Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 670: Nhà họ Phương

Chương 670: Nhà họ Phương
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Mấy người bạn cùng phòng của Vương Tử Kỳ tan học trên đường quay về ký túc xá, thấy Vương Tử Kỳ đứng ở trước điêu khắc, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, tuy rằng các cô ấy đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy rất nhiều lần, nhưng mỗi lần sau khi thấy vậy vẫn không nhịn được muốn hỏi một câu.
Đương nhiên, các cô ấy cũng không trông cậy vào việc có thể nhận được câu trả lời từ trong miệng Vương Tử Kỳ, bởi vì mỗi một lần Vương Tử Kỳ vẫn chỉ luôn cười cười cho qua.
Trêu ghẹo vài câu, sau đó mấy người bạn cùng phòng của Vương Tử Kỳ liền rời đi, mà Vương Tử Kỳ thì lại cẩn thận thanh lý cỏ dại phía dưới điêu khắc.
Điêu khắc là không cần phải Vương Tử Kỳ dọn dẹp, đây cũng là chuyện toàn bộ sinh viên Viện Y Học đều biết, bởi vì bức tượng này thật sự là quá sạch sẻ.
Bức tượng khác, sau một thời gian dầm mưa dãi nắng khiến màu sắc biến đổi không nói, có đôi khi thỉnh thoảng có chim bay quá còn có thể lưu lại một đống cứt chim, nhưng bức tượng điêu khắc này, dựng thẳng đứng ở nơi này hơn một năm, dĩ nhiên không khác gì lúc mới xuất hiện, cũng không thể nói không có gì khác biệt, nếu nói có điểm nào khác chính là thêm mấy phần thần vận, có một loại cảm giác tang thương, chỉ có điều loại cảm giác tang thương này cũng không phải thể hiện ở bề ngoài, mà là một loại cảm giác huyễn hoặc khó hiểu.
"Anh Phương Minh, anh nói đến sau này bức tượng có thể hiển lộ ra cả khuôn mặt anh hay không? Mà đến lúc đó có phải anh cũng sẽ về nước không?"
Vương Tử Kỳ nhìn điêu khắc nhẹ giọng tự nói, thiếu nữ ôm ấp tình cảm luôn tràn đầy sức sống, với tư cách sinh viên duy nhất thi đậu Ma Đô trong sơn thôn, Vương Tử Kỳ rất cao ngạo, căn bản cô ấy chướng mắt các bạn cùng chơi trong thôn, đương nhiên, ngoại trừ anh Phương Minh.
Cùng là chơi bùn, xuống nước bắt cá, lên cây lấy trứng, nhưng trong lòng Vương Tử Kỳ, anh Phương Minh chính là không giống những người khác, dùng một câu nói rất phổ biến trong hiện tại: Người thanh niên được cô gái coi trọng, chơi bóng thủy tinh (1) cũng đều thấy đẹp trai; cô gái coi thường, đánh gôn đều giống như ở xúc phân.
(1) Bóng thủy tinh: một quả bóng màu lam bằng thủy tinh, đồ chơi trẻ em
Không sai, trong lòng Vương Tử Kỳ vẫn có một bóng hình, đó chính là Phương Minh, phần tình cảm này từ khi học trung học cơ sở đã tồn tại, cô ấy liều mạng học tập như vậy, chính là vì cảm thấy chỉ có tự mình vô cùng ưu tú mới có thể xứng đôi với anh Phương Minh.
"Em biết, trong lòng anh Phương Minh đã có cô ấy, cô ấy xinh đẹp như vậy, hơn nữa thành tích học tập cũng tốt hơn em."
Ở mấy tháng trước, Vương Tử Kỳ đã từng thấy ảnh Diệp Tử Du từ trên tay anh mình, cũng từ trong miệng anh mình biết đó chính là bạn gái của anh Phương Minh, thấy cô gái tinh khiết tựa như tiên nữ trong tấm hình, trong lòng Vương Tử Kỳ không một chút đố kị, có lẽ chỉ có cô gái như vậy mới có thể xứng đôi với anh Phương Minh.
Mà cô ấy nên chính như anh mình nghĩ như vậy, quên mất anh Phương Minh đi, không, quên là không thể quên được đấy, vậy thì nên vĩnh viễn chôn dưới đáy lòng.
Trong khi Vương Tử Kỳ đứng ở trước điêu khắc tưởng niệm lại, không hề chú ý tới ở cách đó không xa, có một cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm điêu khắc, trên mặt có vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
"Dĩ nhiên là tượng sao Văn Khúc, nếu như mình có thể lấy tượng sao Văn Khúc này đi, đoạt được khí vận này, chờ khi gia tộc thi đấu, nhất định có thể một bước lên trời, đến lúc đó tuyệt đối có thể tiến vào trong mắt các trưởng lão."
"Ừm, lại chờ một lát, đợi khi cô nữ sinh này đi, mình liền có thể ra tay."
Này là một người thanh niên trẻ tuổi, lúc này trên mặt hắn có vẻ mừng như điên, thật ra hắn cũng không nghĩ tới, lần này đưa hoa khôi Viện Y Học mới vừa cua được tới tay về Viện Y Học, dĩ nhiên lại có phát hiện lớn như vậy, nghĩ tới đây, trên mặt người thanh niên trẻ tuổi có vẻ dâm tà, "Nể tình bức tượng này, đến lúc đó liền mua thêm cho tiểu tiện nhân cô một ít túi xách, lại ban thêm cho cô ta nhiều tinh hoa một chút."
Động tác của Vương Tử Kỳ rất cẩn thận, không chỉ dọn sạch hết cỏ dại bên dưới tượng điêu khắc, thậm chí ngay cả cỏ dại trong phương viên mười thước còn có một chút rác rưởi các sinh viên khác bỏ lại, cũng đều được cô ấy từ từ nhặt lên, kể cả một số thứ đồ nhỏ như giấy vụn....
Phương Giác nhìn sắc trời đã trở nên ảm đạm, lại nhìn đến Vương Tử Kỳ còn đang ở trước điêu khắc dọn sạch rác rưới, trên mặt có vẻ tức giận, thật ra, bức tượng này vẫn luôn ở chỗ này, hắn muốn đánh cắp, hoàn toàn có thể đợi đến trời tối người yên.
Nhưng cách suy nghĩ này là của người khi đang bình tĩnh, hiện tại Phương Giác không cách nào bình tĩnh, sau khi thấy được bức tượng này, trong đầu hắn đã bị khí vận làm tắc nghẽn, chỉ muốn mang bức tượng này đi ngay, một khắc cũng không thể chờ lâu.
Cái này rất giống một người hơn nửa đêm đến một tòa nhà bỏ hoang trên vùng đất hoang vu, đột nhiên phát hiện rất nhiều tiền cổ đại ở trong giếng cổ, mặc dù biết hoàn toàn có thể trở về nhà lấy túi, sau đó lại tới mang hết các loại tiền đồng đó đi, nhưng càng nhiều hơn chỉ sợ là tình nguyện tại chỗ cởi áo khoác của mình đựng mấy đồng tiền này mang đi.
Lo được lo mất cùng nghi thần nghi quỷ, đây là tâm tình của rất nhiều người khi đối mặt với mê hoặc cực lớn.
Lúc này Phương Giác liền nằm dưới trạng thái như vậy, hắn sợ hãi chỉ sau một khắc liền có người phát hiện bí mật của bức tượng này, hoặc là sợ hãi chủ bức tượng điêu khắc sẽ xuất hiện ngay lập tức, dù sao dưới suy nghĩ của hắn, rõ ràng bức tượng này là do người trong giới tu luyện lấy ra, đối phương đặt bức tượng này ở đây hấp thu khí vận, khẳng định cũng sẽ thường qua đây quan sát một chút.
"Đây là cô tự tìm chết, không trách được tôi."
Cuối cùng, Phương Giác quyết định ra tay, ngày hôm nay hắn lái một chiếc xe có không gian phía sau rất lớn, mua loại xe không gian lớn này, vốn là để tiện cho hắn và một số phụ nữ làm chuyện gì gì đó đấy, chẳng qua lần này lại phát huy được tác dụng khác, vừa lúc dễ dàng giả bộ đi vào điêu khắc.
XÍU...UU!!
Phương Giác từ trong bóng tối đi ra, nhưng mà bước chân vừa mới bước ra, trên mặt của hắn liền lộ ra vẻ kinh hãi, bởi vì ngay một khắc này hắn cảm thụ được một cỗ uy áp mạnh mẽ rơi vào trên người hắn, cổ uy áp này khiến sắc mặt hắn tái nhợt, cả người đều đang run sợ.
"Đây là uy áp của cường giả Địa Cấp!"
Gần như là trong nháy mắt, Phương Giác liền biết rõ chính mình bị một vị cường giả Địa Cấp theo dõi, bởi vì dạng uy áp này hắn đã từng cảm ứng được trên người đệ tử dòng chính từ trong tộc.
"Tôi biết ngay bức tượng này không phải vật vô chủ, bức tượng này tất nhiên là vị cường giả Địa Cấp này bố trí, nhất định người ta vẫn ở học viện này nhìn chằm chằm."
Nghĩ tới đây, Phương Giác vội vã nhỏ giọng nói: "Tiền bối, tôi không có gì tâm tư khác, chỉ thấy bức tượng điêu khắc này tồn tại, hiếu kỳ muốn lên trước quan sát, nếu tiền bối không cho phép, tôi đây rời khỏi là được."
Ánh mắt Phương Giác nhìn bốn phía, muốn phát hiện vị trí của cường giả Địa Cấp kia, nhưng quanh đây một bóng người cũng đều không nhìn thấy.
Cảm thụ được cỗ uy áp còn đang ở, Phương Giác cắn răng, buộc lòng phải tung chiêu bảo toàn tính mạng cuối cùng: "Tiền bối, tôi là đệ tử nhà họ Phương!"
Phương Giác lôi cây cỏ cứu mạng cuối cùng ra, nhà họ Phương, tin tưởng toàn bộ giới tu luyện không ai không biết ba chữ này có ý nghĩa thế nào, gia tộc đứng đầu giới tu luyện, trong số thập đại môn phái, duy chỉ có nhà họ Phương lấy gia tộc sánh vai môn phái, là thế lực đứng đầu trong số mười môn phái lớn.
Có thể nói, trong giới tu luyện nhà họ Phương chính là tồn tại siêu nhiên, bất kỳ thế lực nào cũng đều phải nể mặt nhà họ Phương, mà tuy rằng hắn không phải dòng chính nhà họ Phương, nhưng chỉ cần mang một chữ Phương thì đó chính là người nhà họ Phương.
Cường giả Địa Cấp trong giới tu luyện quả thật tính là cường giả, nhưng cường giả Địa Cấp ở trước mặt nhà họ Phương chẳng là cái thá gì, sau khi vị cường giả Địa Cấp này biết lai lịch của mình, có lẽ sẽ không lại ra tay với mình nữa.
Trầm mặc...
Ba giây đồng hồ sau đó, cảm thụ được uy áp trên người mình tiêu tán, trên mặt Phương Giác lộ ra vẻ vui mừng, hắn biết mình đã đoán đúng, đối phương cũng muốn kiêng kỵ thân phận nhà họ Phương của mình, lập tức không còn sợ hãi gì nữa, đỉnh đạc xoay người đi trở về trên xe, nổ máy xe rời khỏi.
Nhìn bóng xe Phương Giác biến mất, Phương Minh xuất hiện ở nơi Phương Giác xuất hiện lúc trước, uy áp vừa rồi tự nhiên xuất phát từ trên người cậu, mà sở dĩ cuối cùng cậu không ra tay với Phương Giác, không phải sợ cái gọi là nhà họ Phương, mà căn bản cậu không hề đặt tên Phương Giác này vào mắt, lấy thực lực của người mới vừa rồi, là không thể nào làm hỏng điêu khắc của cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận