Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 388: Một lần vất vả nhàn nhã cả đời

Chương 388: Một lần vất vả nhàn nhã cả đời
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
Phía trên cửa nhà Lục gia, không phải là mây đen bình thường, đó là hình dạng cụ thể của quỷ khí cõi âm, đừng nói là đụng chạm, dù tới gần thì không phải việc người bình thường có thể chịu được.
Cho nên, lúc mấy người Quy Điền Thuần Bát thấy bóng Phương Minh xuất hiện ở phía trên cửa Lục gia, chỉ có sẽ như vậy khiếp sợ.
"Cậu ta muốn làm gì?"
Đây là hoài nghi của những người đứng đằng sau Quy Điền Thuần Bát?
"Không biết lượng sức mình, tên này muốn đánh tan quỷ khí cõi âm, nhưng hắn nghĩ hắn là ai, dù là bậc thầy âm dương mạnh như chúng ta cũng vô cùng kiêng kỵ với quỷ khí cõi âm."
"Đúng vậy, quỷ khí cõi âm không giống bình thường, ai cũng không dám sơ ý chạm vào, tên này muốn chết."
Sau giây phút khiếp sợ ngắn ngủi, mấy người Quy Điền Thuần Bát lại buông lỏng tâm trạng, với bọn người Trung Quốc đã dùng hết khả năng rồi, chỉ đang cố giãy dụa vô ích mà thôi.
"Ngài Đường, cậu Phương bây giờ đã có mặt ở phía trên."
Trên thực tế, không cần chàng trai bên người nhắc nhở, Đường Trấn Quốc cũng biết Phương Minh đi tới phía trên cửa Lục gia rồi.
"Được rồi, dựa theo những gì cậu Phương nói, người Nhật Bản nhất định đang ở gần đây nhìn chừng, kết quả của cuộc điều tra thế nào?"
Đường Trấn Quốc hỏi chàng trai bên cạnh, loại chuyện phong thủy này ông không xen vào được, thế nhưng không có nghĩa là chuyện khác ông không thể không hành động.
"Có tai mắt rồi ạ, bây giờ có một tòa nhà đáng nghi, đã sắp xếp người qua bên kia giám thị."
Đường Trấn Quốc nghe nói như thế, trong mắt có hàn quang lóe lên: "Nếu đã tới, vậy hãy để cho bọn họ toàn bộ lại, nếu phản kháng, giết không đối chứng."
"Vâng!"
...
Trên bầu trời, Phương Minh có thể cảm nhận được quỷ khí âm u truyền tới từ phía trên, quỷ khí này cách cậu không tới trăm thước.
Quỷ khí cõi âm, không người nào mong dính vào, bởi vì theo lời đồn một khi dính tới sẽ khiến bản thân không may mắn, cả đời đều sẽ bị vận rủi bám thân, mà sở dĩ nói nhân quỷ thù đồ, cũng là bởi vì trên người có quỷ khí, mà quỷ khí lại mang tính phá hoại vận may của người ta rất lớn.
"Tiểu Hắc."
Phương Minh nhẹ giọng gọi, sau đó liếm liếm môi của mình, cho tới bây giờ, chỉ còn kém bước cuối cùng này thôi.
Oanh!
Bước một bước cuối ra, cả người Phương Minh lung lay vài cái, nhưng cuối cùng vẫn đứng vững vàng.
Mà sau khi thân thể Phương Minh ổn định, một nguồn năng lượng kinh khủng đột nhiên bùng phát, để rồi trực tiếp tạo thành hình dạng long quyển phong, mà long quyển phong này ngày càng lớn , thổi về phía quỷ khí phía trên bầu trời.
Mây đen giăng đầy trời giống như bị quấy nhiễu , bắt đầu di chuyển, cũng hướng về phía long quyển phong, hai bên chớp mắt thắt chặt với nhau.
"Nhanh!"
Mặt khác, trên mặt đất lúc này cũng có một đám người đang khiêng một tấm nệm hơi siêu dày đặt tới dưới chân Phương Minh, toàn bộ nệm hơi cao hai mưới mét, lúc Phương Minh rơi xuống, vừa khéo nặng nề rơi xuống tấm nệm này.
Mấy giây sau đó, Phương Minh đứng lên, xoa gáy của mình, mặc dù có nệm hơi bảo hộ, thế nhưng với độ cao gần năm mưoi mét, nếu như đổi thành người bình thường thì chắc cũng bất tỉnh, mà cậu thì đầu óc chỉ choáng váng chút, cái này đã coi như không tệ rồi.
Sau khi lấy lại tinh thần, Phương Minh nhìn xuống dưới mông mình, nơi đó, một thân thể màu đen nhỏ chậm rãi giãy giụa đứng lên.
"Tiểu Hắc, ngươi không sao chứ."
Phương Minh quan tâm nâng Tiểu Hắc lên, kết quả lại phát hiện lông vũ trên người tiểu Hắc rụng mất hơn nửa, cả người như con gà con bị vặt lông.
"Chíp chíp... Rì rầm."
Giọng tiểu Hắc không còn to rõ như trước, hiển nhiên lần giúp đỡ Phương Minh này đã tiêu hao một mớ năng lượng của nó, Phương Minh thấy cảnh này thì lòng xót không ngừng.
"Tiểu Hắc, đợi tới lúc trở về, mày muốn bao nhiêu long tinh tao đều cho cả."
Giọng Phương Minh mang theo áy náy, sau khi tiểu Hắc nghe được lời này của cậu, đầu vốn dĩ rũ xuống chợt nâng lên, trong chốc lát thì vội vỗ cánh bay đi.
"Chíp!"
Giọng lại to rõ trở lại, nào có dáng vẻ thoi thóp bệnh tật vừa rồi.
"Con này thật là!"
Phương Minh cười khổ, cậu biết mình bị lừa, tiểu Hắc không có thảm như cậu nghĩ , nhưng cậu cũng không để ý, nếu như lần này không có tiểu Hắc giúp, cậu cũng không thể thi triển Kỵ Long Bộ xong được .
Liếc mắt nhìn trời cao, trên trời cao lúc này, mây đen khuấy động, tạo thành một cái vòng xoáy khủng bố, mà ở trong vòng xoáy có thêm một long quyển phong đang cuốn điên cuồng lên, không ngừng cuốn mây đen vào trong đó.
Lấy loại khí long mạch khác tách quỷ khí cõi âm ra, đây chính là phương pháp phá giải mà Phương Minh nghĩ ra được.
"Bây giờ, những gì nên làm đã làm, còn có thể thành công hay không, cũng chỉ nghe theo mệnh trời."
Phương Minh nói thầm, những khí long mạch khác này có thể tách quỷ khí cõi âm hay không, thì phải dựa vào số lượng khí long mạch đủ hay không.
"Cậu Phương, không có sao chứ."
Đường Trấn Quốc lúc này đã đi tới, quan tâm hỏi.
"Tôi không sao."
Phương Minh khoát tay áo, Tiểu Hắc lúc này đã bay đi, Phương Minh trầm ngâm một chốc, nói: “ Tôi đi xem đám người ông Vương trước."
Đường Trấn Quốc và Phương Minh đi về phía hầm giữ xe, nhưng lúc hai người vẫn chưa đi tới hầm giữ xe, thì thấy Tần Lỗi dìu Vương Chấn Hồ đi ra.
"Ông Vương, thế nào?"
"Không thẹn với sứ mệng, đã giết sạch toàn bộ mấy con quỷ nhỏ Nhật Bản rồi."
Sắc mặt Vương Chấn Hổ uể oải, hiển nhiên cuộc chiến đấu này bọn họ cũng không dễ chịu, Phương Minh nhìn chằm chằm Vương Chấn Hổ, một lúc sau, trân trọng chào đối phương.
Không chỉ là Phương Minh, Đường Trấn Quốc cũng như vậy.
"Có các tiền bối như ông Vương ở đây, mới là chuyện may của quốc gia."
Nhân viên y tế bên cạnh cũng lập tức chạy tới, đỡ Vương Chấn Hổ tới bệnh viện trị liệu trước, dù sao Vương Chấn Hổ tuổi tác đã cao, đấu một trận như thế, mặc dù không tranh đấu kịch liệt, nhưng cũng tiêu hao tinh thần rất lớn.
Nhìn Vương Chấn Hổ lên xe cứu thương, ánh mắt Phương Minh nhìn về bờ sông Hoàng Phổ cách đó không xa, hiện tại, chuyện bên này giải quyết rồi, chỉ còn lại một chuyện cuối cùng.
Một lần cực khổ nhàn nhã cả đời, người Nhật Bản vẫn nhìn chằm chằm vào Trung Quốc, lần này thất bại, khó tránh lần sau không ngóc đầu trở lại, cho nên cậu cắt đứt âm mưu người Nhật Bản luôn một thể, chí ít bắt người Nhật Bản không thừa cơ lợi dụng long mạch sông Hoàng Phổ.
Lái xe tới sông Hoàng Phổ, Phương Minh trực tiếp leo lên ca-nô, ca nô chạy về phía cửa biển, cuối cùng ngừng lại ở chỗ cửa biện mà Phương Minh ra hiệu dừng.
"Cậu Phương, chúng ta tới nơi này?"
Đường Trấn Quốc hơi nghi hoặc một chút, mà giờ khắc này trên chiếc thuyền, trừ cậu và Đường Trấn Quốc ra, chỉ có hai nhân viên lái ca nô, ngoài ra không có người nào khác, mấy người đàn ông lúc đầu muốn đi theo lên thuyền đều bị Phương Minh từ chối.
"Đường tiên sinh, bây giờ tôi muốn kể một chuyện vô cùng bí ẩn cho ông nghe, bởi chuyện này có liên quan tới long mạch sông Hoàng Phổ, cho nên, bí mật này càng ít người biết càng tốt."
Phương Minh trịnh trọng nhìn về phía Đường Trấn Quốc, đây chính là lí do vì sao cậu không cho những người khác lên thuyền.
Thấy Phương Minh nghiêm túc như vậy, Đường Trấn Quốc mang sắc mặt nghiêm túc, đáp:"Cậu Phương yên tâm, bí mật này chỉ có tôi và cậu hai người biết, hai nhân viên lái ca nô kia đến lúc đó tôi cũng sẽ đưa điều lệnh bảo mật cấp cao nhất cho bọn họ."
Điều lệnh bảo mật cấp bậc cao nhất, Phương Minh mặc dù không biết phương thức thực hiện thể nào, thế nhưng chắc là có thể khiến cho hai nhân viên kia không có cách nói ra bí mật.
Xôn xao!
Sau một chốc, Phương Minh xốc vải đỏ trên boong ra, lộ ra một chiếc quan tài bằng đồng xanh.
Trấn thủy long quan!
Trước đây lấy được hai chiếc Trấn thủy long quan từ dưới nước, lần này Phương Minh trực tiếp lấy ra một chiếc.
Trấn thủy long quan, có thể trấn áp một thuỷ vực, mà có trấn thủy long quan thì không có ai có thể cướp long mạch trên sông Hoàng Phổ đi, bởi vì long mạch sẽ bị Long Quan trấn trụ, vĩnh viễn ở lại trên sông Hoàng Phổ.
Đương nhiên Trấn thủy long quan không chỉ có tác dụng đó, có Trấn thủy long quan, bất cứ ai muốn thi triển âm mưu hay làm mưa làm gió ở vùng nước này không thể được.
Giống như quỷ khí cõi âm mà Nhật Bản làm ra, nếu có trấn thủy long quan, quỷ khí cõi âm chỉ cần đi vào trong thủy vực thì sẽ trực tiếp chính bị trấn áp ở, dù là trận pháp phong thủy nào cũng không thể khuấy động vùng nước này.
Trên thực tế, nếu như không phải sợ quỷ khí cõi âm gây hại cho Thượng Hải, Phương Minh hoàn toàn có thể không cần quan tâm, trực tiếp đặt trấn thủy long quan trong nước là được rồi.
Nhưng hiển nhiên bọn Nhật Bản dã tâm quá lớn, bọn họ muốn hủy diệt Thượng Hải và cả long mạch.
" Cậu Phương, cái này chiếc quan tài?"
"Nghe qua điển cố Đại Vũ trị thủy chưa?" - Phương Minh nhìn về phía Đường Trấn Quốc, giải thích:"Năm đó Đại Vũ trị thủy, chế tạo mười hai cái quan tài đồng, vùi mười hai cái quan tài đồng xuống dưới nước, từ đó lũ lụt biến mất, mà mười hai cái quan tài đồng được người đời sau coi là trấn thủy long quan."
"Trấn thủy long quan?"
Đường Trấn Quốc sửng sốt một chút, nhưng mà điển cố Đại Vũ trị thủy điển cũng biết, mà từ thái độ cẩn thận của Phương Minh, ông ta biết trấn thủy long quan này tuyệt đối không bình thường.
Không giải thích nhiều, Phương Minh đặt tay lên đầu quan tài, chỗ đó có một đầu rồng, chỉ là giờ phút này đầu rồng rủ xuống dưới.
Tay nắm đầu rồng, Phương Minh chợt dùng sức xoay, đầu rồng liền hướng lên trên, mà cùng lúc đó, Phương Minh bắt đầu chuyển động trấn thủy long quan, đẩy quan tài đồng xuống dưới nước.
Điều kì lạ là, vật có thể tích lớn như trấn thủy long quan mà khi rơi xuống ở dưới nước ngay cả một giọt nước cũng không văng lên, thậm chí ngay cả gợn sóng cũng không có.
Đường Trấn Quốc nhìn ngẩn ngơ, suýt chút nữa cho là mình hoa mắt, mà Phương Minh trong mắt có vẻ suy tư, một lúc sau lẩm bẩm:"Có lẽ đây chính là chỗ đặc biệt của trấn thủy long quan, bản thân nó hòa thành một thể với nước."
Vứt trấn thủy long quan xuống nước, Phương Minh nhìn về phía cửa bên Lục gia, nơi đó lúc trước giăng đầy mây đen giờ đã chậm rãi tiêu tán, cứ vậy thì chưa tới mười lăm phút sẽ tiêu tán hết.
"Bây giờ là lúc đi tìm bọn họ tính nợ rồi." - Phương Minh nhìn về phía Đường Trấn Quốc, hỏi:"Những người Nhật Bản kia tìm ra chưa?"
"Tìm ra rồi." - Đường Trấn Quốc không che giấu sát ý của mình - "Cậu Phương yên tâm, những người này một người cũng không thoát được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận