Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 216: Yêu cầu của lão thợ mộc

Chương 216: Yêu cầu của lão thợ mộc
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------
Hai ngày sau.
Ở công viên hồ Lộng Mạc, khi nhóm bác trai bác gái đang muốn tiến vào công viên luyện quyền thì đột nhiên, nhóm bảo vệ đứng ở cửa công viên ngăn không cho bọn họ vào.
“Thật xin lỗi, hôm nay công viên phải tu sửa lại, người ngoài không thể vào được.”
Những bác trai bác gái này đều là người có nhiều kinh nghiệm, làm sao có thể tin cái lý do củ chuối này. Chưa nói tới chuyện công viên hồ Lộng Mạc này mới chỉ được xây dựng mấy năm, chưa hư hại gì để phải tu sửa, mà cho dù có tu sửa thật thì cũng không thể nào phong tỏa cả công viên như vậy được.
“Tôi đoán là có một nhân vật lớn tới đây du ngoạn.”
“Có thể đúng vậy thật, lần trước không phải có tin lãnh đạo muốn đi tới đây sao?”
Những bác trai bác gái này bình thường nhàn rỗi, đa số họ đều là những công chức đã về hưu, chuyện khiến bọn họ cảm thấy hào hứng nhất chính là thảo luận quốc gia đại sự, bí mật của các lãnh đạo trong bộ máy chính quyền.
“Thế nhưng trước đây nếu có nhân vật lớn nào tới thì báo chí sẽ đưa tin nha, hiện tại không phải coi trọng dân chủ hóa sao? Những lãnh đạo đó đều rất thân thiện với người dân.”
“Ngu ngốc, đó chỉ là cố ý diễn cho người ta coi mà thôi, lịch trình của mấy lãnh đạo này đã được cố định từ trước, mà những người được tiếp cận lãnh đạo hẳn phải có lý lịch mấy đời trong sạch.”
“Đúng vậy nha, khi tôi làm trưởng thôn cũng có một lãnh đạo trong tỉnh xuống. Cả huyện của tôi đã chuẩn bị từ hơn tháng trước, tu sửa đường đất, cũng sắp xếp trước mấy hôm để lãnh đạo ghé thăm. Tóm lại là phía trên vui vẻ mà phía dưới cũng an tâm, tất cả đều vui.”

Thế là tin tức có lãnh đạo lớn tới Thụy Lệ, hiện đang ở trong công viên hồ Lộng Mạc lan truyền đi khắp mọi nơi, khiến không ít người hiếu kỳ vây quanh hồ Lộng Mạc nhòm ngó.
“Phương Minh, vừa nãy tôi ra cửa công viên thấy nhóm bác trai bác gái đang thảo luận chuyện có lãnh đạo tới công viên hồ Lộng Mạc, mà còn là lãnh đạo rất lớn nữa.”
Hoa Minh Minh nhàm chán đi dạo quanh công viên, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của mấy bác trai bác gái, thiếu chút cười tới bò lăn bò càng.
Làm gì có lãnh đạo nào tới kia chứ? Chỉ là nhà họ Trần quyên cho chính phủ 100 triệu, sau đó nói muốn xây một cái đình ở công viên hồ Lộng Mạc nên cần mượn công viên hồ Lộng Mạc một ngày mà thôi.
Đương nhiên chính phủ địa phương không có lý do gì để từ chối cả, một trăm triệu để mua một ngày sử dụng hồ Lộng Mạc, đây là cuộc mua bán có lời vô cùng, hơn nữa nhà họ Trần dám phá hỏng kiến trúc của công viên này sao?
Phương Minh nghe thấy lời nói của Hoa Minh Minh cũng cười một tiếng, người trong nước thích nhất chính là đoán mò, sở dĩ bọn họ muốn phong tỏa công viên chẳng qua chỉ là sợ có người nhìn thấy chuyện kỳ quái rồi truyền ra ngoài mà thôi.
“Phương đại sư, những công nhân kia hỏi lúc nào thì có thể trải đường?”
“Đã tu kiến xong rồi sao?”
Nhìn thấy cha của Trần Dương đi tới, Phương Minh hơi kinh ngạc. Mới chỉ qua một ngày mà thôi, tốc độ của những thợ đá này sao có thể nhanh như vậy?
“Ừm, cũng coi như là xong rồi.”
“Đi, tôi qua xem một chút.”
Ở trung tâm hồ Lộng Mạc có một đảo nhỏ, đảo này chưa có người khai phá, cũng không có cầu bắc qua, vì vậy đám người Phương Minh phải đi qua bằng thuyền.
Nơi trung tâm đảo nhỏ có một đình nghỉ mát mới tinh đứng sừng sững, thế nhưng đình nghỉ mát này không có mái che, chỉ có một khung sườn mà thôi.
Đình nghỉ mát ở giữa, trước sau có hai con mương mới được đào lên, sâu khoảng 50 cm, quanh co khúc khuỷu kéo dài từ đình tới biên giới của hòn đảo.
“Phương đại sư, tiếp theo những công nhân này nên làm gì?”
“Bên chỗ thợ mộc đã chuẩn bị xong chưa?”
“Cũng đã tốt rồi, sẽ tới đây nhanh thôi.”
“Được.”
Trong lúc Phương Minh nói chuyện với người nhà họ Trần thì có một con thuyền đi tới, trên thuyền ngoại trừ Trần Bách Vạn còn có rất nhiều thợ mộc đang bê gỗ lên.
“Cậu Phương, đây chính là thợ mộc nổi danh nhất thành phố của chúng tôi, Vương Thắng Lợi.”
Trần Bách Vạn dẫn theo một ông lão hơn 60 tuổi tới, dáng người ông lão này không cao, mà cả người còn gầy yếu, thế nhưng hai tay nổi đầy gân xanh, đôi mắt cũng rất có thần.
“Ông chủ Phương là thầy phong thủy sao?” Vương Thắng Lợi đưa mắt đánh giá Phương Minh một lát, sau đó hỏi.
“Sao ông lại hỏi như vậy?”
Phương Minh cười cười nhìn Vương Thắng Lợi, cậu tin tưởng Trần Bách Vạn sẽ không nói thân phận của cậu cho người khác biết.
“Rất đơn giản, cột gỗ mà ông Trần nhờ tôi chế tạo thoạt nhìn đơn giản, thế nhưng đồ án bên trên lại không đơn giản chút nào, cho dù là quy cách hay là số lượng đều rất phù hợp với yêu cầu của phong thủy.”
Đôi mắt già nua của Vương Thắng Lợi hiện lên tia sáng, ông ta nói thẳng: “Nói thật tôi làm thợ mộc bao nhiêu năm như vậy đã chứng kiến không ít chuyện, cũng đã từng hợp tác với mấy thầy phong thủy. Cậu Phương đang muốn tạo thành một bố cục phong thủy sao?”
Tới cả bố cục phong thủy mà ông ta cũng biết… Phương Minh cười cười, quả nhiên xưa nay âm dương mộc tượng không phân biệt, trên thực tế dù là thợ mộc cũng hiểu biết một số chuyện của thầy âm dương.
Dù sao thầy phong thủy cần bái tế rất nhiều thần tiên, mà tổ sư của nghề thợ mộc Lỗ Ban chính là một trong mười vị thần tiên đứng đầu.
“Bởi vì nhìn ra được cậu Phương muốn tạo thành bố cục phong thủy nên lão hủ mới tự mình cầm dao động thủ, cậu Phương nhìn xem có hài lòng hay không?”
Trần Bách Vạn ở một bên cũng chen vào giải thích: “Cậu Phương, có lẽ cậu không biết, rất lâu rồi ông Vương không nhận điêu khắc thứ gì nữa, đều là do học trò của ông ấy xử lý.”
Trong lúc nói chuyện thì đám thợ mộc cũng đã nhấc cột gỗ tới. Phương Minh nhìn cột gỗ cùng đồ án phía trên, hai mắt sáng rực, ngay sau đó quay về phía Vương Thắng Lợi ôm quyền cảm kích: “Cảm ơn ông Vương.”
“Ha ha, cậu Phương có thể hài lòng là tốt rồi.”
Trong mắt Vương Thắng Lợi hiện lên vẻ tự tin, đối với tay nghề của bản thân ông ta vẫn khá là tin tưởng đấy, thế nhưng rất nhanh trên mặt ông ta lại lộ ra vẻ mất mát.
“Nghề thợ mộc hiện tại đã lụi tàn, tôi vốn có 13 đồ đệ, thế nhưng cuối cùng người còn hành nghề chỉ có 4, hiện tại có mấy ai dựng nhà gỗ nữa đâu, chỉ toàn xi măng rồi bê tông, cốt thép…”
Những lời của Vương Thắng Lợi nói cũng là tình hình thực tế bây giờ, phòng bằng gỗ thật sự không có bao nhiêu, trừ một số danh lam thắng cảnh dùng nó để thu hút khách du lịch ra thì những căn nhà bằng gỗ gần như đã tuyệt tích.
Vân Nam còn đỡ, ít nhất đây là nơi du lịch phát triển, thêm nữa nền kinh tế ở đây cũng chưa phát triển mạnh. Chứ như Duyên Hải phía Nam toàn là những khu nhà cao tầng, hiếm hoi lắm mới được một hai căn nhà gỗ.
Trên thực tế, theo công nghiệp hóa xuất hiện thì không chỉ mình nghề thợ mộc suy sụp mà những ngành nghề truyền thống cũng suy sụp theo. Trước kia nếu có người muốn học những ngành nghề truyền thống nổi tiếng này, trước tiên phải tặng lễ cho sư phụ, sau đó theo sư phụ sinh hoạt một hai năm, nếu sư phụ cảm thấy hài lòng mới thu người này làm đệ tử, truyền thụ kinh nghiệm.
Dù sao đây cũng chính là những nghề có thể nuôi sống cả một gia đình lớn.
Thời cổ đại có câu sống trong gia tài bạc vạn cũng không bằng có được một thân bản lĩnh, bởi vì chỉ cần có kỹ năng, cho dù là lúc chiến loạn hay thời thiên tai đều không lo bị chết đói.
Vì vậy ở thời cổ đại, bái sư là một chuyện nghiêm túc vô cùng, mà cũng chính vì loại khảo nghiệm nghiêm ngặt này nên mới có câu một ngày là thầy, cả đời là cha.
Thế nhưng thời nay thì không còn phù hợp nữa, dù sao đây cũng là thời kỳ xã hội ổn định, nếu cho mọi người lựa chọn giữa gia tài bạc vạn và một thân bản lĩnh, chắc chắn mọi người đều không do dự lựa chọn vế đầu.
Nguyên nhân cũng đơn giản, có một số tiền lớn để đưa vào ngân hàng, chỉ cần lãi hằng tháng thôi cũng có thể tiêu xài dư giả, ngày tháng trôi qua thoải mái vô cùng.
“Cậu Phương, tôi còn có một lời thỉnh cầu, mong cậu Phương có thể đồng ý.”
Vẻ mặt của Vương Thắng Lợi trở nên nghiêm túc. Phương Minh cũng đã đoán được ông ta muốn nói gì, thế nhưng vẫn gật đầu biểu thị ông cứ nói đi.
“Nghề thợ mộc suy sụp là chiều hướng phát triển, dựa vào sức của tôi thì không thể thay đổi được gì, thế nhưng tôi vẫn hi vọng mấy đồ đệ này của tôi có thể tiếp tục với nghề. Tôi muốn cho bọn họ một chút lòng tin, để bọn họ hiểu rằng nghề thợ mộc này ngoại trừ đục đẽo còn có huyền cơ khác.”
“Ý của ông Vương chính là muốn để bọn họ lưu lại, xem tình hình sau khi bố cục phong thủy được hoàn thành sao?”
“Không sai.” Vương Thắng Lợi gật gật đầu: “Mặc dù bình thường tôi có nói với bọn họ những tri thức về phong thủy, thế nhưng bởi vì bọn họ không được chứng kiến tận mắt nên không mấy tin tưởng. Hôm nay tôi muốn mượn cơ hội này gia tăng niềm tin của bọn họ, kích thích tâm huyết yêu nghề trong lòng bọn họ, mong cậu Phương có thể thành toàn.”
Vương Thắng Lợi chắp tay hướng về phía Phương Minh khiến cậu vội vã xua tay: “Ông Vương nói quá lời, thợ mộc vốn dĩ là trợ thủ đắc lực của những thầy phong thủy như tôi, đương nhiên tôi cũng không muốn nhìn thấy nghề thợ mộc suy tàn. Nếu có thể cống hiến một chút sức lực, tôi sẽ không chối từ.”
Phương Minh đồng ý, mà lời của cậu cũng không phải giả.
Thợ mộc cùng thầy phong thủy vốn có quan hệ tương hỗ, trước kia cho dù là khởi công xây nhà hay chôn cất người chết thì vẫn cần phải có cả thầy phong thủy cùng thợ mộc đấy. Nhất là khi chuyển nhà, người thợ mộc phải có trách nhiệm hướng lên xà nhà lớn tiếng ủng hộ, mà nếu có tập tục ném bánh bao thì người thợ mộc còn phải niệm lời chúc mừng của Lỗ Ban nữa.
Lấy khúc gỗ mà Phương Minh cần này làm ví dụ, nếu là những thợ mộc truyền thống đều cẩn thận tỉ mỉ bào từng nét một, mỗi loại đầu gỗ đều phải sử dụng một loại bào có kích thước khác nhau.
Lần này Vương Thắng Lợi đưa bốn đồ đệ đến, những người này đều hơn 40 tuổi, là người thành thật, có lẽ nghề thợ mộc này sẽ theo bọn họ tới suốt đời. Bởi tuổi tác của họ đã lớn, không dựa vào bản lĩnh này thì thật sự không biết phải làm gì để duy trì sinh hoạt.
Mà mục đích của Vương Thắng Lợi chính là muốn để những đồ đệ của ông ta biết được tầm quan trọng của thợ mộc, hi vọng sau khi ông đi rồi đồ đệ của ông sẽ lại nhận những đồ đệ khác, tiếp tục truyền thụ, không để nghề thợ mộc diệt vong…
Trong đình nghỉ mát gần như đã được chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu đưa cột gỗ vào, thế nhưng Phương Minh cũng không vội, để Vương Thắng Lợi cùng đồ đệ chuẩn bị thật tốt.
Hiện tại chuyện cần người ngoài bố trí đã gần như hoàn tất, chỉ còn thiếu bố trí của cậu mà thôi.
“Trần Dương, đi theo tôi.”
Phương Minh mang theo một cái túi rồi ra hiệu cho Trần Dương đi theo cậu, về phần những người khác đều phải rời khỏi hòn đảo, quay về công viên.
Phương pháp không thể truyền qua tai, những bố trí tiếp theo của cậu rất quan trọng, không thể tiết lộ. Mặc dù cậu biết những người ở đây đều không phải là người xấu, thế nhưng bắt buộc phải có lòng phòng bị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận