Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 540: Nghịch lại sinh trưởng

Chương 540: Nghịch lại sinh trưởng
Nhóm người Long Hưng Bang rời khỏi đập chứa nước, nhưng không có xuống núi mà lại đi vòng quanh núi đi lên, giống như đang khảo sát từng tấc đất ở nơi này, chuẩn bị cho công tác khai thác sau này.
"Cậu Tần, được đó, lần này cậu có thể kiếm được bộn tiền rồi. Tập đoàn Long Giang này tôi cũng biết, là xí nghiệp nổi tiếng của tỉnh, có công ty con về xây dựng, ở khắp nơi trong tỉnh đều có hạng mục bất động sản, hơn nữa tiền đền bù giải tỏa cũng không có gì mập mờ. Lần này cậu chắc chắn có thể nhận được không ít tiền bồi thường."
Là lãnh đạo cục công an, Trương Kiến Ba có thể xem từ mạng nội bộ một số vụ án hàng năm của tỉnh, trong đó có không ít vụ liên quan đến việc giải tỏa, nhưng cho tới giờ chưa bao giờ có vụ nào dính đến tập đoàn Long Giang.
Tình huống như vậy chỉ có hai khả năng, hoặc là tập đoàn Long Giang đúng thật là có thủ đoạn cao tay, có ông lớn chống lưng, hoặc chính là tập đoàn Long Giang đã đưa ra một mức phí đền bù giải tỏa khiến những hộ dân bị giải tỏa đều rất hài lòng.
Nếu là tình huống đầu, vậy người không có chỗ dựa như Tần Dương nếu muốn đấu cùng tập đoàn Long Giang quả thực là chuyện không có khả năng, vậy nên chỉ có thể hy vọng là tình huống thứ hai, cũng chỉ có thể là tình huống thứ hai.
"Anh Trương, khu đất này là ông nội tôi để lại. Lúc nhà tôi khốn khó như vậy, ba tôi cũng không nỡ bán. Tuy tôi không có tiền đồ gì nhưng đất tổ tiên cũng sẽ không bán."
Phương Minh bắt đầu bịa chuyện, nhưng Trương Kiến Ba lại không biết chuyện, còn tưởng câu chuyện đúng là như vậy, trên mặt lộ ra sự xúc động: "Thà chịu nghèo cũng phải giữ tổ tiên gia truyền, cậu Tần thật khiến tôi khâm phục."
Giơ một ngón tay cái về phía Phương Minh, Trương Kiến Ba không nói về đề tài này nữa, mở miệng nói: "Nghe Dao Dao nói, đồ ăn chỗ cậu không tệ. Mấy người này đều là bạn của tôi, đây là ông Lý, đây là ông Lưu…"
Trương Kiến Ba giới thiệu những người đến cùng ông với Tần Dương. Tuy đang là mùa hè oi bức, nhưng những người này đều mặc áo sơ mi trắng quần dài. Vừa nhìn một cái là Phương Minh liền biết mấy người này chắc hẳn là quan chức chính phủ, hơn nữa ít nhất cũng là cấp lãnh đạo.
Thời buổi này, mặc áo sơ mi trắng quần dài chỉ có ba loại: không phải nhân viên bảo hiểm và nhân viên bất động sản đẩy mạnh tiêu thụ thì chính là viên chức công vụ, đây là đặc điểm của ba loại người này.
Mà có thể đi cùng Trương Kiến Ba, còn được Trương Kiến Ba xưng hô thoải mái như vậy, tất nhiên là viên chức chính phủ.
"Chào anh Lý, chào anh Lưu."
Phương Minh cười chào những người đó, sau đó bắt đầu chuẩn bị món ăn. Đồ ăn giống với những món lần trước chiêu đãi nhóm Nhan Khanh. Khi Phương Minh đang bận rộn làm món ăn, trên đỉnh núi cách đó không xa, Long Hưng Bang cùng người đàn ông hơn năm mươi tuổi cầm la bàn đứng một bên, những người khác đều bị ra lệnh đứng cách xa hơn năm mươi mét.
"Long lão, không sai đâu, chỗ này tuyệt đối là đất hưng long. Trên thực tế khu đất này mười năm trước sư phụ tôi đã từng chú ý, chỉ có điều lúc ấy đập chứa nước ở đây cạn nước, sư phụ tôi đoán chắc là long mạch đã chết. Chuyện này khiến sư phụ tôi cảm khái suốt một thời gian."
"Sư phụ Cao, vậy vì sao hiện tại long mạch này lại sống lại?" - Long Hưng Bang nhìn về phía Cao Nguyên Châu, nói: "Căn cứ kết quả điều tra của tôi, đập chứa nước này sau khi được chàng trai trẻ kia nhận thầu không bao lâu, sau một trận mưa to thì lại đột nhiên có nước. Điều này nên giải thích thế nào?”
"Cái này…"
Cao Nguyên Châu không biết nên trả lời như thế nào. Lúc trước sư phụ từng nói với ông ta, long mạch đã chết, nơi này chẳng khác gì đồ bỏ. Long mạch không có khả năng sống lại, mà long mạch không sống lại, đập chứa nước ở đây cũng sẽ không còn có nước nữa.
Đương nhiên, ông ta cũng đã từng hỏi sư phụ, thật sự không có biện pháp làm long mạch sống lại sao?
Lúc ấy sư phụ ông ta chỉ lắc đầu, nói trừ phi là người đạt cấp bậc phong thuỷ tông sư mới có thể làm long mạch này sống lại. Nhưng mà, thầy phong thủy cấp bậc tông sư cực kỳ khó tìm, thậm chí thời đại này không biết còn tông sư không nữa.
"Anh cảm thấy chàng trai trẻ kia nhận thầu đập chứa nước này có phải là sự trùng hợp không?" - Long Hưng Bang lại hỏi.
"Chắc chắn là trùng hợp. Sư phụ đã từng nói, chỉ có phong thuỷ tông sư mới có thể làm long mạch sống lại. Cho dù là một người có thiên phú, nếu muốn trở thành tông sư, nhanh nhất cũng cần thời gian ba, bốn mươi năm, bởi vì lĩnh vực phong thuỷ này cực kỳ rộng lớn tinh thâm."
Cao Nguyên Châu dứt khoát phủ định, bởi vì ông ta thấy đây là một chuyện hoàn toàn không có khả năng. Ngay cả sư phụ ông ta cũng đã nói, trên đời này không có mấy người có thể làm được, chàng trai trẻ kia sao có thể làm được chứ.
Long Hưng Bang không hỏi nữa, chỉ có đôi mắt lão ánh lên tinh quang, nhìn về phía ngôi nhà tranh chỗ đập chứa nước, nửa ngày sau mới nói: "Đi thôi, cứ về trước đã."

Nhóm Long Hưng Bang rời đi chưa được bao lâu, nhóm Trương Kiến Ba cũng ăn uống thỏa thích xong chuẩn bị ra về.
"Cậu em Tần, không thể không nói, thức ăn của cậu là thứ ngon nhất mà tôi từng được ăn đó. Lần sau nếu tôi có chiêu đãi, nhất định sẽ gọi cho cậu em Tần đây trước tiên."
"Được, đến lúc đó nhớ báo cho tôi một tiếng."
Nhìn Trương Kiến Ba ra về, Phương Minh cầm lấy số tiền hai ngàn tệ Trương Kiến Ba đưa cho cậu. Một bữa cơm hai ngàn tệ không phải rẻ, nhưng đối với Phương Minh lẫn Trương Kiến Ba cũng không tính là gì.
“Không ngờ long mạch ở đây vừa mới sống lại là đã có người dòm ngó mảnh đất này.”
Trở lại nhà tranh, nụ cười trên khuôn mặt Phương Minh liền biến mất, thay vào đó là vẻ đăm chiêu. Lời Trương Kiến Ba nói với cậu, bối cảnh tập đoàn Long Giang rất mạnh, ngay cả Trương Kiến Ba cũng không muốn đắc tội.
Chính như kế toán Từ đã nói, nếu tập đoàn Long Giang và bên phía chính phủ đạt được thỏa thuận, đến lúc đó thật sự sẽ khai phá nơi đây thành làng du lịch, cho dù là trong huyện hay trên trấn thậm chí ở thôn cũng sẽ không phản đối, bởi vì đây là một chuyện tốt.
Trừ phi, cậu nhanh hơn tập đoàn Long Giang trước một bước lấy được quyền nhận thầu cả ngọn núi này. Thế nhưng, việc này cần một số tiền khổng lồ.
Tiền, nói đi nói lại vẫn là tiền.
"Xem ra phải thu hoạch trước mùa vụ rồi."
Nhìn những cây ăn quả ở đây, trong đầu Phương Minh có một ý tưởng. Xoay người đi tới chỗ đầm nước, cậu lấy hai thùng nước, đổ đầy nước vào, bắt đầu tưới nước cho cây ăn quả. Khi Phương Minh tưới cây xong, những cây ăn quả đó rõ ràng có sự thay đổi, không có nụ hoa vậy mà hoa lại bắt đầu nở rộ, có hoa còn dần dần cho ra quả.

Ba ngày trôi qua, Phương Minh nhìn thấy trái cây tràn ngập núi, trên mặt lộ nụ cười vui sướng khi được mùa.
Trong thời gian ba ngày, tất cả những cây ăn quả này đều ngược với tự nhiên mà đơm hoa kết trái. Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này chắc cũng bị dọa cho chết khiếp, cho dù là nhà ấm cũng không có khả năng như vậy.
Chỉ có Phương Minh biết, tất cả điều này đều là nhờ nước trong đầm nước kia. Cái đầm đó chính là nơi khí long mạch tập trung nhiều nhất từ khi long mạch sống lại. Nước trong đầm không còn đơn giản là nước suối bình thường, mà phải gọi là nước long mạch.
Phương Minh từng nghe kể về một câu chuyện thú vị về lịch sử thời cổ đại. Nghe đồn vào thời nhà Đường dưới quyền Vũ Tắc Thiên, để chứng minh mình là chủ thiên mệnh, có thể ra lệnh muôn dân vạn vật, Vũ Tắc Thiên cố ý sai kỵ sĩ thủ hạ của bà đi tìm nước long mạch này, sau đó tưới hoa cỏ trong thành Trường An, khiến những cây hoa cỏ này trong một đêm liền nở hoa, vì vậy mới có điển cố "Trong một đêm trăm hoa đua nở”.
Nhưng trong các loài hoa, chỉ có mỗi hoa mẫu đơn không nở. Không phải nước long mạch không có tác dụng, mà là lúc ấy những quan lại quyền quý phản đối Vũ Tắc Thiên cũng có thủ hạ là người tài ba dị sĩ, biết được mục đích của Vũ Tắc Thiên nên đã âm thầm động tay động chân vào hoa mẫu đơn, khiến hoa mẫu đơn không nở hoa được.
"Anh, cây ăn quả nhà chúng ta cho trái nhanh quá."
Dưới cây ăn quả, Tần Tuyết nhìn thấy những quả to tròn trĩu cả cành, vô cùng vui mừng. Phương Minh lấy rổ bắt đầu hái, đầu tiên là hái đào. Nhưng Phương Minh hái không nhiều lắm, chỉ hái hai rổ thì không hái nữa.
Hai rổ trúc này chẳng qua chỉ là vài cành trên một cây đào, chưa đến một phần mười cây đào nữa. Có thể nói, đào trên mỗi cây ở đây của Phương Minh đều là ngàn cân (1).
(1) 1 cân = một cân.
Một cây đào sản lượng ngàn cân, đây là một con số khủng bố.
"Tiểu Tuyết, hôm nay anh dẫn em đi bán đào."
Mang hai rổ đào đi xuống chân núi, đặt lên xe ba gác, Phương Minh chở Tần Tuyết một đường thẳng tới thị trấn. Đào này cậu bán trên trấn không được, bởi vì đào này cậu định giá cũng không rẻ.
Thị trấn có một khu chợ đêm, nhưng giờ này các tiểu thương vẫn chưa mở sạp bán. Phương Minh dừng xe ba gác ngay ở đây, sau khi bảo Tần Tuyết ở đây trông coi, cậu liền đi đến một cửa hàng cách đó không xa mua một cái cân điện tử. Đào của Phương Minh hồng mềm tươi mới, rất dễ bán, vì vậy khi cậu mua cân điện tử trở về, trước xe ba gác đã có không ít người vây quanh. Thế nhưng, Tần Tuyết không biết Phương Minh định giá đào bán bao nhiêu, đối mặt với những người hỏi giá, cô bé căng thẳng không biết trả lời như thế nào.
"Anh!"
Thấy anh mình đã về, Tần Tuyết vội vàng mở miệng. Sau khi những người đó biết Phương Minh chính là người bán liền lập tức hỏi: "Ông chủ, đào này anh bán bao nhiêu một cân?"
"Hai mươi tệ một cân." - Phương Minh cười đáp.
Phương Minh vừa nói ra mức giá, những người vốn đang vây quanh tất cả đều lập tức giải tán. Một bác gái còn bất mãn nói: "Tôi nói cậu này lòng dạ hiểm độc quá vậy. Đào gì mà hai mươi tệ một cân."
"Chị gái à, đào của tôi do tự tay tôi trồng, hơn nữa không dùng thuốc trừ sau lẫn phân hóa học, lại vừa mới hái xuống, tuyệt đối là tươi mới nhất không hóa chất, có thể đồng giá với đào chỗ khác được sao?"
"Nhưng cũng không đắt đến như vậy, cái này còn đắt hơn cả tôm hùm nữa. Với giá này tôi có thể mua một cân tôm hùm đó."
Bác gái cũng bỏ đi, xe ba gác ban đầu đông người vây quanh giờ lại không còn một bóng người. Không lâu sau lại có mấy người lại đây, nhưng sau khi biết giá cũng đều bỏ đi hết.
"Anh, giá bán của chúng ta có phải hơi đắt không?"
Tần Tuyết cũng có chút do dự mở miệng nói. Giá đào cô bé cũng biết, chỉ có mấy tệ một cân thôi, đắt như vậy tất cả ai cũng không nỡ mua.
"Không đắt."
Phương Minh lắc đầu, giá này là cậu đã cố ý giảm rồi đó. Sau khi trầm ngâm một lúc, Phương Minh tìm một tấm gỗ, lại mua một cây bút lông ở cửa hàng, viết hẳn lên đó: "Hai mươi tệ/một cân".
Tấm gỗ này được đặt trên xe ba gác. Ban đầu còn có người đến hỏi giá, lúc này ngay cả người đến hỏi giá cũng không có. Cho dù có người đi qua xe ba gác, cũng chỉ dùng vẻ mặt nhìn Phương Minh như nhìn thằng điên.
Hai mươi tệ một cân, người này có khi muốn kiếm tiền đến điên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận