Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1018: Chẳng qua chỉ là vật thí nghiệm

Chương 1018: Chẳng qua chỉ là vật thí nghiệm
Thần tiên!
Đối với người trong nước, hai từ này cũng không xa lạ gì, bởi vì có quá nhiều truyền thuyết nhắc tới nó, mặc dù hiện tại không thể tìm được dấu chân của những thần tiên này, nhưng rất nhiều người tin tưởng thần tiên có tồn tại.
Nhất là đối với giới tu luyện, bọn họ càng tin tưởng thần tiên thật sự từng tồn tại.
Tổ sư giới phong thủy là Cửu Thiên Huyền Nữ, còn có tổ sư Đạo giáo là Tam Thanh, những thần tiên này đều chân thực như vậy, nếu những thần tiên này chưa từng tồn tại sao mấy thuật pháp bọn họ tu luyện lại có tác dụng như thế?
Tất cả dấu vết đều biểu hiện thần tiên thật sự đã từng tồn tại, nhưng không phải thời kì Hạ Thương Chu, giới tu luyện suy đoán nó có thể là một thời kì sớm hơn nhiều, chỉ là không biết sau này đã xảy ra chuyện gì dẫn đến những thần tiên này đều biến mất hết.
Có người suy đoán những thần tiên này phải đi tới thế giới khác, cũng chính là nơi có tên tiên giới, cũng có người cho rằng những thần tiên này đều đã chết hết, hơn nữa còn được chôn ở một nơi có tên là nghĩa trang của Tiên.
Về hai quan điểm này, phần lớn người trong giới tu luyện đều tin tưởng quan điểm phía trước, cho rằng thần tiên đã đi đến tiên giới, dù sao thần tiên cũng là tồn tại vô địch, còn có điều gì có thể khiến nhiều thần tiên như vậy đều bị diệt vong đây?
Nhưng Lưu Nguyệt lại tin tưởng quan điểm phía sau hơn, bởi vì so sánh với tiên giới hư vô mờ mịt, miêu tả về nghĩa trang của Tiên chân thật hơn rất nhiều, miêu tả này không giống như đã được tưởng tượng ra, mà càng giống như có người thực sự nhìn thấy nghĩa trang của Tiên sau đó tả thực.
Cảnh tượng trước mắt, vô cùng giống với miêu tả về nghĩa trang của Tiên.
Hài cốt, kiếm gãy, cho dù đã bị mục nát vì trải qua năm tháng rất dài, vẫn tản mát hơi thở không cam lòng như cũ.
Cường giả hơn hẳn cấp bậc thiên tôn, đã có thể xưng là thần tiên.
"Ở đây có cất chứa bí mật cuối cùng về thế giới này, bổn hậu có thể nói cho các ngươi biết, những người này không phải cường giả cùng một thời đại, mà thuộc về nhiều thời đại khác nhau, mỗi một người đều là cường giả đứng đầu, là bá chủ một thời đại."
Thánh hậu nhìn những thi hài này, trong mắt có vẻ rung động, cho dù đây đã không phải lần đầu bà ấy bước vào nơi này, nhưng mỗi một lần đến đây nhìn thấy những thi hài này, vẫn mang đến xúc động rất lớn cho bà ấy.
Cường giả đứng đầu một thời đại, nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống như thế, không hơn.
"Thánh hậu có ý gì?"
Lưu Nguyệt có chút khó hiểu, nhưng vẻ mặt Phương Minh lại xuất hiện biến hóa, bởi vì cậu càng hiểu bí mật của thế giới này hơn Lưu Nguyệt.
Thế giới này tồn tại rất nhiều thời đại, nhưng mỗi một thời đại cuối cùng đều bị hủy diệt, không có bất kỳ văn minh gì lưu lại, mãi tới khi lại có một thời đại khác xuất hiện, cứ vòng đi vòng lại như vậy, phảng phất như một lần luân hồi.
Nếu những cường giả này đều thuộc về các thời đại khác nhau, vậy vì sao thi hài có thể được bảo tồn? Cuối cùng vì sao nó vẫn tồn tại trong tòa cổ thành này? Không lẽ tòa thành cổ này có thể vượt qua khoảng cách thời đại sao?
"Nhân loại có linh trí, vì thức ăn mà bắt đầu vòng nuôi gia súc, đợi thời cơ chín muồi lại giết hết các loại gia súc đi, các ngươi cảm thấy hành vi này của loài người có tàn nhẫn không?"
Đối mặt với câu hỏi này của Thánh hậu, Phương Minh nhíu mày, cậu không cảm thấy tàn nhẫn bởi vì những gia súc này đều là nhân loại dùng tâm huyết để nuôi dưỡng, từ lúc mới bắt đầu đã có mục đích rõ ràng.
"Có phải các ngươi thấy vấn đề này rất bình thường, nhưng nếu bổn hậu nói cho các ngươi biết, kỳ thực số phận của Nhân tộc các ngươi cũng không khác gì gia súc bị nuôi trong chuồng, các ngươi còn có thể cảm thấy công bằng sao? Còn cảm thấy có thể tiếp nhận sao?"
Nét mặt Phương Minh cùng Lưu Nguyệt đồng thời thay đổi, đương nhiên bọn họ sẽ không tiếp nhận.
"Ý của Thánh hậu muốn nói, mỗi lần thời đại hủy diệt thật ra đều là vì có người thao túng sao?" Bởi vì biết được càng nhiều, nên rất nhanh Phương Minh đã có thể nói ra một suy đoán khiến tim cậu đập nhanh.
Suy đoán này khiến bản thân Phương Minh có chút không rét mà run, nếu mỗi một thời đại bị diệt thật sự là vì có người hoặc thế lực nào đó thao túng sau lưng, không phải là rất đáng sợ sao?
Có thể thao túng thời đại, thế lực sau lưng đó thật sự là quá đáng sợ, đáng sợ đến mức ngay cả bản thân Phương Minh cũng không dám đoán.
"Ngươi lại còn biết những thứ này?"
Thánh hậu có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn thoáng qua Phương Minh,
Người bình thường căn bản không thể biết được bí mật khủng bố như thời đại bị hủy diệt này, cho dù là một số cường giả tiên vương cũng không ngoại lệ, có lẽ chỉ khi đạt tới cấp bậc thiên tôn, dưới cơ duyên xảo hợp mới may gì có thể phát hiện một chút dấu vết, suy đoán được một số tin tức.
Mà Phương Minh chỉ mới là cường giả Thiên Cấp, lại có thể biết thời đại hủy diệt, trong lòng Thánh hậu hiểu, sợ rằng có lẽ những chuyện tiểu vương bát đản này đã trải qua thật không đơn giản.
"Thánh hậu, cái gì là thời đại hủy diệt?"
Lưu Nguyệt mở miệng hỏi thăm, trong số những người ở đây chỉ có anh ta không hề hay biết gì đối với những tin tức này, cho nên mới cảm thấy nghi ngờ khi nghe thấy lời hai người nói.
"Thời đại hủy diệt chính là một thời đại bị hủy diệt, toàn bộ thế giới không biết đã trải qua bao nhiêu thời đại, nhưng cho dù là thời đại huy hoàng tới mức nào, cuối cùng cũng sẽ kết thúc, không còn sót lại bất cứ thứ gì, kể cả sơn hà đại địa cũng sẽ tiêu tán, cuối cùng toàn bộ thế giới biến thành một mảnh hư vô, sau một thời gian dài đằng đẵng lại có một thời đại mới được hình thành."
"Cho nên, thời đại bị hủy diệt ấy cũng không phải do thiên đạo diễn biến, mà là vì có người thao túng."
Lưu Nguyệt không ngốc, từ đoạn đối thoại giữa Phương Minh cùng Thánh hậu anh ta đã nghe được trọng điểm.
"Không sai, đúng là có người thao túng sau lưng, chỉ có điều không thể dùng từ người để hình dung, nói chính xác hơn đây là dị tộc, mà thế giới này chỉ là sân thí nghiệm do dị tộc tạo ra, bọn họ tiến hành thí nghiệm ở chỗ này, đợi một thời gian sau sẽ hủy diệt tất cả, sau đó lại bắt đầu."
Thánh hậu gật đầu, nhìn thấy vẻ khiếp sợ trên mặt hai người Phương Minh cùng Lưu Nguyệt, trên mặt Thánh hậu không hề có vè ngoài ý muốn gì, bởi vì trước đây khi Chính ca nói cho bà ấy biết những điều này, bà ấy đã khiếp sợ không kém hai tên nhóc trước mặt, thậm chí còn phải cần một quãng thời gian rất dài mới có thể tiêu hóa hết tin tức này.
Thử nghĩ một chút xem, với tư cách là hậu duệ của thần thú, từ lúc vừa ra đời bà ấy đã là tồn tại đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, mà sau khi bà ấy tu luyện tới cảnh giới này đã có thể coi là tồn tại đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Ngày thường bà ấy vẫn đứng trên đám mây dõi mắt nhìn xuống chúng sinh, luôn cao cao tại thượng, thế nhưng chân tướng trước mắt cho thấy bà ấy cũng chỉ là vật thí nghiệm được người khác nuôi trong chuồng, sợ rằng cho dù là bất kỳ ai khác biết được tin tức như thế cũng đều không thể tiếp thụ được.
Sự chênh lệch lớn như dòng sông so với biển rộng!
"Thế giới của chúng ta chỉ là sân thí nghiệm của dị tộc, vậy rốt cuộc dị tộc đang thí nghiệm cái gì?" Một lúc sau, Phương Minh mới hít sâu một hơi, hỏi.
"Cái này đừng hỏi bổn hậu, bổn hậu cũng không biết, bên trong tòa thành cổ không hề có ghi chép gì cả. Về phần những thi hài này đều là cường giả của các thời đại, bọn họ phát hiện âm mưu của dị tộc nên đã hăng hái đấu tranh, nhưng cuối cùng vẫn bỏ mạng nơi đây."
Thánh hậu lắc đầu, thứ bà ấy biết cũng chỉ có vậy, muốn biết nhiều bí mật hơn thì phải đi tìm ở nơi khác, tỷ như cõi âm, bởi vì Chính ca muốn đi tìm hiểu bí mật này nên mới tới cõi âm.
"Đây chỉ là những cường giả còn thi hài lưu lại, thế nhưng còn những cường giả không lưu lại thi hài thì sao? Không biết rốt cuộc còn có bao nhiêu người nữa?"
Thánh hậu thở dài một hơi, vẻ mặt Phương Minh trở nên nghiêm túc, cậu phảng phất như đã thấy được thời điểm khi sự tận thế của thời đại tới, những tiên hiền của Nhân tộc đồng loạt đứng ra tranh đấu với dị tộc, muốn ngăn cơn sóng dữ, nhưng cuối cùng lại ôm hận uống máu.
"Vậy liệu có phải dị tộc luôn chú ý tới thế giới này mọi lúc không? Tất cả mọi thứ đang diễn ra trên thế giới này đều không thể gạt được dị tộc?" Lưu Nguyệt hỏi vấn đề mà anh ta quan tâm.
"Trừ một số chỗ đặc thù, toàn bộ thế giới đều nằm trong tầm giám thị của dị tộc, đương nhiên, chúng ta không cách nào biết được liệu ngay lúc này dị tộc có đang giám thị hay không, nhưng chắc chắn dị tộc không thể nào cảm giác được những chuyện trong tòa thành này."
Phương Minh tương đối tán đồng suy đoán này của Thánh hậu, bởi nếu dị tộc biết sự tồn tại của tòa thành cổ trước mắt này, tuyệt đối sẽ ra tay hủy diệt tòa thành cổ.
"Mục đích của dị tộc là gì, lúc nào bọn họ sẽ động thủ hủy diệt một thời đại, những thứ này bổn hậu đều không biết, dù các ngươi có hỏi bổn hậu, bổn hậu cũng không thể cho các ngươi một câu trả lời, chẳng qua bổn hậu có thể nói cho các ngươi biết, vật thí nghiệm của dị tộc chính là Nhân tộc các ngươi, về phần những chủng tộc khác chẳng qua chỉ là sản phẩm được diễn sinh ra mà thôi."
Sau khi nói đến đây, trên mặt Thánh hậu cũng có lửa giận, đường đường là thần thú nhưng trong mắt dị tộc lại chẳng là cái thá gì, vật thí nghiệm của dị tộc chỉ có Nhân tộc mà thôi.
"Vì sao Thánh hậu lại nói như vậy?"
"Chính ca, cũng chính là cha ngươi, sau khi tới thành cổ biết được tin tức này đã từng ra ngoài điều tra một đoạn thời gian, căn cứ theo kết quả điều tra của ông ấy, mỗi một thời đại đều có Nhân tộc tồn tại, nhưng các chủng tộc khác thì không nhất định, ví dụ như bộ tộc Phượng Hoàng chúng tôi, ở thời đại trước không có sự tồn tại của Phượng Hoàng."
Nhiều thời đại như vậy, đa số chủng tộc đều bị diệt nhưng bất kỳ thời đại nào Nhân tộc cũng có tồn tại, điều này đã nói rõ Nhân tộc là đối tượng thí nghiệm của dị tộc.
"Cuối cùng, dù là thời đại nào đi nữa Nhân tộc cũng là tồn tại mạnh mẽ nhất, cho nên dựa theo điểm này, ta đoán rằng khi Nhân tộc dẫn đầu bách tộc cũng là lúc thời đại bắt đầu bị hủy diệt."
Phương Minh cùng Lưu Nguyệt rơi vào yên tĩnh, bởi vì tính chính xác của suy đoán này rất cao.
"Kỳ thực các ngươi cũng không cần quá để ý, thật ra, ở thời đại này, Nhân tộc còn xa xa mới có thể đạt tới hạng nhất, cũng còn cách thời gian hủy diệt xa lắm, sợ rằng tới lúc ấy các ngươi đã sớm là một nắm đất vàng."
"Có lẽ chúng ta có thể tránh được một kiếp, nhưng con cháu đời sau của chúng ta lại không tránh được, trốn tránh cũng chỉ vô dụng thôi."
Phương Minh lắc đầu, Thánh hậu nhìn cậu, nói: "Trước đây cha ngươi cũng trả lời ta một câu như thế, cho nên ông ấy mới bước lên con đường tới cõi âm, bởi vì căn cứ theo kết quả điều tra của ông ấy, cõi âm có cất giấu bí mật rất lớn, thậm chí rất có thể tất cả thí nghiệm của dị tộc đều có liên quan tới cõi âm."
Cõi âm, lại là cõi âm?
Phương Minh nghĩ tới trận chiến của Vu Sư nhất mạch với cõi âm đã từng xảy ra, nghĩ tới yêu cầu của sư phụ mình muốn mình đích thân tới cõi âm, hiện tại ngay cả cha mình cũng đã tới cõi âm, rốt cuộc cõi âm có cất giấu bí mật như thế nào đây?
"Thánh hậu, nếu mỗi một thời đại đều bị hủy diệt, vậy vì sao cổ thành này có thể tồn tại? Vì sao nó có thể cất giữ nhiều thi hài cường giả tới từ các thời đại khác nhau như vậy? Có phải cổ thành này cũng đã trải qua rất nhiều thời đại không?"
Trên mặt Lưu Nguyệt có vẻ nghi ngờ, chẳng qua ngay cả Thánh hậu cũng không thể trả lời câu hỏi của anh ta được.
"Bổn hậu cũng không biết, có lẽ, ngoại trừ dị tộc còn có một lực lượng mạnh mẽ khác tồn tại, dựa theo những lời Chính ca nói, có thể còn có một người đánh cờ khác, mà đó có lẽ cũng là hi vọng của Nhân tộc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận