Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 413: Con mồi

Chương 413: Con mồi
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------------
Vật hi sinh!
Đây là từ vừa chợt lóe ra trong đầu Phương Minh. Lời hứa của nhà họ La kích thích những người tu luyện không có nền tảng này dốc hết sức chiến đấu. Lấy ví dụ là chàng trai lúc nãy cậu vừa gặp, cho dù bị lợn rừng tập kích bị trọng thương nhưng vẫn không bỏ cuộc.
Tuy đối phương nói đã quyết định bỏ cuộc, nhưng trong lòng Phương Minh biết rõ người đó thật ra không hề nói thật. Một người thật sự quyết định bỏ cuộc làm sao lại trốn sau cây đại thụ chứ, điều nên làm nhất không phải là rời khỏi khu rừng hay sao?
Trốn sau cây đại thụ, cho thấy người này cũng không phải thật sự cam tâm ra về như vậy, chỉ là anh ta muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó khả năng lớn là sẽ tiếp tục đi về phía trước. Bởi vì anh ta cho rằng mình bị thương, vậy những người khác cũng có thể bị thương, vậy nên anh ta vẫn còn cơ hội.
Đây là kết quả từ lời hứa của nhà họ La. Nếu không có lời hứa của nhà họ La, người này chắc là sẽ bỏ cuộc. Dù sao cứ xem như anh ta thật sự may mắn có được Đại La kim quả đan, nhưng sau lưng không có chỗ dựa vững chắc có thực lực thì cũng sẽ không giữ được Đại La kim quả đan này.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (1), đạo lý này không ai không rõ.
(1) Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Chỉ có một chuyện Phương Minh không nghĩ ra chính là, nhà họ La vì sao phải làm như vậy, muốn để cho một đám người đóng vai vật hi sinh?
Loại bỏ những người tu luyện có thiên phú tiềm ẩn, để thế hệ trẻ nhà họ La trở thành một nhánh siêu phàm sao?
Điều này có khả năng gần như bằng không, bởi vì đối với thế hệ trẻ nhà họ La mà nói, đối thủ cạnh tranh của họ là đệ tử đến từ các đại gia tộc đại môn phái giống như họ, chứ không phải những người tu luyện trẻ tuổi không cần dùng đến bối cảnh này.
Không đoán ra được mục đích của người nhà họ La, Phương Minh cũng không tiếp tuy suy đoán nữa. Lấy viên tinh đan của con lợn rừng này cất vào người, Phương Minh tiếp tục đi.
Khu rừng rất lớn, hơn nữa càng đi vào sâu càng có thể cảm nhận bầu không khí ngưng trọng, vết máu trên bụi cỏ, quần áo rách rưới dính máu, xác một vài con dã thú. Những điều này nói cho Phương Minh biết, ở đây đã trải qua trận chiến thảm thiết.
Trong một tiếng đồng hồ, bản thân Phương Minh cũng gặp phải mấy con dã thú. Mỗi một con đều mạnh hơn con lợn rừng kia rất nhiều. Nhưng cậu cũng đã đoán trước, càng đi vào sâu bên trong, sẽ gặp càng nhiều dã thụ mạnh hơn nhiều.
"Cứu… Cứu tôi với."
Trong bụi cỏ cách đó không xa, Phương Minh nghe thấy tiếng kêu cứu. Thế nhưng chưa kịp đợi cậu đến cứu, một con báo săn đã ngậm người thanh niên nhanh chóng biến mất vào sâu trong rừng.
Phương Minh không đuổi theo, bởi vì khu rừng nguy hiểm khắp nơi. Hơn nữa những con dã thú này rất thông minh, không chừng đó là một cái bẫy, đợi cho cậu truy đuổi đến sẽ lâm vào sự bao vây của các con dã thú khác.
Cứu người, phải dưới điều kiện đảm bảo an toàn cho bản thân trước tiên. Nếu cậu có đủ thực lực, cậu sẽ đi cứu ngay, không đủ thực lực thì chỉ đành bỏ vậy.

Sau ba tiếng đồng hồ, sắc trời cũng bắt đầu nhá nhem tối. Lúc này ngay cả Phương Minh cũng dính máu khắp người. Đương nhiên thu hoạch của cậu là hơn mười hai viên tinh đan chưa thành hình.
Nguy hiểm khi đi trong rừng vào đêm tối không cần nghĩ cũng biết. Phương Minh không tiếp tục đi nữa, mà chọn dừng chân đợi đến hừng đông. Tuy nhiên Phương Minh không đốt lửa trên đất, cũng không ở dưới đất, mà là leo lên một cái cây đại thụ, sau đó dựa lưng vào thân cây.
Đốt lửa trong rừng một là có thể sưởi ấm, hai là có thể phòng ngừa các động vật dã thú đến gần, dù sao đa số động vật đều sợ lửa.
Nhưng đối với Phương Minh mà nói, tố chất cơ thể cậu ở trong rừng không cần sưởi ấm, mà dã thú trong khu rừng cũng có thể không sợ lửa, vậy nên đốt lửa chỉ làm lộ vị trí của mình.
Sau khi trèo cây, Phương Minh nhìn khắp bốn phía. Cả khu rừng chìm trong màn đêm, không hề có một đốm sáng, cho thấy những người khác cũng giống cậu, đều không đốt lửa.
Màn đêm ngày càng dày đậm, Phương Minh đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, nhìn xuống dưới. Dưới cây đại thụ, trong bóng tối xuất hiện hai bóng người.
"Anh, em thấy tối nay hay là bỏ đi, ngày mai lại truy đuổi tiếp. Khu rừng này nguy hiểm lắm.”
"Vì ban đêm đối phương buông lỏng phòng bị nên anh mới quyết định ra tay. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay, Đại La kim quả đan chúng ta không tham dự."
Ở trên cây Phương Minh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người dưới tàng cây. Cậu nhướn mày, dựa theo cuộc đối thoại của đối phương thì hai người này vào đây cũng không phải vì tranh đoạt Đại La kim quả đan, mà là vì đối phó với một ai đó.
Chỉ có điều với mức độ nguy hiểm của khu rừng này, nếu hai người thật sự đạt được mục đích cũng sẽ không bị phát hiện, chỉ cần đẩy trách nhiệm này cho mấy con tinh quái dã thú ở đây là được rồi.
"Đại ca, chuyện lần này không phải là chuyện nhỏ đâu. Một khi bị bại lộ, chúng ta phỏng chừng sẽ xong đời đó."
"Nhảm nhí! Nếu bị bại lộ, đừng nói là chúng ta, ngay cả đại nhân cũng không gánh nổi hậu quả đâu. Dù sao đó cũng là đệ tử chí tôn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao đại nhân muốn chúng ta động thủ ở đây đấy.”
Vốn đang bình tĩnh nghe lén, nhưng khi nghe thấy những lời hai người vừa mới nói, trong mắt Phương Minh liền hiện sát khí. Hóa ra hai người này lại nhắm vào mình.
Trong đầu Phương Minh xoay chuyển cực nhanh. Người có thù với mình không nhiều lắm, trong giới tu luyện trước mắt chỉ có mỗi mình Mục Võ. Tuy nhiên còn có một khả năng khác nữa, đó là kẻ chủ mưu đứng sau phái hai người này đến giết mình không nhất định có thù oán với cậu, mà có thể có liên quan đến sư phụ cậu.
Sư phụ cậu là chí tôn, trước kia ở trong giới tu luyện giới tất nhiên đắc tội không ít người, cũng có rất nhiều thế lực ghi hận với sư phụ mình. Những người này không dám có ý định đối chọi với sư phụ mình nên mới muốn trả thù lên người mình. Điều này rất có khả năng.
Mặc kệ thế nào, nếu muốn biết kẻ chủ mưu đứng sau hai người này là ai, cách tốt nhất chính là lấy đáp án từ miệng của hai người này.
"Tiếp tục chạy đi, anh đoán chắc hắn ta chưa đi xa đâu. Đừng tạo ra tiếng động. Nếu lỡ bị phát hiện, cứ lấy lý do thoái thác mà chúng ta đã bàn trước đó là được.”
Hai người đàn ông tiếp tục vừa thầm thì vừa đi về phía trước. Họ không biết, người họ gọi là con mồi – Phương Minh - lúc này đang ở trên đầu họ, nhìn chằm chằm từng hành động cử chỉ của họ.
Phương Minh không tùy tiện ra tay, bởi vì mặc kệ kẻ chủ mưu đứng sau hai người đàn ông này là ai, đối phương nếu muốn ra tay với mình, tất nhiên sẽ điều tra về mình, cũng biết rõ thực lực của mình, chắc chắn tin tưởng hai người đàn ông này có thể đối phó với mình.
Phương Minh cứ lẳng lặng chăm chú quan sát cho đến khi bóng dáng hai người đàn ông biến mất. Lúc này cậu mới leo xuống cây, sau đó lặng lẽ đi theo hai người đàn ông.
Con mồi cùng phản mồi, giờ đây trong mắt Phương Minh, hai người đàn ông này chính là con mồi của cậu.
Mà giờ phút này, hai người đàn ông đi trước cũng không biết Phương Minh đi theo sau họ. Cứ tiếp tục lén lút đi như vậy mà không phát hiện ra Phương Minh suốt một tiếng đồng hồ, hai người đàn ông này dừng bước.
Mà cũng ngay tại thời điểm này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận