Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 335: Cổ mộ dưới nước

Chương 335: Cổ mộ dưới nước
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
------------------
Trần gia, trong mắt thôn dân là một gia tộc đáng sùng bái, bởi vì người Trần gia có bản lĩnh, bởi vì người Trần gia kiếm tiền đều chia cho thôn dân bọn họ.
Nhưng mà, nếu như thôn dân tỉ mỉ chú ý tới một điểm sẽ phát hiện, Trần gia cơ hồ là duy trì nòi giống cách đời, tựu như Trần Tiềm và phụ thân của hắn, ngày sinh hạ Trần Tiềm cũng là ngày mà phụ thân của hắn biến mất. Trần Tiềm, từ nhỏ là do gia gia hắn nuôi lớn.
Mà gia gia của Trần Tiềm cũng là do gia gia hắn nuôi lớn.
Hình như, truyền thừa mỗi đời của Trần gia đều là cách nhau một thế hệ, sứ mệnh của thế hệ này là thay con em mình để lại nòi giống cho đời sau, sau khi để lại nòi giống cho đời sau chính là biến mất một cách thần bí.
Trần gia nói với bên ngoài là con em mình đã đi nơi khác tung hoành thiên hạ rồi, hơn nữa bởi vì cứ ba đời lại cách xa nhau 60 năm, cho nên thôn dân biết chuyện thường thường đã qua đời, nhưng thật ra không có bao nhiêu người phát phát hiện điểm này.
"Mỗi một thế hệ song đại của Trần gia làm gì có chuyện đi ra ngoài xông xáo, sau khi sinh con, những thế hệ song đại này của Trần gia đều lựa chọn đi tới sơn động này, từ đó về sau biến mất ở chỗ này."
"Dựa theo những gì Trần ca nói với tôi, đây là Trần gia bọn hắn bị yểm bùa, nếu như thế hệ song đại của Trần gia không tiến vào sơn động, như vậy toàn bộ Trần gia đều sẽ gặp tai ương. "
"Có thể nói, thế hệ song đại của Trần gia là bi thảm nhất, vận mạng của bọn họ từ lúc vừa ra đời đã được quyết định, đó chính là nối dõi tông đường sau đó đi vào trong sơn động này. "
Trong miêu tả của nguời đàn ông mập mạp, Phương Minh coi như là có chút hiểu biết về Trần gia rồi.
Vì sao bên trong quan tài này không có thi cốt của thế hệ song đại của Trần gia, bởi vì hết thảy những đứa con thuộc thế hệ song đại của Trần gia vào ngày thứ hai sau khi sinh hạ con trai liền một mình điều khiển thuyền đi vào sơn động này, sau đó hoàn toàn tiêu thất.
Còn như thế hệ đơn đại của Trần gia, sau khi chết đều không thể chôn xuống đất, thi cốt nhất định phải bỏ vào trong quan tài này, sau đó đem thả ở trên thuyền, bởi vì chỉ có như vậy, thuyền của Trần gia mới có thể an ổn vượt qua sơn động này.
Nghe đến đó, Phương Minh đột nhiên nghĩ đến một khả năng, chuyện của Trần gia là hi sinh một đời người, đổi lấy một đời người để qua được con sông này giống như là đổi lấy giấy thông hành vậy..
"Ta đã từng hỏi Trần ca, Trần gia không đi trên con sông này không được sao? Bây giờ không phải là thời cổ đại, lấy bản lĩnh của Trần ca hoàn toàn có thể ra ngoài mưu sinh. Bất quá Trần ca nói cho ta biết, Trần gia bọn họ không rời khỏi nơi này được, trừ phi hắn có thể đem được đồ vật mà tổ tiên của Trần gia để lại duới nước trong sơn động này về, chỉ có như vậy, bùa yểm của Trần gia mới có thể biến mất. "
"Cho nên, lần trước khi những người đó vào thôn, Trần ca cũng đã âm thầm theo dõi bọn họ, còn như chú Lai Phúc cũng là Trần ca an bài cho bọn hắn, chủ yếu là để hiểu rõ hành động của bọn họ, chỉ là về sau thật không ngờ chú Lai Phúc lại biến mất. "
Nam tử mập mạp tên là Tàng Phi,
Cũng không phải là người trong thôn, mà là người bên ngoài chỉ bất quá khi đó ngoài ý muốn mà rơi xuống nước, suýt chút nữa chết đuối được Trần Tiềm cứu được, cho nên đối với Trần Tiềm tràn đầy cảm kích, lúc này đây sau khi phát hiện đám người lão giả xuất hiện, Trần Tiềm liền gọi hắn trở về.
Nhiệm vụ của Tàng Phi rất đơn giản, chính là đến khi Trần Tiềm xuống nước, chú ý đến nhất cử nhất động của người trên thuyền, chủ yếu là bảo vệ thuyền an toàn, lúc cần thiết cũng có thể giết chết một vài người để uy hiếp, trùng độc trong tay áo của hắn chính là Trần Tiềm giao cho hắn, chỉ cần bị con trùng này chui vào miệng, người mạnh mẽ đến đâu đều sẽ hôn mê một ngày.
"Nước này rốt cuộc là có cái gì?" Phương Minh mở miệng hỏi.
Tàng Phi lắc đầu, "Kỳ thực cụ thể ta cũng không biết, dựa theo Trần ca nói, dưới nước này chắc là có một cái cổ mộ, bởi vì ... hai chiếc quan tài này chính là tổ tiên của Trần gia lấy từ dưới nước lên. "
Nghe Tàng Phi nói, Phương Minh có thể hiểu càng thu được nhiều tin tức hữu dụng, mà hắn hiện tại càng chú ý nhiều hơn đến hai chiếc quan tài.
Bất quá đúng lúc này, phía trên boong tàu đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
"Bên ngoài xảy ra chuyện? "
Nghĩ đến đám người Diệp Tử Du vẫn còn ở trên tàu, Phương Minh nhanh chóng đi lên boong tàu, mà đến khi hắn trở lại boong, cũng phát hiện ra Trần Tiềm và lão giả đều ngoi lên mặt nước.
"Động quỷ, phía dưới này là động quỷ chân chính, bên trong đều là ma quỷ. "
Trên boong thuyền, biểu hiện của lão giả dại cả ra, cả khuôn mặt già nua không còn chút máu, trong miệng nỉ non, rất hiển nhiên lúc trước gặp phải thứ dưới nước làm cho hắn cực kỳ sợ hãi.
Trần Tiềm cũng trở về boong tàu, nhưng không giống lão giả chính là, Trần Tiềm trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
"Mệnh, lẽ nào đây chính là ta mệnh của Trần gia ta sao? "
Thấy Phương Minh trở lại, Diệp Tử Du cười cười kể lại mọi chuyện.
"Phương Minh ca ca, hai người bọn họ vừa mới lên tới, liền có bộ dáng này. "
Nghe Diệp Tử Du nói, Phương Minh gật đầu, cất bước hướng phía Trần Tiềm đi tới.
“Trần gia ta lẽ nào phải chịu vận mệnh đã định trước như vậy sao? Không cam lòng, ta không cam lòng a. "
Ánh mắt của Trần Tiềm tràn đầy đau đớn, Phương Minh liếc nhìn Trần Tiềm, mở miệng nói: " Trần gia các người vẫn còn có cơ hội. "
Nghe Phương Minh nói, Trần Tiềm ngẩng đầu dùng mắt mê mang nhìn về phía Phương Minh.
"Nếu như tôi không đoán sai, thì anh đã dùng sai biện pháp rồi, anh cho rằng chỉ cần tìm đúng vị trí thì có thể thay đổi vạn mệnh, nhưng trên thực tế anh đã quên mất chìa khóa. "
Phương Minh mang trên mặt nụ cười, " Có thể cho tôi xem qua chiếc hộp màu đen một chút không? "
Nhắc đến chiếc hộp màu đen, ánh mắt của Trần Tiềm rốt cục cũng tỉnh lại, dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Phương Minh, "Cậu là ai? "
"Không cần phải phải biết tôi là ai, tôi biết anh muốn bẻ gãy gông xiềng vận mệnh của Trần gia, nhưng anh căn bản cũng không hiểu gông xiềng của Trần gia rốt cuộc là cái gì, nếu như tôi không đoán sai, nó có quan hệ với chiếc hộp màu đen. "
Phương Minh nhìn Trần Tiềm, mà Trần Tiềm cũng nhìn chằm chằm Phương Minh, hai người mắt đối mắt vài giây, cuối cùng Trần Tiềm hỏi: "Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cậu? "
"Trần ca, vừa rồi hắn vào căn phòng kia của anh, hơn nữa vật mà anh cho tôi cũng cũng không làm gì được hắn." Tàng Phi lúc này cũng đi tới boong tàu, nhìn Trần Tiềm nói.
"Cậu đã vào phòng của tôi?”
Trần Tiềm nhíu mày, Phương Minh cũng vuốt hai tay, "Tôi chỉ là có chút hiếu kỳ muốn tìm chứng cứ chứng minh cho suy đoán trong lòng thôi. "
"Cậu không phải là người bình thường? "
Trần Tiềm nói xong câu này sau đó tự giễu cười chính mình, nếu như là người thường làm sao có thể vào căn phòng của hắn được, căn phòng kia hắn đã khóa lại rồi.
"Ở trên thuyền, tôi nghĩ tôi vẫn không thể cầm đồ của anh bỏ chạy, hơn nữa, nếu như tôi thực sự muốn cưỡng bức lấy cái hộp kia, anh cũng không giữ được. "
Vì chứng minh mình lời nói, Phương Minh đạp một bước về phía Trần Tiềm, chỉ bước ra một bước, Trần Tiềm sắc mặt chính là thay đổi, bởi vì hắn phát hiện roi da màu đỏ mà hắn nắm trên tay lại kêu lên một tiếng rõ ràng, loại tình huống này là chưa từng có.
"Được, tôi có thể cho cậu xem. "
Cuối cùng Trần Tiềm gật đầu đồng ý, sau đó một lần nữa quay lại tầng hầm, lục lọi một hồi ở đó, một lúc sau lấy ra một cái hộp màu đen.
Nhận chiếc hộp màu đen từ tay Trần Tiềm, Phương Minh trong mắt có tinh quang hiện lên, cái hộp này rất nặng, thể tích không lớn, nhưng lại nặng hơn mười cân, nếu như không phải sức lực của hắn cũng đủ dùng nếu khômg thiếu chút nữa thì phải xấu hổ rồi.
Bên ngoài chiếc hộp màu đen rất trơn tuột, bất quá lúc trước thấy quang mang bắn ra từ chiếc hộp, làm cho Phương Minh biết được cái hộp này không có đơn giản như vậy.
Tay sờ xoạng trên chiếc hộp màu đen, Phương Minh lần nữa dùng tới thuật kính hoa thủy nguyệt, hắn muốn muốn biết hình dáng bên trong của chiếc hộp này. Chỉ là vừa thi triển thuật pháp, thân thể của Phương Minh lảo đảo một cái, sắc mặt trắng nhợt.
"Dĩ nhiên so với con thuyền kia còn kinh khủng hơn? "
Phương Minh trong mắt có vẻ chấn động, khi dùng thuật kính hoa thủy nguyệt để nhìn con thuyền, chí ít hắn còn kiên trì được vài giây, nhưng với chiếc hộp màu đen này, mới vừa thi triển thuật pháp liền bị phản phệ.
"Cái hộp này, cũng là do tổ tiên Trần gia của các người mang ra !." Phương Minh nhìn về phía Trần Tiềm, hỏi.
"Uhm, cái hộp này kể cả hai cái quan tài bằng đồng đều là tổ tiên Trần gia ta mang từ chỗ đó ra ngoài, mà chiếc hộp màu đen chính được đặt trong một cái quan tài bằng đồng. "
Phương Minh gật đầu, trầm ngâm trong khoảnh khắc tiếp tục nói: "Cởi chuông phải do người buộc chuông, biện pháp tốt nhất chính là cầm cái hộp màu đen này xuống nước một chuyến nữa, bất quá trước đó, tôi cần phải hiểu rõ dưới nước có gì."
Nói xong lời này, Phương Minh xoay người nhìn về phía lão giả, "Nói đi, mọi người xuống nước là muốn tìm cái gì? "
"Liên quan gì đến ngươi? Ngươi muốn làm bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau hả? "
Lão giả chưa kịp trả lời, người đàn ông trẻ tuổi kia giơ súng về phía Phương Minh, bất quá khi hắn giơ súng lên, Phương Minh ngưng thần, cả người chuyển động, chân phải giơ lên, đá vào cổ tay của người đàn ông tử trẻ.
Bốp!
Súng rơi ra một chỗ khác của boong tàu, người đàn ông trẻ tuổi ôm tay của mình kêu thảm thiết, các du khách còn lại đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Phương Minh.
Tốc độ ra tay nhanh như vậy khiến đối phương ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có, cái này ngoài sức tưởng tượng của những người bình thường như họ, giống như minh tinh điện ảnh đang đánh nhau trong phim vậy.
"Tôi hy vọng nghe được lời nói thật, nếu không... Tôi không ngại đem các ngươi ném khỏi thuyền, dù sao lúc trước các người cũng uy hiếp đến an toàn của tôi."
Phương Minh không để ý đến người đàn ông trẻ tuổi, mà đem ánh mắt nhìn về phía lão giả, đợi đối phương trả lời.
Lão giả sắc mặt thay đổi, nếu như không trải cái qua chuyện đáng sợ dưới nước, thì bị ai ném xuống nước cũng chẳng sao, nhưng chính là biết dưới nước đáng sợ, hắn cũng không muốn xuống nước.
"Tôi có thể nói cho cậu biết."
Một lúc sau, lão giả rốt cục cũng khuất phục, "Trải qua điều tra, chúng tôi phát hiện ở nơi này chắc chắc có một tòa cổ mộ tồn tại dưới nước, chúng tôi chỉ là muốn lấy một vật trong cổ mộ mà thôi. "
"Cổ mộ của ai? "
"Cái này chúng tôi cũng không biết, nói thật mục đích lần này của chúng tôi là xác định vị trí của cổ mộ, sau đó tiến hành bước đầu khám xét. "
Đám người của lão giả đoàn cũng không phải là chủ lực, bọn họ chỉ là lực lượng đi đầu, tìm hiểu tình huống, điều tra rõ vị trí của cổ mộ dưới nước, sau khi tiến hành bước đầu khám xét vòng ngoài coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhìn thấy Phương Minh nhíu mày, lão giả do dự một chút, lại bổ sung một câu, "Bất quá dựa theo tin tức mà tôi nghe được, cổ mộ này chắc là có rất lâu rồi, có thể phải ngược dòng đến trước triều Tần, là cổ mộ chân chính. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận