Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 930: Phú quý không về quê như cẩm y dạ hành

Chương 930: Phú quý không về quê như cẩm y dạ hành
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
--------------------
Nghe lời Hoa Minh Minh nói, Phương Minh rất có xung động muốn trực tiếp đánh ra một tát chụp chết Hoa Minh Minh, trong đầu thằng này toàn có mấy suy nghĩ quái quỷ gì vậy?
Đương nhiên Phương Minh cũng biết ý của Hoa Minh Minh, không có gì hơn ngoài việc nhờ vào đó khoe khoang với người trong thôn một chút, nói cho người trong thôn biết Đại Trụ đã mua xe.
"Cái này không được đâu." Dù sao thì Đại Trụ cũng là người thành thật, cảm thấy làm như vậy có chút không tốt.
"Nghe tôi đi, sau khi cậu làm như vậy toàn bộ người trong thôn đều sẽ biết cậu đã mua xe, thậm chí đợi vài ngày nữa chắc hẳn mấy thôn khác cũng sẽ biết cậu đã mua xe, biết cậu kiếm được nhiều tiền, khi đó cậu cứ ở nhà chờ bà mối tìm tới cửa là được."
Đối với rất nhiều gia đình thời đại này, có một chiếc xe cũng không đáng kể chút nào, nhưng đối với những vùng nông thôn tương đối lạc hậu như thôn Diệu Hà, có thể mua nổi một chiếc xe chính là người có tiền.
"Đại Trụ, gọi điện thoại cho bác cả Vương đi."
Cuối cùng Phương Minh vẫn mở miệng, lúc này Đại Trụ mới lấy di động ra, đương nhiên sở dĩ Phương Minh sẽ đồng ý với hành động cố ý làm bừa của Hoa Minh Minh như thế cũng vì có nguyên nhân khác.
Trung Quốc có câu ngạn ngữ là: Phú quý không về quê như cẩm y dạ hành!
Cho dù Đại Trụ không phải loại người thích khoe khoang này, nhưng có đôi khi việc lộ ra một chút tiền tài của bản thân để người trong thôn thấy cũng không có gì không tốt, chí ít một khi lộ ra, bác cả Vương cũng có thể nở mày nở mặt với người trong thôn.
Người sống cả đời này không phải đều là vì mặt mũi sao? Không chỉ là mặt mũi của riêng mình mà còn mặt mũi của người nhà. Vùng nông thôn không giống với thành thị, mọi người thường xuyên tụ tập nói chuyện phiếm, nếu như Đại Trụ kiếm được tiền, sau này người trong thôn nhìn thấy bác cả Vương chắc chắn sẽ không ngớt lời khen ngợi bác cả Vương, đương nhiên tâm tình của bác cả Vương cũng sẽ theo đó mà vui vẻ thoải mái hẳn lên. Người già ấy mà, chỉ cần tâm tình tốt là có thể trường thọ.
Vì vậy, một màn kế tiếp chính là bác cả dẫn người trong thôn đến khiêng xe lên, mà sau khi bác cả Vương biết chiếc xe con này là của con trai mình, Phương Minh chú ý tới bác cả Vương lặng lẽ rời đi, không bao lâu sau, ngay cả một số phụ nữ trong thôn cũng chạy tới giúp.
Đồng thời Phương Minh cũng chú ý tới, tuy rằng bác cả Vương hô hào mọi người cố sức nhưng hai tay ông hoàn toàn không dùng lực, chẳng qua chỉ đặt nhẹ lên phía trên mà thôi, mà tên khốn Hoa Minh Minh kia cũng là kẻ dở hơi, ngay cả đặt tay cho lấy lệ cũng không có.
Cuối cùng vẫn là Đại Trụ không nhìn nổi nữa, lúc này Hoa Minh Minh mới để tay xuống, đợi sau khi có thể khiêng xe lên đường cái, Phương Minh chú ý tới trên mặt bác cả Vương lộ ra một tia tiếc nuối.
"Ôi, mấy cháu cũng thật là, sao lái xe lại có thể không cẩn thận tới mức lái luôn xuống ruộng như vậy chứ?"
"Đại Trụ con cũng vậy, chiếc xe con này rất đắt đúng không? Cha đã nghe nói rồi, phải cần tới hơn chục vạn đúng không? Có số tiền này giữ lại cưới vợ không tốt hơn sao..."
Bác cả Vương đi vòng quanh xe, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, lúc này Hoa Minh Minh cũng đi xuống từ vị trí lái xe, cười hì hì nói: "Chú, đây là BMW, hơn năm mươi vạn đấy ạ."
"Ôi trời ơi, hơn năm mươi vạn, con thằng nhóc phá của này lại có thể dùng tới hơn năm mươi vạn để mua một chiếc xe."
Bác cả Vương ngây ngẩn cả người, ngay sau đó làm bộ muốn đánh Đại Trụ, đương nhiên mấy người thanh niên bên cạnh vội vã chạy đến ngăn cản, đồng thời lúc này ánh mắt của đám người già trẻ nhỏ trong thôn khi nhìn về phía Đại Trụ cũng thay đổi.
Năm mươi vạn đấy, người xây được căn nhà tốt nhất trong thôn chính là nhà trưởng thôn đấy, có người nói phải tốn hơn ba mươi vạn, chỉ ba mươi vạn xây nhà mà bọn họ đã cảm thấy quá mức xa xỉ, nhưng bây giờ không ngờ chiếc xe con này lại có giá hơn năm mươi vạn, thật sự là không cách nào tưởng tượng nổi.
"Thiết Căn, Đại Trụ nhà ông có thể mua xe mắc như vậy hiển nhiên là vì cậu ta có thể kiếm tiền, ông tức giận cái gì?"
"Đúng vậy, nếu như con cái tôi có thể mua cho tôi một chiếc xe tốt như vậy, tôi có nằm mơ cũng không nhịn được cười."
Vốn là có mấy ông lão còn đưa tay vuốt vuốt sờ sờ chiếc xe, vừa nghe được nó có giá năm mươi vạn, mấy ông lão này lập tức thu tay về.
"Đại Trụ, không phải cậu đã chuẩn bị thuốc lá rồi sao? Mọi người hỗ trợ khiêng xe cũng khổ cực, mau mau lấy thuốc lá ra mời mọi người đi."
Hoa Minh Minh mở cốp xe ra, bên trong có chứa rất nhiều rượu cùng thuốc lá, cậu ta tiện tay cầm mấy cây Trung Hoa (1) ra, thuốc lá Trung Hoa này rất phù hợp với nông thôn, cái gì mà Hòa Thiên Hạ (2) một trăm đồng một bao, hay là cái gì mà Cửu Ngũ Chi Tôn (3), cũng đều không dễ dùng như Trung Hoa.
(1) Trung Hoa là nhãn hiệu thuốc lá thuộc Tập đoàn Thuốc lá Thượng Hải. Đây cũng là thương hiệu thuốc lá giá trị nhất trong danh sách của Hồ Nhuận.
(2) Hòa Thiên Hạ: là một loại thuốc lá của TQ, có giá đến khoảng 45 triệu đồng/cây thuốc, tương đương 4,5 triệu đồng 1 bao.
(3) Cửu Ngũ Chi Tôn: một loại thuốc lá được sản xuất bởi Nhà máy thuốc lá Nam Kinh thuộc Công ty TNHH Công nghiệp Thuốc lá Giang Tô Trung Quốc Giá thuốc lá cao, và giá thị trường có thể đạt 1.000 nhân dân tệ /bao
Lúc trước nghe được Hoa Minh Minh nói xe có giá trị hơn năm mươi vạn, cũng không thiếu thôn dân lộ ra vẻ hoài nghi trên mặt, bây giờ thấy những cây thuốc Trung Hoa này, nhất là mỗi người còn có thể nhận được một bao, trong số những thôn dân ở đây không còn người nào hoài nghi nữa, sôi nổi tán dương Đại Trụ có bản lĩnh, đây là đang khen Đại Trụ vào thành phố kiếm được nhiều tiền.
"Bác cả Vương, bác gái vẫn khỏe chứ ạ?"
Đợi khi cuộc nháo kịch này kết thúc không sai biệt lắm, Phương Minh mới mở miệng, sau khi chào hỏi bác cả Vương xong lại nhìn về phía mấy ông lão khác, nói: "Ông nội Cát, ông cụ Trần, thân thể mọi người vẫn khỏe mạnh cường tráng chứ ạ?"
Nghe được lời nói của Phương Minh, những thôn dân này mới chú ý tới Phương Minh, trong lúc nhất thời còn không thể nhận ra, chủ yếu là vì năm đó Phương Minh đã rời khỏi làng rất nhiều năm đi chu du khắp nơi trên cả nước, tuy rằng sau này vì sắp xếp hậu sự của sư phụ mà cậu có trở về một lần, nhưng lần đó cậu trở về cũng là len lén làm, cũng không kinh động quá nhiều người trong thôn.
Sau khi lo liệu hậu sự cho sư phụ mình xong xuôi, Phương Minh lại rời khỏi làng đi tới Ma Đô, cho nên trong lúc nhất thời rất nhiều thôn dân đều không thể nhận ra cậu.
Song sau khi Phương Minh chào hỏi xong, những thôn dân này đều nhận ra Phương Minh, vẻ mặt nguyên một đám trở nên kích động lên, trong đó vị ông cụ Trần kia càng kích động lôi kéo tay của Phương Minh không muốn buông ra.
"Tiểu thần tiên trở lại rồi."
"Tiểu thần tiên, mấy ông rất nhớ cháu."
Các thôn dân kích động không thôi, nguyên một đám đều muốn chen chúc đi lên, thật sự là vì trước đây lão thần tiên có ân lớn với người trong thôn, có thể nói không người nào trong thôn chưa từng nhận được ân đức của lão thần tiên.
Cuộc sống trước đây rất khổ cực, nhà ai không vượt qua nổi, lão thần tiên đều sẽ tiếp tế cho bọn họ, nhà ai có người bị bệnh cũng đều đến đạo quan mời lão thần tiên ra tay trị liệu, ở trong lòng những thôn dân này, lão thần tiên chính là thần tiên cứu khổ cứu nạn chân chính.
"Xong, trang bức vô ích, vẫn không thể hơn Phương Minh được."
Hoa Minh Minh thấy tất cả mọi người đều vây quanh Phương Minh thì vỗ vỗ bả vai Đại Trụ, chẳng qua Đại Trụ lại lộ ra nụ cười thật thà, bởi vì cậu ta biết, cho dù là bất kỳ người nào trong thôn, dù có kiếm được nhiều tiền hơn nữa, có lẽ sẽ khiến các thôn dân ước ao, nhưng luận địa vị thì không ai có thể so sánh với Phương Minh được, cũng bởi vì Phương Minh là đồ đệ của lão thần tiên, chỉ cần có cái thân phận này là quá đủ rồi.
"Mọi người đi về trước đi, đến lúc đó tôi lại đi thăm hỏi mọi người."
"Tiểu thần tiên khách khí, đến lúc đó chúng tôi sẽ tới đạo quan chúc tết tiểu thần tiên."
Vất vả lắm Phương Minh mới khuyên đám thôn dân trở về được, đương nhiên khi bắt tay cùng những người lớn tuổi này, cậu đã âm thầm thâu nhập một số năng lượng tinh khiết vào cơ thể của bọn họ, mặc dù không thể khiến người già kéo dài tuổi thọ, nhưng cũng có thể giảm thiểu một chút đau đớn thân thể do bệnh tật mang lại.
Vừa vào thôn, ánh mắt của Phương Minh lập tức rơi vào ngọn núi phía sau thôn, trên ngọn núi không cao lắm này mơ hồ có thể thấy một đạo quan đơn sơ, thấy đạo quan này, thân thể Phương Minh cũng hơi run run, đều nói gần hương tình khiếp (4), giờ phút này tâm tình của cậu chính là như vậy.
(4) Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.
Diệp Tử Du đang ở bên cạnh cũng cảm nhận được cảm xúc của Phương Minh, vươn tay nắm lấy tay của Phương Minh, cho Phương Minh một ánh mắt khích lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận