnh thoảng trong miệng còn ngậm mấy con cá đi lên.
Mặc dù những con cá này không lớn, nhưng sau khi Phương Minh thấy khóe miệng co quắp một cái, đây đều là số cá cậu mua bỏ vào từ khi đập chứa nước còn khô khốc, đây mới thật là cá lớn, cũng là số cá đã hấp thu được Long Mạch Chi Khí ngay khoảnh khắc khi long mạch sống lại đấy, quý trọng không gì sánh được.
Nghe được tiếng la của Phương Minh, Tiểu Hắc có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn bò lên trên bờ, lắc lắc bộ lông, nước trên người như mưa xối xả bắn tung tóe ra bốn phía, toàn bộ bộ lông lại khôi phục dáng vẻ trơn truột lúc trước, ngay cả một giọt nước cũng không có.
Lần này trở lại làng du lịch, Phương Minh không có ý định trở về nhanh như vậy, quyết định ở chỗ này thư thả nghỉ ngơi mấy ngày, ngày trôi qua cũng rất là mãn nguyện, chẳng qua thẳng đến khi thấy một người, tâm tình tốt đẹp của cậu trong nháy mắt liền không còn.
"Trương Tư Hàn!"
Trương Tư Hàn thấy Phương Minh mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía mình, cũng đầu óc mơ hồ, mấy ngày nay bởi vì trong nhà có việc cho nên cậu ta không thể tới làng du lịch, nhưng người trong làng du lịch cậu ta đều biết, có thể xác định người trước mắt này khẳng định không phải người của làng du lịch.
Chẳng lẽ là khách của làng du lịch? Nhưng bản thân mình lại không nhận ra cậu, vì sao ánh mắt của cậu nhìn mình như nhìn đạo tặc vậy? Vẻ mặt tràn đầy đề phòng cùng bất mãn.
"Trương Tư Hàn, đây là anh Phương Minh, là anh trai tốt của tôi, cũng giống như anh ruột vậy."
Lúc này Tần Tuyết cũng từ nhà gỗ đi tới, thấy biểu tình của anh mình, lại quay qua nhìn dáng vẻ đầu óc mơ hồ của Trương Tư Hàn, liền vội mở miệng giải thích một câu.
"Thì ra là anh của Tiểu Tuyết, em chào anh, em tên Trương Tư Hàn, là bạn học cùng lớp của Tiểu Tuyết."
Trương Tư Hàn vừa nghe lời Tần Tuyết nói, trên mặt vội vã lộ ra dáng tươi cười, chẳng qua căn bản Phương Minh không cho cậu ta sắc mặt tốt, đương nhiên cậu biết tên oắt con này là bạn học của em gái mình, trước đây cũng chưa từng thoải mái với cậu ta lần nào, không nghĩ tới tên này dĩ nhiên lại dính chặt như keo da trâu, đến bây giờ còn dán lấy em gái mình.
Thấy căn bản là anh của Tần Tuyết không thèm nhìn bản thân mình, trong lòng Trương Tư Hàn cũng cảm thấy rất phiền muộn, lời nói không có lương tâm, trước đây đột nhiên anh của Tần Tuyết qua đời, tuy rằng cậu ta cũng an ủi Tần Tuyết sợ Tần Tuyết không chịu nổi đả kích, nhưng trong lòng vẫn âm thầm có chút vui vẻ, bởi vì từ nay về sau sẽ không có người nào ngăn cản bản thân mình theo đuổi Tiểu Tuyết.
Trước đây anh của Tần Tuyết đề phòng mình như đề phòng lang sói, đủ loại sai sử cậu tta, thật vất vả khổ cực đợi anh ấy chết, nhưng không nghĩ tới Tần Tuyết lại mọc thêm ra một người anh, hơn nữa thái độ đối với chính mình còn giống anh ruột cô ấy như đúc.
Lẽ nào toàn bộ người làm anh trong thiên hạ, đều chán ghét em rể mình sao? Cậu không biết, anh này mặc dù không phải người anh kia, nhưng hồn phách lại chính là cái hồn kia.
Trương Tư Hàn đã rất tự luyến tự cho mình thân phận em rể, tuy rằng nửa năm qua này, cậu ta và Tiểu Tuyết cũng không có hành động vượt tuyến gì, nhưng chí ít Tiểu Tuyết cũng không coi cậu ta là người ngoài nữa, nguyên vốn còn muốn đợi khi tốt nghiệp trung học, đến lúc đó ghi danh cùng một trường học với Tiểu Tuyết, sau đó vượt qua cuộc sống hạnh phúc song túc song phi.
Nhưng bây giờ đột nhiên lại lòi ra một người anh trai, hơn nữa nhìn thái độ của Tần Tuyết này, đối xử với người anh kia không khác gì anh ruột của mình.
Con hổ mập tôi rất tức giận.
Nhìn thấy Trương Tư Hàn, trong lòng Phương Minh cũng không vui vẻ gì, thằng nhóc này đối với em gái mình thật đúng là tặc tâm bất tử, tự mình phải tìm thời gian nói chuyện với em gái mình một chút, không được, không thể nói với em gái mình, da mặt em gái mình mỏng, hơn nữa mấy đứa nhỏ ở độ tuổi này đều có lòng phản nghịch, phải uyển chuyển nhắc nhở.
Đúng, đi tìm Thường đại gia, nói cho Thường đại gia dựng một một tấm bảng ở cửa làng du lịch: Trương Tư Hàn không được đi vào.
...
Một hai ngày kế tiếp, Tần Tuyết thường xuyên thấy anh trai mình đăng bài lên Weibo cá nhân.
《 Chấn kinh! Học sinh cấp 3 yêu đương, kết cục cuối cùng! 》
《 Là con gái nhất định phải cẩn thận, những loại nam sinh này không thể đụng được. 》
《 Cái gọi là yêu sớm là thanh xuân, chẳng qua chỉ là thương gia kinh doanh, phải cảnh giác. 》
...
Nếu như không phải đã nhìn kỹ tên Weibo vài lần, Tần Tuyết sẽ tưởng rằng người đăng bài này là thầy cô giáo của mình, nhưng mà Tần Tuyết không biết, ngay khi Phương Minh đăng mấy bài báo này lên thì phần bình luận phía dưới cũng nổ tung.
Tần Lỗi: Cậu Phương nói rất đúng, thủ động chia sẻ.
Trần Trạch: Bị trộm ID?
Hoa Minh Minh: Trả thù xã hội?
Lăng Huyên Huyên: Chúc mừng cậu sớm tiến vào thời kỳ già nua, dung nhập vào vòng bạn bè của người già.
Diệp Tử Du: ? ? ?
Hàn Kiều Kiều: Đố kị khiến nhân cách của người ta không còn, chưa từng đi học không là lỗi của cậu.
Alice: Anh nói rất đúng, nhất định Alice sẽ không yêu sớm, ngày hôm qua cháu trai của chú Vương ở sát vách còn tặng búp bê vải cho em, em đã trực tiếp ném đi rồi.
Ách... Là ai đã đồng ý cho Alice nhỏ tuổi như vậy mà chơi điện thoại di động, vì sao còn biết trả lời bình luận?
...
Dù thế nào đi nữa, ngoại trừ Trương Tư Hàn khiến cậu bị ảnh hưởng ra, một tuần lễ Phương Minh ở làng du lịch này mỗi ngày trôi qua thực sự rất nhàn nhã thoải mái, đi đỉnh núi dạo chơi, lúc không có chuyện gì làm thường đánh vài ván cờ cùng Thường đại gia, giải đáp một số nghi vấn của Cao Nguyên Châu ở phương diện phong thủy.
Không quá một tuần lễ sau đó, Phương Minh không thể không quay về, bởi Đại Trụ đã gọi điện thoại đã tới, sau khi cửa hàng Vu Đạo khai trương lại rốt cục cũng nghênh đón vị khách đầu tiên, đồng thời Lão Hoàng cũng từ nông thôn trở lại Ma Đô.
Cũng giống như lúc tới, thời điểm ra đi Phương Minh cũng không để mọi người đưa tiễn, tuy rằng Tần Tuyết có chút luyến tiếc, nhưng sau khi biết anh trai mình ở Ma Đô, sau này bản thân mình cũng có cơ hội gặp lại anh, ngược lại cũng không quá bi thương như trước, mà đối với Thường đại gia cũng có chút không muốn, nguyên nhân bởi cậu đi thì ông ấy sẽ thiếu một bạn đánh cờ, đầu năm nay phần lớn người trẻ tuổi đều ôm điện thoại di động, cũng chỉ có mấy người nguyện ý đánh cờ cùng ông ấy.
Cao Nguyên Châu càng là hận không thể khiến Phương Minh có thể mãi ở lại nơi này, mặc dù có bút ký tông sư phong thủy lưu lại, nhưng có nhiều chỗ hắn vẫn nghiên cứu mãi mà không hiểu, mà nếu có cậu Phương ở đây chỉ điểm, tốc độ hiểu rõ bản bút ký này của hắn không biết sẽ tăng vọt gấp mấy lần.
Nói chung, đối với chuyện Phương Minh rời đi, toàn bộ người của làng du lịch đều không nỡ, duy chỉ ngoại trừ một người, đó chính là Trương Tư Hàn.
Nếu như không phải thấy tâm tình Tần Tuyết có chút suy sụp, Trương Tư Hàn thậm chí đều muốn cất tiếng cười to, cuối cùng cũng đã đi, trời xanh thấy thương, rốt cục cậu ta cũng không cần sợ hãi rụt rè, trốn trốn tránh tránh nữa.
...
Phố đồ cổ, khi Phương Minh từ xe taxi xuống, mới vừa đi tới cửa cửa hàng nhà mình, còn chưa đi vào, một cái bóng màu vàng bắt đầu từ bên trong vọt ra, khi đôi mắt của Lão Hoàng rơi vào trên người Phương Minh, một người một chó bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc suốt vài giây như vậy, sau một khắc Phương Minh cúi người xuống, mà Lão Hoàng cũng nhào tới trong nháy mắt, hai móng vuốt khoác lên trên vai của Phương Minh, đầu lưỡi không ngừng liếm láp mặt của cậu.
"Gâu gâu gâu."
Tiếng kêu trầm thấp từ trong miệng Lão Hoàng phát sinh, hai tay Phương Minh nắm đầu của Lão Hoàng, dùng móng tay cẩn thận cạo rỉ mắt nơi khóe mắt Lão Hoàng xuống, sau đó vỗ vỗ đầu chó của Lão Hoàng.
"Lão Hoàng, nhớ tao chứ?"
Đuôi Lão Hoàng không ngừng lay động như nói với chủ mình nhớ cậu tới mức nào, chẳng qua đúng lúc này, Tiểu Hắc trong ngực Phương Minh lại không chờ đợi được, từ trong lòng ngực cậu nhảy ra, trực tiếp nhảy tới trên đầu Lão Hoàng.
Gâu!
Tiểu Hắc xuất hiện khiến cho Lão Hoàng rống giận một tiếng, chẳng qua theo Tiểu Hắc chít chít tra tra kêu vài tiếng, cảm xúc của Lão Hoàng lại an ổn xuống, chỉ là xoay người một cái kéo Tiểu Hắc ném tới trên mặt đất.
Phương Minh không biết Tiểu Hắc nói gì với Lão Hoàng, nhưng cậu tin tưởng hai thằng cha này là đang giao lưu, dù sao trước đây khi cậu đưa Tiểu Hắc tới Ma Đô, Tiểu Hắc cùng Lão Hoàng thân thiết với nhau nhất đấy, hai thằng cha này còn thường xuyên chuồn đi cả đêm không về, cậu cũng không cần biết hai tên này cấu kết với nhau làm việc xấu gì, dứt khoát liền làm như không thấy.
"Đi thôi, vào xem khách hàng cũ tới cửa lần này."
Phương Minh vỗ vỗ đầu Lão Hoàng, cất bước đi về phía trong cửa hàng, mà đợi khi Phương Minh đi tới cửa cửa hàng, bên trong cũng truyền đến giọng nói của Đại Trụ.
"Nhất định là ông chủ đã trở lại rồi, mấy vị ngồi đây một chút, tôi đi ra ngoài đón tiếp."
Thấy Lão Hoàng đang nằm yên lành đột nhiên chạy ra ngoài, Đại Trụ liền biết chắc là Phương Minh trở lại rồi, hơn nữa cậu ta và Phương Minh cũng đã nói chuyện trước, khi có người ngoài ở đây, cậu ta sẽ gọi Phương Minh là ông chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận