Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 178: Bách linh tống âm

Chương 178: Bách linh tống âm
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------------
Cảnh tượng lúc ấy Phương Minh cũng có thể tưởng tượng được.
Sau khi xuống xe buýt La Cẩm Thành nghèo đói đã nhìn thấy quỷ hồn của Trần Nhạc Nhi, mà với nhãn lực của ông ấy đương nhiên có thể nhìn thấy quan hệ của Trần Nhạc Nhi với hai vợ chồng Trần Hòa An.
Nếu ông ấy thật sự muốn luyện hóa quỷ hồn của Trần Nhạc Nhi, tuyệt đối không thể nào nói thẳng ngay trước mặt hai vợ chồng Trần Hòa An như vậy.
Nói cách khác đó chỉ là những lời ông ấy cố ý nói cho hai vợ chồng Trần Hòa An nghe mà thôi.
Nghĩ tới La Cẩm Thành không xu dính túi, lại thêm phản ứng của ông ấy lúc nãy khi cậu nhắc tới chuyện này, Phương Minh gần như có thể đoán được mục đích chính thức của ông ấy khi bắt quỷ hồn Trần Nhạc Nhi.
Giải quyết ấm no!
La Cẩm Thành hẳn là muốn sau khi hai vợ chồng Trần Hòa An nghe thấy những lời nói của ông ấy thì sẽ tìm ông cầu cứu, mà chỉ cần bọn họ có chuyện cầu cạnh ông ấy thì chuyện cơm ăn chỗ ngủ còn có gì phải lo nữa kia chứ?
Loại hành vi này trước đây Phương Minh cũng đã từng nghe sư phụ nói tới, dĩ vãng cũng có rất nhiều người hành tẩu trong giới huyền học, bởi vì xấu hổ chuyện ví tiền rỗng tuếch nên đôi lúc cũng sẽ giở một vài thủ đoạn nhỏ khiến cố chủ gặp phiền phức, sau đó lại ra tay giải quyết những phiền phức này, đổi lại một chút cơm rượu.
Thực tế trên phương diện này đạo giáo lại không bằng phật giáo, phật giáo cao tay trực tiếp bịa ra chuyện “hóa duyên”, nhờ đó một hòa thượng trên người không xu dính túi có thể coi đây là lý do quang minh chính đại, tìm tới tận cửa xin cơm.
Đạo sĩ lại không giống vậy, vì coi trọng mặt mũi nên mới phải ra hạ sách này, chỉ có người trong đạo mới ngầm hiểu lẫn nhau.
Thế nhưng đạo giáo cũng có quy củ riêng, một khi dùng chiêu này tuyệt đối không được gây hại gì cho chủ nhà, càng không được cường thủ hào đoạt(1), chỉ cầu ấm no làm chủ, nếu muốn thu thêm tiền tài thì phải lưu lại một chút chỗ tốt cho gia chủ.
(1)Cường thủ hào đoạt: mạnh mẽ chiếm đoạt
Chỉ tiếc, La Cẩm Thành một tính hai tính cũng không tính được phản ứng của Trần Hòa An, sau khi biết quỷ hồn của con gái đã bị bắt mất lại trực tiếp gọi điện cho Phương Minh.

“Tôi đã sớm nhận ra tiểu nữ quỷ kia chính là con gái của hai người này, thế nhưng chẳng lẽ đạo hữu lại không biết người quỷ cách biệt? Tại sao lại để vợ chồng hai người này mang theo quỷ hồn làm trái thiên đạo? Mà nếu đạo hữu biết được tại sao lại không ra tay ngăn cản kia chứ?”
La Cẩm Thành mở miệng, mặc dù có chút xấu hổ khi bị Phương Minh phát hiện tâm tư thế nhưng ông ấy khôi phục rất nhanh, còn trực tiếp phản vấn.
“Vị đại sư này, đó đều là lỗi của chúng tôi, vốn là cậu Phương muốn đưa quỷ hồn của con gái chúng tôi về Âm Phủ, thế nhưng chúng tôi lại không nỡ rời xa con gái, vì thế mới vụng trộm trốn đi cùng quỷ hồn của con gái.”
Trần Hòa An hổ thẹn giải thích, giờ phút này ông ta không còn hy vọng xa vời có thể giữ quỷ hồn của con gái ở lại bên cạnh nữa, chỉ cần có thể nhìn thấy quỷ hồn của con gái an toàn tới Âm Phủ đầu thai là đã mãn nguyện lắm rồi.
“Thì ra là vậy.”
La Cẩm Thành lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ, nếu là trước kia ông ấy chắc chắn sẽ hỏi rõ vấn đề này trước khi ăn cơm đấy, nếu như người thanh niên trẻ tuổi trước mắt thật sự cố ý thả tiểu nữ quỷ thì ông sẽ quay người đi ngay.
Chỉ là lần này nguyên tắc của ông ấy lại không thể đánh lại nghèo đói, đã hai ngày rồi ông ấy không được ăn gì, chỉ uống mấy ngụm nước cầm cự mà thôi. Vì vậy hôm nay ông ấy quyết định thay đổi nguyên tắc, dù gì chuyện cũng đã rồi, vậy liền… Ăn cơm xong rồi hãy đi!
“Người quỷ khác biệt, vì vậy ban đầu tôi vốn định hôm nay sẽ đưa quỷ hồn của cô bé tới Âm Phủ.” Phương Minh thở dài một hơi nói ra.
“Hôm nay đưa về Âm Phủ?”
La Cẩm Thành bị những lời nói của Phương Minh làm cho chấn động kinh ngạc, bởi vì ông ấy có thể nhìn ra Trần Nhạc Nhi chết chưa qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, mà quỷ hồn chưa qua bảy bảy tuyệt đối không thể nào tiến về âm phủ được!
Người bình thường đều biết sau khi chết thì quỷ hồn sẽ tiến về Âm Phủ, thế nhưng bọn họ lại không biết cụ thể thời gian nào sẽ đi.
Người bình thường sau khi chết sẽ phải đi qua một chỗ, nơi này không phải là Âm Phủ mà là Miếu Thổ Địa.
Miếu Thổ Địa có ở rất nhiều nơi, là miếu thờ một phương thiên địa vĩnh viễn bình an, ngoài ra Miếu Thổ Địa còn có thêm một tác dụng đặc thù nữa, chính là tụ tập quỷ hồn.
Sau khi chết đi, quỷ hồn của người này sẽ vô thức bay về hướng Miếu Thổ Địa, mà Miếu Thổ Địa này cũng giống như sở cảnh sát vậy, có bản ghi chép về sinh lão bệnh tử của những hộ gia đình trong khu vực.
Chờ khi quỷ sai nơi âm ty tới sẽ dựa vào những ghi chép trong sổ sinh tử này để đưa quỷ hồn đi, mà thời gian đợi ở Miếu Thổ Địa sẽ khoảng từ mười bốn tới bốn mươi chín ngày sau khi chết.
Âm phủ là một địa phương vô cùng thần bí, La Cẩm Thành cũng đã từng được nghe sư phụ nói qua, trên đời này chỉ có một nhóm người đặc thù mới có thể trực tiếp hạ âm, mà những người trong môn phái, kể cả những Thiên Sư đạo sĩ kia đều không dám hạ âm tùy tiện.
Người có thể hạ âm được gọi là người âm, loại người này sau khi sinh ra đời sẽ không khóc, mà chờ khi đủ tuổi có thể thức tỉnh bản lĩnh liền có thể hạ âm hỏi sinh tử.
“Đạo hữu là người âm sao?”
“Không phải.”
Phương Minh lắc đầu, cậu biết La Cẩm Thành đang nghĩ tới chuyện gì. Trên đời này ngoại trừ người âm thì tuyệt đối không ai có thể trực tiếp đưa người tới Âm Phủ, những cao nhân đắc đạo kia cùng lắm cũng chỉ có thể triệu hồi quỷ sai từ âm ty tới mà thôi.
Liên quan tới chuyện của người âm này Phương Minh hiểu còn nhiều hơn La Cẩm Thành, dựa theo những lời sư phụ nói thì người âm thật ra chính là những người được âm phủ lựa chọn.
Nói trắng ra Âm Phủ cũng chỉ là một xã hội, là một xã hội tách rời so với Dương Gian, thế nhưng lại là xã hội vì Dương Gian mà tồn tại, thế nên ở Âm Phủ cũng hình thành một số quy tắc.
Chúng ta biết đốt vàng mã cho người chết, để những người ấy sau khi chết đi có cuộc sống ấm no hơn dưới Âm Phủ, mà chúng ta cũng biết đốt vàng mã để hối lộ những quỷ sai, nhờ quỷ sai chiếu cố người thân đã chết của chúng ta nhiều hơn…
Thế nhưng chuyện này lại quá bị động, đôi lúc thứ mà quỷ sai cần đâu phải là tiền? Người ta cần một vật khác ở Dương Gian, thế nhưng quỷ sai không thể câu thông cùng với người trong Dương Gian.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Giữa hai bên lúc này cần một cầu nối trung gian, mà cầu nối này chính là người âm.
Nói trắng ra, sở dĩ có người âm tồn tại chính là vì để làm cầu nối trao đổi lợi ích giữa hai giới Âm Dương mà thôi.
Người ở Dương Gian đôi khi sẽ được người thân đã khuất báo mộng, mà muốn biết người này báo mộng có mục đích gì thì cần phải có người âm ở giữa trao đổi. Hoặc cũng có thể là một vị trưởng bối trong nhà đột ngột ra đi, khiến con cháu còn rất nhiều nghi hoặc chưa được giải đáp, trong trường hợp này cũng cần đi nhờ người âm hỗ trợ câu thông.
Dựa theo lời nói của sư phụ, người âm có một khuyết điểm rất lớn, đó chính là nếu người âm rời khỏi nơi bản thân đã sinh ra thì tuyệt đối không thể câu thông với Âm Phủ nữa. Nguyên nhân chính là vì người âm này do quỷ sai của vùng đất đó chọn lựa, mà rời khỏi vùng đất đó thì chẳng khác gì rời khỏi phạm vi quản lý của quỷ sai kia, bản lĩnh hạ âm cũng sẽ biến mất theo.
Đương nhiên Phương Minh cũng hiểu được vì sao La Cẩm Thành lại nghĩ cậu là người âm, bởi vì trừ người âm ra thật sự không có ai có thể trực tiếp đưa quỷ hồn về Âm Phủ, cùng lắm cũng chỉ có thể đưa tới Miếu Thổ Địa mà thôi.
Thế nhưng Phương Minh không định đưa quỷ hồn của Trần Nhạc Nhi tới Miếu Thổ Địa mà thật sự muốn đưa cô tới Âm Phủ. Cậu có tự tin bản thân đủ khả năng làm việc này, là bởi trong truyền thừa Vu Sư có một thuật pháp, được gọi là: Bách linh tống âm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận