Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 573: Đã xảy ra chuyện (1)

Chương 573: Đã xảy ra chuyện (1)
Một lần trò chuyện này, Phương Minh cùng Louis Vuitton đã đạt thành nhận thức chung, đó chính là Phương Minh mượn thần dụ đến củng cố địa vị cùng danh vọng của giáo hoàng Louis Vuitton, mà Louis Vuitton thì tuyên bố xác nhận thân phận thần tử của Phương Minh với vương tộc, bảo đảm an nguy của Phương Minh.
Hai người đều không nhắc tới chuyện người thừa kế giáo hoàng, bởi vì trong lời nói của Phương Minh đã biểu lộ, cậu không có hứng thú với cái ghế giáo hoàng, cậu sẽ trở lại phương Đông. Sau khi biết suy nghĩ của Phương Minh, giáo hoàng cũng sẽ không nảy sinh sát ý với Phương Minh nữa, ngược lại còn có thể ủng hộ Phương Minh, bởi vì Phương Minh đảm nhiệm thân phận thần tử, nếu cậu trở lại phương Đông vậy chẳng khác nào cho Giáo Hội một cơ hội xâm nhập vào phương Đông.
Phương Đông bên kia vốn dĩ không hề có điều tiếng xấu gì, bởi vì Phương Minh quả thật là tới từ ở phương Đông, cho dù trở thành thần tử cũng có thể trở về phương Đông.
"Tôi đây ở Vatican chờ thần tử đến."
Điện thoại cúp rồi, trên mặt Phương Minh cùng Louis Vuitton đồng thời lộ ra dáng tươi cười, có thể nói, lần này song phương đều như trút được gánh nặng.
Phương Minh không muốn đối lập cùng Louis Vuitton, Louis Vuitton làm sao lại muốn bất chấp nguy hiểm lớn giết chết một vị thần tử, lúc này đạt thành hiệp nghị hợp tác là tốt nhất.
Đương nhiên trong lòng hai người cũng không phải không chút phòng bị đối phương, bởi vì bọn họ ai cũng không dám bảo đảm đối phương không dùng kế hoãn binh hoặc cố ý mê hoặc, chẳng qua là đặt loại đề phòng này ở sâu trong lòng mà thôi.
Để điện thoại xuống, Phương Minh lại một lần nữa mở cửa phòng ra, nhìn mười một vị tổng giám mục đứng ở ngoài cửa, mang trên mặt nụ cười như ánh sáng mắt trời nói: "Ba ngày sau về Vatican trước đã."
Nghe được lời nói của Phương Minh, những người này toàn bộ đều trố mắt nhìn nhau, không biết vì sao thần tử đột nhiên lại nói ra lời như vậy, phải biết rằng đoạn thời gian trước thần tử một mực hoạt động ở rất nhiều giáo đường khắp nước Anh, không phải là không muốn về Vatican trước một chuyến sao?
Nhưng bây giờ thần tử vì sao lại thay đổi chủ ý?
Trong lòng những tổng giám mục này rất rõ ràng, nhất định là vì cuộc gọi vừa rồi giữa giáo hoàng cùng thần tử, cho nên điều đó càng khiến cho bọn họ hiếu kỳ, rốt cuộc giáo hoàng cùng thần tử hai người đã nói những gì mà khiến cho thần tử thay đổi chủ ý.
...
Sau khi Phương Minh đưa ra quyết đinh đến Vatican trước, tại Trung Quốc phía xa bên ngoài mấy ngàn dặm, ở bên trong huyện Giang Thành đó, trong làng du lịch Phương Minh sáng chế xây dựng, lúc này chính là đêm tối, âm phong thổi đến, hai bóng đen xuất hiện ở trước một linh đường vừa được xây dựng xong.
"Chuyện gì xảy ra, Tần Dương này từ nửa năm trước liền đã chết, vì sao còn có thể sống được nửa năm?"
"Vừa tôi hỏi thăm đồng nghiệp ở Quỷ Môn Quan, nói là hồn phách của Tần Dương đã tiến nhập Quỷ Môn Quan, nhưng quỷ dị chính là hiện tại không tìm được hồn phách của Tần Dương, hơn nữa dường như đã hoàn toàn hồn phi phách tán."
"Tiến nhập Quỷ Môn Quan làm sao lại hồn phi phách tán, có cần phải báo vấn đề này lên trên hay không?"
"Quên đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ngược lại dù sao thì Tần Dương thực sự đã chết rồi, về phần vì sao hồn phách có thể biết mất ở trong quỷ môn quan, không liên quan gì tới chúng ta."
Ba ngày sau Phương Minh mới định khởi hành tới Vatican, sở dĩ định thời gian vào ba ngày sau là vì ở ba ngày này cậu có chuyện khác cần phải làm.
Thành phố Sheffield, Phương Minh lần thứ hai quay về đến nơi này, chẳng qua lần này cậu không phải lẻ loi một mình trở về, vì an toàn của cậu, có tám vị tổng giám mục đi theo trở về.
Thành phố Sheffield, Vương Hâm tự mình tiếp đãi Phương Minh ở phòng làm việc của thị trưởng, thời gian qua đi hơn nửa năm mới gặp lại Phương Minh, vẻ mặt của Vương Hâm rất kích động, nửa năm trước cậu Tần đột nhiên rời đi sau đó không có bất kỳ tin tức gì nữa, điều này làm cho trong lòng của ông ta tràn đầy thất vọng.
Ở trong lòng Vương Hâm, cao nhân như cậu Tần vẫn phải nên kết giao lâu dài mới đúng, bởi vì sự giúp đỡ của người đó với ông ta thật sự quá to lớn, phải biết rằng tuổi của ông ta cũng không lớn, chỉ cần tiếp tục làm việc thoả đáng thì vẫn còn không gian thăng chức rất lớn.
Lùi một vạn bước mà nói, coi như trên quan trường không thể tiến thêm bước nào nữa, chỉ có thể ngồi ở ghế thị trưởng này, thế nhưng đừng quên ông ta vẫn là gia chủ nhà họ Vương, nhà họ Vương nếu muốn có thể chống lại những gia tộc lâu đời ở nước Anh này, muốn càng thêm huy hoàng thì cũng cần cao nhân như cậu Tần tương trợ.
"Cậu Tần, cậu vừa đi một lần chính là nửa năm, thật khiến tôi nhớ đến chết rồi, thời gian nửa năm này tôi cũng hay tới lâu đài..."
Sau khi nói đến đây, Vương Hâm chú ý tới Phương Minh nhíu mày một cái liền vội vàng giải thích: "Chẳng qua xin cậu Tần yên tâm, tôi không hề có suy nghĩ tới chuyện độc chiếm tòa lâu đài kia, chỉ là để những người hầu đúng hạn quét tước vệ sinh lâu đài, toàn bộ lâu đài vẫn còn giữ hình dáng như lúc trước."
Vương Hâm sợ Phương Minh nghĩ nửa năm chưa từng xuất hiện, ông ta lại chiếm cứ lâu đài liền vội vã giải thích, trên thực tế trong lòng của ông ta, đừng nói là nửa năm, coi như là mười năm Phương Minh chưa từng xuất hiện, ông ta cũng sẽ không tham lam ăn chặn lâu đài kia.
Huống chi, truyền thông ở nước Anh khác hẳn với trong nước, nếu như một khi chuyện ông ta mạnh mẽ chiếm đoạt biệt thự này bị giới truyền thông khui ra, không chỉ phải bồi thường một khoản tiền lớn còn phải chịu tai ương lao ngục.
Giới truyền thông này cũng mặc kệ ông ta có phải thị trưởng hay không, hơn nữa có thể còn vì ông ta là thị trưởng mà càng nhấn mạnh đưa tin nhiều hơn, giống như cùng năm đó giới truyền thông này cùng nhau công kích thủ tướng vậy.
"Đa tạ thị trưởng Vương."
Trên mặt Phương Minh lộ ra dáng tươi cười, mà Vương Hâm lúc này mới chú ý tới những tổng giám mục sau lưng Phương Minh, lần này những tổng giám mục kia đều không mặc giáo bào, cho nên Vương Hâm trong thoáng chốc không nhận ra thân phận của những tổng giám mục này, chỉ có chút nghi ngờ vì sao phía sau cậu Tần lại có tám ông lão đi theo.
Không cho mặc giáo bào, là Phương Minh đã yêu cầu mấy tổng giám mục này, bởi vì Phương Minh không muốn quá lộ liễu, thế lực của Giáo Hội ở phương Tây quá lớn, giáo bào của tổng giám mục sợ rằng ngay cả đứa bé đều có thể nhận ra, tám vị tổng giám mục đứng ở sau lưng cậu, đi đâu đều cũng đều sẽ dẫn tới đám người vây xem cùng oanh động.
Nếu như nói lúc trước cậu tạo ra oanh động là vì khiến các tín đồ biết mình tồn tại, làm cho giáo hoàng không dám dễ dàng xuống tay với chính mình, nhưng bây giờ đã đạt thành hiệp nghị cùng giáo hoàng, Phương Minh không muốn tiếp tục làm như vậy nữa.
Về phần Vương Hâm không biết thân phận của cậu, Phương Minh cũng không cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng cậu đã từng xuất hiện ở nhà thờ lớn London, hơn nữa hoàng thất nước Anh cùng hơn phân nửa quý tộc nước Anh đều đến đó, nhưng nhà họ Vương hiển nhiên vẫn không tính là quý tộc.
Mặt khác Vương Hâm là người Hoa, nhà họ Vương là gia tộc người Hoa, người nhà họ Vương tin Phật không tin Chúa, căn bản cũng không biết còn có chuyện về thần tử này, bởi vì truyền thông ít đưa tin, thân phận thần tử của Phương Minh vẫn chỉ cố định lưu truyền ở bên trong Giáo Hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận