Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 104: Trai bao Hoa Minh Minh

Chương 104: Trai bao Hoa Minh Minh
Đối với bọn trẻ bây giờ Phương Minh quả thật không hiểu cho lắm, hắn chỉ biết là thời của bọn hắn điện thoại không có phổ biến như vậy, tuy khi còn bé hắn cũng đã tiếp xúc qua điện thoại di động, nhưng đó là của sư phó hắn.
Nhưng bây giờ thì không giống lúc trước nữa, bọn trẻ bây giờ từ nhỏ đã làm quen với điện thoại, máy tính bảng và mấy thứ tương tự, có thể nói từ nhỏ đã tiếp xúc với internet rồi, rất nhiều đứa còn rành internet hơn cả Phương Minh.
"Ngoại trừ chơi game, cháu còn thích chơi với Đại Bảo." Đan Đan suy nghĩ một chút, rồi giòn giã nói.
"Đại Bảo? "
Phương Minh nhìn về phía Trương Kế Hồng, Trương Kế Hồng ở một bên giải thích: "Đại Bảo là một con gấu bông mà chồng tôi mua cho Đan Đan mấy năm trước, Đan Đan rất thích con gấu bông này, trước đây mỗi buổi tối đều phải ôm nó ngủ. "
Các bé gái thích đồ chơi mềm mềm như gấu bông và búp bê đều là chuyện rất bình thường, Trương Kế Hồng cũng không thấy có chỗ nào khác lạ, bất quá Phương Minh cũng bắt được hai chữ “trước đây” trong lời kể của Trương Kế Hồng.
"Cô nói Đan Đan trước đây ôm con gấu bông ngủ, sau này thì không còn nữa? "
"Đúng, kể từ khi ba mua cho nó một cái I-pad thì cả ngày chỉ thích chơi game, chơi rất khuya mới chịu đi ngủ, không còn ôm gấu bông ngủ nữa, hơn nữa tôi thấy con gấu cũng bẩn rồi nên đem cất đi. "
Vào thời khắc này hai mắt Phương Minh đột nhiên có tia sáng hiện lên, " Gấu bông này trông như thế nào được làm bằng cái gì vậy? "
"Con gấu bông này có lông màu nâu, cao khoảng 1m50, người bán nói rằng dùng bông PP nhồi bên trong. "
Về con gấu bông này, Trương Kế Hồng cũng không rõ lắm vì nó do chồng của cô mua tặng con nhân sinh nhật, đến nay đã ở nhà cô năm năm rồi.
"Nếu bây giờ trong nhà cô có người thì nhờ họ kiếm con gấu rồi lấy bông bên trong ra, chụp hình lại gửi qua cho tôi xem thử. "
Phương Minh gõ gõ ngón tay lên bàn nói với Trương Kế Hồng.
"A, được, tôi sẽ nhờ ông ngoại của Đan Đan đi kiếm, ông ngoại của nó chắc là ở nhà. "
Trương Kế Hồng tuy là rất nghi hoặc, thế nhưng lúc trước thấy Phương Minh có bản lĩnh khiến con gái mình nói chuyện, liền không dám làm trái lời của Phương Minh, vội vã móc điện thoại di động ra gọi.
"Alo, ba, đúng, ba đến phòng của Đan Đan, bên trong tủ có một con gấu bông, ba lấy kéo cắt nó ra, lấy bông nhồi bên trong ra, dạ, con sẽ giải thích cho ba sau, ba chụp ảnh đám bông đó xong thì gửi qua QQ cho con. "
Trương Kế Hồng gọi điện thoại cho ba của cô, mắt thấy hiện tại đang rảnh rỗi, Trương Hải mang trên mặt nụ cười nhìn về phía Phương Minh nhẹ giọng hỏi: "Ông chủ Phương, lần này thu lệ phí bao nhiêu? "
"Hiện chưa xác định nguyên nhân cụ thể, cho nên chưa biết giá cả thế nào, bất quá theo quy củ cũ, trước giao ba vạn, nếu như sau này còn cần thêm tiền tôi sẽ nói cho ông biết, bất quá nói rõ một điểm, tiền nộp rồi không thể lấy lại. "
Phương Minh đưa ra giá cả, Trương Kế Hồng nghe xong, trong lòng liền đánh rơi cái bộp, trên mặt lộ ra vẻ do dự, Trương Hải ở bên cạnh vội vã đẩy bả vai cô một cái.
"Chị, mười ngày nay, chị đưa Đan Đan đi khám ở mấy bệnh viện lớn cũng tốn hết mấy vạn rồi nhưng lại không khám ra được cái gì, hiện tại ông chủ Phương chỉ là tùy tiện ấn một cái Đan Đan đã mở miệng nói chuyện rồi, so với chuyện của Đan Đan thì mấy vạn đồng tính là gì. "
Nghe Trương Hải nhắc nhở Trương Kế Hồng cũng lập tức suy nghĩ rõ ràng, mấy vạn đối với nhà cô mà nói đúng là không phải một số tiền lớn, hơn nữa mấy ngày nay cô cũng tốn ngần ấy tiền nhưng những thầy thuốc kia vẫn không tìm ra vấn đề trên người Đan Đan và số tiền lúc đó chẳng phải không lấy lại được sao?
"Được, tôi sẽ đưa tiền, Ông chủ Phương, nơi đây có thể chuyển khoản không, trên người tôi không có mang nhiều tiền mặt như vậy. "
"Được, cô cứ xuống lầu dưới thanh toán. "
Phương Minh gật đầu, từ cách ăn mặt của Trương Kế Hồng cũng có thể nhìn ra được kinh tế của gia đình cô cũng khá, hơn nữa có thể tùy tiện mua một cái iPad cho một đứa bé còn nhỏ thì hẳn là gia đình phải có điều kiện rồi.
Sau mười mấy phút, điện thoại đi động của Trương Kế Hồng vang lên, QQ của cô nhận được vài tấm hình, chỉ mới nhìn thoáng qua sắc mặt của cô liền trở nên khó coi.
"Những người bán hàng này cũng quá ghê tởm, cái này đâu có phải là bông PP, này rõ ràng là bông hắc tâm. "
Trương Kế Hồng phóng to hình trên điện thoại di động cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy, trên hình là một nhúm bông, nhưng màu sắc hơi xỉn màu, ngoài ra còn có rất nhiều tạp chất màu đen lẫn vào.
Cái gọi là bông hắc tâm chính là loại bông chất lượng kém, ví dụ như dùng sợi bông thải bỏ của ngành y tế hoặc ngành công nghiệp may mặt để chế tạo nên.
"Những người bán hàng này thật là giảo hoạt, nhúm bông này bên ngoài không có vấn đề gì, đến khi ba tôi cắt hết ra mới phát hiện thấy bên trong toàn là bông hắc tâm. "
Trương Kế Hồng càng nói càng giận, bất quá Hàn Kiều Kiều và Hoa Minh Minh ở bên cạnh bởi vì không phải là người trong cuộc nên có thể phân rõ trắng đen, dù con gấu này được nhồi bông hắc tâm, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện Đan Đan không chịu nói chuyện.
"Phương Minh, anh đừng nói Đan Đan không nói lời nào là do nhúm bông hắc tâm này nha?" Hoa Minh Minh nhịn không được mở miệng hỏi.
Loại người buôn bán lòng dạ hiểm độc trên thị trường rất nhiều, nhìn đâu cũng thấy được mấy thứ giống như bông hắc tâm, nếu như bông hắc tâm có thể làm cho trẻ con không nói lời nào, cả thế giới đã sớm loạn hết cả rồi.
"Hiện tại vẫn chưa thể xác định rõ nên tôi cần làm thêm một thí nghiệm nữa. "
Phương Minh hơi híp mắt lại, ý bảo Trương Kế Hồng và cha của cô quay video, sau đó hướng camera của điện thoại di động về phía sợi bông, đồng thời nhìn Hoa Minh Minh giơ tay ra "Đưa điện thoại di động của cậu đây "
"Tại sao? "
Hoa Minh Minh không hiểu nhưng vẫn nghe lời móc điện thoại ra, Phương Minh nhận lấy điện thoại nhìn ảnh bảo vệ màn hình, không thể không nhắm mắt làm ngơ rồi mở khóa màn hình và mở trò chơi nông dược.
"Hắc hắc, anh thấy sao. "
Đối với Hoa Minh Minh Phương Minh cũng không biết nên nói gì, màn hình điện thoại di động dĩ nhiên là hình nửa thân trên của hắn đang trần truồng, chỉ là người không có một chút bắp thịt mà cũng không biết xấu hổ đưa lên.
Trò chơi mở ra, Phương Minh đem điện thoại di động của Hoa Minh Minh đưa cho Đan Đan, "Đan Đan, cầm đi chơi đi. "
Đan Đan nhận lấy điện thoại di động, động tác rất thuần thục, cuối cùng chu cái miệng nhỏ nói rằng: "Tài khoản của chú không có nhân vật mà cháu muốn chơi, hơn nữa ID của chú thật kỳ quái. "
Phương Minh theo màn hình nhìn sang, tuy là hắn không hiểu trò chơi nhưng vẫn đọc được ID, khi thấy ID của Hoa Minh Minh, toàn bộ khóe miệng co quắp một cái, ánh mắt nhìn về phía Hoa Minh Minh, ánh mắt kia mang theo ý tứ không thể nói thành lời.
"Tên là gì mà xem không hiểu, cháu sắp lên sơ trung rồi, phải biết hết mặt chữ rồi. "
Trương Hải cũng cúi đầu nhìn qua, ngay cả Hàn Kiều Kiều đang mang kính đen đứng yên lặng nãy giờ lúc này cũng tò mò len lén liếc mắt một cái.
Uầy...
Sau một khắc, Trương Hải cũng trầm mặc, yên lặng quay qua Hoa Minh Minh dựng lên một ngón tay cái.
Hàn Kiều Kiều đeo lại kính mắt, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Muội đặc thấp bang úy! (Em gái ẩm ướt giúp an ủi.)
Quả nhiên là một một cái tên sâu sắc!
"Tiểu muội muội em muốn chơi nhân vật nào, anh còn có tài khoản khác, cái đó có nhiều nhân vật hơn, cái này anh mới chơi thôi. "
Hoa Minh Minh cũng hiểu được vấn đề, hoảng loạn lấy lại điện thoại lập tức đổi tài khoản, bất quá khi hắn đổi sang giao diện khác, Phương Minh liếc nhìn tài khoản xong, khóe miệng lại co quắp một cái.
Cao xử bất thâm hàm! (Tinh hoàn không sâu)
Quả là sâu sắc!
...
"Được rồi, Đan Đan em đừng lo mấy cái tên, trực tiếp đánh đi, không sao hết, muốn đánh sao thì đánh, thua cũng không trách em. "
Phương Minh đã nhìn ra, Hoa Minh Minh chính là một trai bao, nếu lại để cho hắn đổi tài khoản, chưa biết chừng tên sau còn sâu sắc hơn tên trước, Hoa Minh Minh ở bên cạnh rất xấu hổ, nghe Phương Minh nói xong cũng không dám phản bác chỉ nhỏ giọng thầm thì một câu: "Học sinh tiểu học hại người rồi. "
Đan Đan đúng là rất thích trò chơi này, lúc bắt đầu chơi rất chăm chú, Phương Minh ra hiệu bảo mọi người không nên quấy rầy em ấy, về phần hắn mình vẫn chăm chú vào video trong điện thoại di động của Trương Kế Hồng.
Video có một chút lay động, hiển nhiên ba của Trương Kế Hồng vẫn cầm điện thoại di động quay, trong video cũng không có bất kỳ chỗ nào kỳ quái, giữa lúc Trương Kế Hồng có chút nhịn không được, mắt Phương Minh đột nhiên có một đạo tinh quang lóe lên.
"Sao vậy… Chuyện gì xảy ra? "
Đồng thời, trong video truyền đến thanh âm kinh hoảng của ba Trương Kế Hồng, hình ảnh cũng là bắt đầu trở nên lay động.
"Lão nhân gia không cần hoảng sợ, video hướng về phía sợi bông, yên tâm sẽ không có chuyện. "
Phương Minh lập tức nói, có lẽ là nghe được giọng nói của Phương Minh, ba của Trương Kế Hoàng vẫn tiếp tục cầm video quay màn ảnh lần nữa nhắm ngay sợi bông, những người khác rốt cục cũng biết vì sao lão nhân gia lại đột nhiên kinh hoảng.
Trrong video, đám bông gòn xỉn màu lúc trước đột nhiên chuyển sang màu đỏ thẩm, giống như có người nhỏ lên đám bông mấy giọt máu, sau đó máu loang ra khắp nơi..
Hình ảnh này quả là một đả kích lớn đối với người già, vậy mà ba của Trương Kế Hồng không vứt bỏ điện thoại di động đã coi như là rất có dũng khí.
Vô luận là Hàn Kiều Kiều hay là Trương Kế Hồng lúc này đều khiếp sợ trước cảnh tượng đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn, chỉ có ánh mắt của Phương Minh vẫn chăm chú vào Đan Đan đang chơi game.
Bên này động tĩnh lớn như vậy, Đan Đan vẫn chăm chú chơi game mà không hề có một chút phản ứng, chuyện này cũng có chút không phù hợp lẽ thường.
"Đan Đan, không được nói chuyện nữa, nếu không sẽ có người lạ đến bắt đi. "
Một thanh âm khàn khàn và trầm thấp đột nhiên vang lên, đám Hàn Kiều Kiều đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại càng thêm hoảng sợ, còn Đan Đan đang mải mê chơi game nghe được thanh âm này cả người liền sửng sốt, sau một khắc điện thoại di động rơi trên mặt đất, cả người lại khôi phục bộ dáng ngây ngốc như trước.
Thanh âm, là từ trong miệng Phương Minh phát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận