Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 358: Tội thành

Chương 358: Tội thành
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Bộ dáng của ông lão này rất dữ tợn, đối với những cô gái như đám Diệp Tử Du đến nói, khó tránh khỏi sẽ khiến mấy cô ấy cảm thấy sợ.
"Lão… Ông lão, chúng cháu chỉ muốn lên trên núi ngắm phong cảnh một chút." Trương Thục Kỳ nói lắp bắp.
Con ngươi của ông lão hơi chuyển động, ánh mắt rơi vào trên người Trương Thục Kỳ: “Cháu là bé gái nhà bà nha?"
Nghe được lời của ông lão, trên mặt Trương Thục Kỳ lộ ra vẻ kinh ngạc: “Lão... Sao ông lão lại biết?"
"Trở về đi, sau núi này không có gì thú vị."
Ông lão không trả lời vấn đề của Trương Thục Kỳ, mà là cất từng bước chân già nua đi về phía bụi cỏ, cuối cùng biến mất ở sâu bên trong rừng.
"Thực sự là ông lão kỳ quái."
Hoa Minh Minh lẩm bẩm một câu, mà Trương Diễm thì là tò mò hướng phía Trương Thục Kỳ hỏi: "Thục Kỳ, ông lão này nói cái gì mà cậu kinh ngạc như vậy?"
"Bà ngoại mình trước đây chính là người Thiêu Nha Trùng cho người khác đấy, cho nên người trong thôn đều gọi bà ngoại của mình là bà nha, người nào đau răng sẽ tìm bà ngoại của mình để khám."
Trương Thục Kỳ giải thích một chút, đây cũng là nguyên nhân khiến cô ấy kinh ngạc, phải biết rằng khi cô ấy ở đảo Sùng Minh cô ấy chỉ là một đứa bé nhỏ xíu, mặc dù không khoa trương như người ta nói con gái mười tám biến đổi rất lớn, thế nhưng chí ít cũng có chênh lệch rất lớn với hình dáng khi còn bé, người bình thường căn bản không thể nhận ra.
"Liệu có phải trong tang lễ của bà ngoại cậu, ông lão kia đã nhìn thấy cậu ở đó không? Cho nên mới nhận ra cậu..." Diệp Tử Du suy nghĩ một chút rồi nói.
"Có khả năng này, nhưng mà khi đó trong tang lễ có quá nhiều người, mình cũng không chú ý tới chuyện có sự hiện diện của ông lão này hay không."
Trương Thục Kỳ chưa dám xác định, nhưng nghĩ nghĩ cũng chỉ có loại khả năng này rồi, nếu không mà nói chẳng còn cách nào để giải thích nguyên nhân vì sao ông lão này biết cô ấy, phải biết rằng các cô ấy vừa mới lên đảo, còn chưa nói với bất kỳ người nào về thân phận của các cô ấy .
"Cậu nói bà ngoại cậu thường kiểm tra răng miệng cho người khác, xem ra bà ngoại cậu còn là một bác sĩ nha, thế nhưng thời đại kia hẳn là có rất ít người làm nha sĩ đi."
Lâm Tư Kỳ hơi nghi hoặc một chút, mức sống của những người thời đó cũng không quá cao, cũng không có người nào lại lo lắng bảo vệ răng đi, mà thật ra, nha khoa đều là tầm mười năm trở lại đây mới xuất hiện, ngay cả lúc này một số nơi kém phát triển cũng không có.
"Bà ngoại mình không phải bác sĩ, mà năm đó bà ấy cũng không được đi học, bà ấy khám răng cho người khác cũng là vì để bắt sâu mà thôi, ngoại trừ sâu răng thì còn có sâu ở mắt, mĩnh đã từng nhìn thấy cảnh bà ngoại mình xem bệnh cho người khác, lúc mà bà ấy bắt sâu ở mắt, chính là dùng hai chiếc đũa hơi động dưới mí mắt người đó, sau đó con sâu ở mắt liền rơi ra, mà hàm răng cũng giống như vậy."
Nghe được lời nói của Trương Thục Kỳ, trên mặt Phương Minh đột nhiên lộ ra nụ cười cổ quái, mà nụ cười của cậu vừa vặn bị Lăng Dao bắt được, Lăng Dao trực tiếp mở miệng chất vấn: "Có gì thú vị để cười sao?"
"Cái kia..."
Phương Minh vuốt vuốt mũi hơi mỉm cười, thấy những cô gái khác cũng quăng tới ánh mắt nghi ngờ, buộc lòng phải giải thích: "Trương Thục Kỳ, tôi không có ý gì khác, nếu như tôi đoán không nhầm, bà ngoại cô hẳn là người trong bát đại môn trên giang hồ."
"Bát đại môn trên giang hồ, có ý gì?" Trương Thục Kỳ khó hiểu hỏi.
"Cái gọi là bát đại môn trên giang hồ, chính là cách gọi chung của những người từng đi xông xáo trên giang hồ, những người này trên người ít nhiều gì cũng đều có một sở trường, nếu không mà nói đã không đủ khả năng hành tẩu giang hồ, mà bà ngoại cô cũng là một người trong số đó."
Tam giáo cửu lưu, bát môn giang hồ, mỗi môn phái trên giang hồ đều có tuyệt chiêu đặc biệt, những người hành tẩu giang hồ này liền dựa vào những tài đó để đặt chân, nhưng mà vào sau triều đại nhà Thanh, bát môn giang hồ bắt đầu thoái ẩn, những người bát môn sống trong thành phố chẳng qua chỉ là nghệ nhân lưu lạc hết ăn lại uống, dựa vào một ít mánh khoé để bịp người.
Mà trong số những mánh khóe để lừa bịp người chính là Thiêu Nha Trùng.
Trên thực tế, hàm răng cùng mắt của con người làm sao có thể bắt ra nhiều sâu như vậy? Đó chẳng qua là dùng một loại hạt cỏ đặc thù, loại hạt cỏ này sau khi được ngâm trong nước sẽ tạo thành loại vậy thoạt nhìn giống sâu như đúc.
Cho nên, sau khi có người tìm tới người Thiêu Nha Trùng, cuối cùng người Thiêu Nha Trùng này sẽ đặt chiếc đũa vào trong nước, mà sau khi chủ nhà nhìn thấy trong nước quả nhiên có sâu, dĩ nhiên liền tin là thật rồi.
"Thì ra là mánh khoé bịp người."
Nghe xong lời nói của Phương Minh, Hoa Minh Minh bừng tỉnh, mà sắc mặt của Trương Thục Kỳ hơi có chút khó coi. Phương Minh cười một tiếng tiếp tục giải thích: "Cũng không thể nói toàn bộ đều là mánh khoé bịp người, rất nhiều người sau khi được bắt sâu đều sẽ cảm thấy mắt rất thoải mái, hoặc là hàm răng ngưng đau nhức, đó cũng không phải tác dụng tâm lý, mà là những nghệ nhân này đã âm thầm bôi một chút thuốc bột lên mắt của bọn họ."
"Hơn nữa, đa số nghệ nhân này hành tẩu giang hồ đều không đòi tiền chủ nhà, chỉ là xin uống miếng nước hoặc là tìm chút đồ ăn liền thỏa mãn, cũng là vì duy trì kế sinh nhai, ngược lại cũng có thể coi là không phải tên lừa gạt."
Bát môn giang hồ, ở trước triều đại nhà Thanh có rất nhiều quy củ nghiêm túc, đó chính là dựa vào thuật lừa gạt không thể lừa gạt tài sản hoặc lừa gạt tình, chỉ có thể dùng mánh này đến kiếm lấy một ít lộ phí hoặc là được cơm no áo ấm.
"Được rồi, chúng ta không phải đến để thảo luận chuyện bà ngoại của Thục Kỳ, chúng ta là đến thám hiểm, Thục Kỳ, hiện tại mình càng lúc càng cảm thấy hứng thú với chỗ cậu nói, chúng ta nhanh đi khỏi ngọn núi này đi."
Trương Diễm mở miệng, đoàn người lúc này mới tiếp tục tiến lên, chẳng qua tầm mắt của Phương Minh lại nhìn mấy lần về phía nơi ông lão biến mất, cuối cùng ở trong một góc của khe núi, cậu thấy rõ ràng lão giả đang đứng ở nơi đó, đôi mắt già nua nhìn phía bọn họ, gương mặt già nua mang theo nụ cười quỷ dị.
"Leo đến đỉnh núi rồi, không khí thật trong lành nha, di..."
Người đầu tiên leo đến đỉnh núi chính là Trương Diễm, nhưng mà sau một khắc lời của cô ấy đột nhiên dừng hẳn, mà tầm mắt của cô ấy thì đang thẳng tắp nhìn về phía trước.
"Có kiến trúc gì…"
"Hình như là một tòa thành."
Ở bên kia núi, mây mù dày đặc, mà ở trong đám mây mù này mơ hồ lộ ra một tòa kiến trúc như ẩn như hiện, xem xét tỉ mỉ liền phát hiện đó dĩ nhiên là một tòa thành.
Ở trên đảo Sùng Dương có một tòa thành.
"Sau núi này tôi chưa từng nghe bà ngoại tôi nhắc tới, cũng chưa bao giờ biết ở sau núi sẽ có một tòa thành."
Trên mặt Trương Thục Kỳ hiện lên vẻ kinh ngạc, dưới thời đại tin tức phát triển thế này mà lại xuất hiện một tòa thành không ai biết rõ, quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
"Một tòa thành từ thời cổ xưa, đúng là rất phù hợp cho chuyến thám hiểm, chúng ta đi xuống xem một chút."
Trần Trạch có chút không nhịn được, mà Hoa Minh Minh thì là nhìn về phía Phương Minh, bởi vì cậu ta đã được lão gia tử giáo dục từ nhỏ, đó chính là tuyệt đối không thể đi đến một số nơi cổ quái.
Năm đó trong đại học rất lưu hành mấy loại trò chơi tán gái như bút tiên… Thế nhưng ngay cả chạm cậu ta cũng chưa từng chạm qua.
Phương Minh lúc này cũng là đưa mắt nhìn tòa thành kia, thế nhưng quan sát của cậu không giống đám người Trương Diễm, thứ cậu cảm thụ là khí tràng xung quanh tòa thành này, tòa thành này mang tới cho cậu một loại cảm giác rất cổ quái, không thể nói rõ tốt hay xấu.
"Này, các người là ai, mau mau xuống đây."
Mà đúng lúc này, dưới chân núi đột nhiên truyền đến tiếng la, một người thanh niên trẻ tuổi thấy đám người Phương Minh, vừa hô vừa nhanh chân đi lên núi.
Mấy phút đồng hồ sau, thanh niên trẻ tuổi đến trước mặt đám người Phương Minh, đây là một đứa bé lớn lên trên đảo hàng thật giá thật, làn da bởi vì gió trên biển thổi mà có vẻ hơi thô ráp cùng ngăm đen.
"Anh Vương Thiên?"
Trương Thục Kỳ nhìn chằm chằm đánh giá người thanh niên trẻ tuổi một lát, đột nhiên kinh hỉ hô lên.
Vương Thiên cũng là sửng sốt, ánh mắt rơi vào trên người Trương Thục Kỳ, trên mặt lộ ra vẻ nhớ lại, thế nhưng nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra Trương Thục Kỳ là ai.
"Là em đây, nhà bà nha đây." Trương Thục Kỳ có chút kích động nói rằng.
"Em là bé hai?"
Vương Thiên có chút không dám tin nhìn chằm chằm Trương Thục Kỳ, mà Trương Thục Kỳ nghe thấy kiểu xưng hô này khuôn mặt ửng đỏ, bé hai là tên mụ mà bà ngoại đặt cho cô ấy, bởi vì dì cô ấy cũng có một đứa con gái, cũng chính là chị họ của cô ấy, tên của chị ấy là bé lớn, còn cô ấy chính là bé hai.
"Thật là nhìn không ra, bé hai em thay đổi quá nhiều."
Gặp được bạn từ thuở bé là chuyện đáng vui mừng nhất trên đời, Vương Thiên vốn là muốn tiến lên ôm Trương Thục Kỳ một cái, chỉ là nhìn bàn tay cùng quần áo có chút bẩn của mình, lại nhìn nhìn làn da trắng noãn cùng quần áo sạch sẽ của Trương Thục Kỳ, cuối cùng cũng không tiến lên.
Cảm nhận được vẻ cẩn trọng của Vương Thiên, Phương Minh đưa mắt nhìn về phía Diệp Tử Du, nếu như mình chỉ là một đứa bé bình thường ở thôn Diệu Hà, vậy liệu khi lần thứ hai được gặp Diệp Tử Du mình có mặc cảm tự ti như Vương Thiên kia?
"Anh cũng thay đổi nhiều nha, trước đây gầy teo yếu ớt, thật không ngờ hiện tại lại có thể khỏe mạnh cường tráng như thế."
Trương Thục Kỳ ngược lại thoải mái tiến lên ôm Vương Thiên một cái, sau đó bắt đầu giới thiệu đám người Phương Minh.
Sau khi mọi người lễ phép chào hỏi nhau rồi, Phương Minh đột nhiên mở miệng dò hỏi: "Vương huynh đệ, mới vừa rồi tại sao anh phải gọi chúng tôi lại?"
"Sau núi này là cấm địa, mọi người trong thôn chúng tôi không được phép tiến vào, điểm này bé... Thục Kỳ hẳn là biết đến nha." Vương Thiên vừa muốn hô lên bé hai, cuối cùng lại bị nghẹn dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta của Trương Thục Kỳ, giữa chừng đành phải vội vàng đổi lời nói.
"Điểm ấy em cũng biết, thế nhưng em cảm thấy rất tò mò, do đó em mới muốn đưa bạn bè đến đây cùng đi thám hiểm, hơn nữa lẽ nào anh không hiếu kỳ sao?"
"Hiếu kỳ, hiếu kỳ có quan trọng như tính mạng sao?"
Nghe được lời của Vương Thiên, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cậu ta, mà Vương Thiên dường như cũng biết mình nói lỡ miệng, lập tức ngậm miệng lại.
Phương Minh hướng phía Trương Thục Kỳ nháy mắt, Trương Thục Kỳ ngầm hiểu, bắt đầu làm nũng nói: "Anh Thiên, anh biết chuyện gì liền nói cho chúng em biết nha."
"Không thể nói, thực sự không thể nói." Vương Thiên lắc đầu như trống bỏi.
Trương Thục Kỳ chán nản, cô ấy thật không ngờ mỹ nhân kế của mình thế nhưng có lúc không dùng được, đây chính là đả kích đối với cô ấy.
"Được rồi, anh không nói thì thôi, anh không nói chính chúng em tự đi."
Trương Thục Kỳ làm bộ sẽ đi về phía tòa thành, Vương Thiên nóng nảy vội vã kéo tay của Trương Thục Kỳ, chẳng qua lập tức liền bị Trương Thục Kỳ giằng tay lại.
"Cái kia... Không phải anh cố ý... Anh chỉ là..." Vương Thiên liền vội vàng giải thích, chẳng qua nhìn thấy gương mặt kiên quyết của Thục Kỳ, cuối cùng cũng chỉ đành thở dài một hơi mà nói: "Được rồi, anh nói cho các em biết, nhưng mà các em tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, hơn nữa cũng không thể đến tòa thành kia nữa."
A!
Vương Thiên nói chưa hết lời, trên mặt Trương Thục Kỳ liền đã lộ ra dáng tươi cười, làm ra một cái tư thế chiến thắng. Phương Minh cũng âm thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, khi người đàn ông gặp phải phụ nữ thật là khó mà bảo trì nguyên tắc của bản thân rồi.
"Tòa thành này, ông lão trong thôn gọi nó là tội thành, có người nói người đi vào tòa thành này đều trở thành người có tội, một khi bước vào liền không cách nào đi ra, ở bên trong chịu sự trừng phạt, khi còn sống phạm vào tội nghiệt càng nặng, hình phạt cũng lại càng nặng."
Giọng nói của Vương Thiên rất thấp, chẳng qua tất cả mọi người vẫn nghe rõ ràng, mà sau khi nghe xong Trần Trạch liền bĩu môi: “Anh đang nói đến địa ngục nơi Âm Phủ sao?"
"Địa ngục là nơi người chết bị trừng phạt, mà tội thành này lại trừng phạt người sống, thôn chúng tôi trước đây hàng năm đều có vài người bị mất tích, mấy cậu có biết những người này đi đâu không? Tất cả đều bị đưa vào tội thành, mà sau đó cũng không đi ra được nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận