Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 932: Thư của Bổ Thiên Chí Tôn

Chương 932: Thư của Bổ Thiên Chí Tôn
Bởi vì quyết định ăn cơm ở đạo quan, bác cả Vương dẫn theo bác gái Vương bận rộn trong phòng bếp, ở nông thôn không lo ăn uống, gà vịt ngan gì cũng đều có, tuy rằng nhà bác cả Vương không nuôi ngan nhưng những thôn dân nuôi ngan khác nghe thấy được bác cả Vương muốn lấy ngan đến đạo quán, không ai chịu lấy tiền của bác cả Vương, thậm chí còn nằng nặc muốn ông ấy bắt nhiều thêm vài con.
Phương Minh cũng không tới phòng bếp mà cậu đi đến thư phòng.
Kỳ thực nơi lớn nhất trong viện này là thư phòng, bởi vì bên trong thư phòng chỉ tính tới giá sách đã có không dưới mười cái, đều là một số sách cổ, đương nhiên Phương Minh cũng chưa xem hết toàn bộ thư tịch trong thư phòng này, trước đây cậu chỉ chọn xem một vài quyển mà bản thân mình cảm thấy hứng thú thôi.
Lại đi tới thư phòng, trong đầu Phương Minh nhớ lại tình cảnh khi sư phụ để cậu đến thư phòng đọc sách, những năm kia, mỗi tháng sư phụ muốn cậu xem mười quyển sách, không bắt buộc thể loại, mà bản thân sư phụ lại rất ít khi đi vào thư phòng này.
Nhìn chữ viết bản thân mình lưu lại khi còn bé trên bàn, tâm tư của Phương Minh lâm vào hồi ức, đồng thời trong mắt cũng có vẻ mê võng.
Trước đây sư phụ mình đã từng nói với mình, ông ấy là phi thăng đi, mà lúc kia cậu thật sự tin vào điều đó, thế nhưng theo thực lực của chính mình không ngừng tăng lên, sự hiểu biết đối với thế giới này cũng càng lúc càng nhiều hơn, cậu bắt đầu cảm thấy hoài nghi với những gì sư phụ đã nói.
Thế giới này chôn vùi từng thời đại, ngoại trừ những tồn tại có thể đi vào Cửa Siêu Thoát, không ai có thể trốn được màn hủy diệt cuối cùng, mà phi thăng sư phụ mình nói tới kia là chỉ cái gì đây?
"Sư phụ, hiện tại đến cùng là người đang ở đâu vậy?"
Nói chung, từ đầu đến cuối Phương Minh đều không tin chuyện sư phụ mình thật sự qua đời, có vô số cường giả Thiên Cấp có tuổi tác lớn hơn sư phụ mình nhiều, mà sư phụ mình còn là Chí Tôn, làm sao có thể qua đời đơn giản như vậy? Rốt cục phi thăng này là có ý gì?
Tay của Phương Minh vô thức xẹt qua mấy quyển sách trên giá sách, chẳng qua khi cậu thấy một quyển sách tương đối mới trên giá sách, lại ngừng lại, thấy quyển sách này ra, trong mắt của cậu có vẻ kinh ngạc.
Hàng sách này đều là sách cổ, phần lớn đều là những trang sách đã ố vàng, quyển sách mới này được đặt ở đây thật sự quá bất ngờ, quan trọng nhất là trước đây sau khi sư phụ đi, cậu cũng đã chỉnh sửa lại thư phòng này trước lúc rời khỏi, phần lớn thư tịch sách cổ được đặt bên trong thư phòng này đều được phân loại rõ ràng, không thể nào có trường hợp sách mới lẫn lộn chung một chỗ cùng sách cũ như thế này được.
Nghĩ tới đây, Phương Minh rút quyển sách này ra khỏi giá sách, khi thấy dòng chữ trên bìa của quyển sách này, tròng mắt của cậu co rút lại một chút, sau đó gấp gáp không thể chờ đợi nổi lật trang sách ra.
Trên trang bìa chỉ có một dòng chữ đơn giản: Minh nhi thân khải!
Minh nhi là cách xưng hô mà sư phụ vẫn thường gọi cậu, quan trọng nhất là Phương Minh có thể xác định chắc chắn lúc trước cậu chưa từng nhìn thấy quyển sách này, nói cách khác quyển sách này đã xuất hiện sau khi cậu rời khỏi đạo quan, chẳng lẽ là sư phụ mình lưu lại?
Nghĩ tới đây, cảm xúc trong lòng Phương Minh có chút kích động, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía tờ thứ nhất.
"Minh nhi, khi con có thể thấy quyển sách sư phụ lưu lại này, đã nói lên thời gian trôi qua chưa tới mười năm, bởi vì trước đây sư phụ đã thiết trí phải đạt đủ hai điều kiện, một là đạt tới cảnh giới Địa Cấp đại viên mãn, hai là phải đạt được trong vòng mười năm, mà sau khi con có thể thỏa mãn hai điều kiện này rồi lại bước vào thư phòng, quyển sách này mới sẽ xuất hiện."
"Không nên trách lão đạo cố ý làm như vậy, đây cũng là vì chuyện lão đạo sắp nói tới đây rất quan trọng, nếu như con không thể đạt thành hai điều kiện này, lão đạo tình nguyện không để con thấy được nội dung trong quyển sách này, cứ tìm được cha mẹ của con rồi an an ổn ổn trôi qua suốt đời."
Sau khi thấy dòng chữ trong trang giấy đầu tiên, Phương Minh ngẩng đầu đánh giá toàn bộ thư phòng, cậu biết hàm nghĩa trong lời sư phụ mình nói, đó chính là sư phụ đã bố trí một trận pháp có tác dụng đo lường bên trong thư phòng này, chỉ có điều bản thân mình không phát hiện ra được mà thôi.
Cũng chính trận pháp kiểm tra đo lường này phát hiện thực lực của chính mình đã đạt đến Địa Cấp đại viên mãn, đồng thời cũng không quá thời gian mười năm nên lúc này mình mới nhìn thấy bức thư do sư phụ viết cho mình.
Nghĩ đến hai điều kiện mà sư phụ mình nói lên, vẻ mặt của Phương Minh trở nên ngưng trọng lên. Thời gian mười năm từ Nhân Cấp bước vào Địa Cấp đại viên mãn, cần cơ duyên và thiên phú kinh khủng tới mức nào mới có thể làm được? Mà yêu cầu càng cao, cũng nói rõ chuyện mà sư phụ sắp nói với mình càng nghiêm trọng.
"Minh nhi, trước đây khi lão đạo đưa con về là vì có tư tâm đấy, lúc kia lão đạo gặp được con và em gái con đã tính một quẻ, quẻ tượng trên người em gái con rất hoàn hảo, nhưng quẻ tượng trên người con lại cực kỳ quỷ dị, mơ hồ dính đến một bí mật nào đó, cho nên lão đạo mới đưa con về."
"Mà những chuyện xảy ra khi con còn nhỏ ấy cũng đã nghiệm chứng được quẻ này, trước đây vốn lão đạo còn muốn theo dõi nơi phát ra cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể con, nhưng lại rơi vào tình trạng bị phản phệ, từ lúc đó lão đạo đã hiểu, cỗ năng lượng trên người con kia có lai lịch lớn đến kinh người."
Ánh mắt Phương Minh ngưng tụ, cậu nghĩ tới khoảng thời gian bản thân mình bị ngôi sao rơi xuống đánh ngất, sau đó còn ngủ say bảy ngày bảy đêm, lúc đó cậu cho rằng ngay cả sư phụ cũng không biết tới bí mật đã phát sinh ở trên người cậu, nhưng hiện tại xem ra sư phụ mình đã biết đến. Không trách gì thời gian mấy tháng sau đó sắc mặt của sư phụ mình lại tái hơn lúc bình thường như vậy.
Hiển nhiên vào lúc bản thân mình hôn mê, sư phụ mình đã bắt đầu theo dõi Vu Sư truyền thừa ở trong cơ thể mình, chỉ là không thành công mà thôi.
"Cỗ lực lượng thần bí trên người con khiến lão đạo khiếp sợ, nghĩ đến hẳn hiện tại Minh nhi con đã biết thân phận của lão đạo, thân làm Chí Tôn trong giới tu luyện, tự cao thế giới này đã không có gì có thể khiến lão đạo ta kiêng kỵ, cho nên, thời gian sau đó lão đạo đã không ngừng điều tra."
Chí Tôn chính là người đứng đầu trong giới tu luyện, tuy rằng ngày thường sư phụ mình luôn luôn cười ha hả, nhưng Phương Minh biết thật ra từ trong xương sư phó mình vẫn luôn có một phần ngạo khí, đợi sau khi dưỡng khỏi thương thế từ lần bị phản phệ kia, lại bắt đầu tiến hành điều tra truyền thừa Vu Sư trong cơ thể mình.
"Thật ra, nếu như có thể lão đạo tình nguyện trước đây không có lòng hiếu kỳ như vậy, nhưng đã đi lên con đường này, đó cũng là không còn đường quay đầu lại."
Trong sách, dường như trong lời nói của sư phụ của Phương Minh có một tia hối hận.
"Vì tìm kiếm bí mật trên người của con mà lão đạo đã đi tới rất nhiều nơi, chỉ riêng bí cảnh đã không dưới mười cái, toàn bộ thế giới gần như đều đã bị lão đạo đạp lên, mà quả thật cũng có thu hoạch, nhưng kết quả sau cùng lại khiến lão đạo không thể tin nổi."
Khi nhìn thấy bốn chữ "không thể tin nổi" này, rõ ràng chữ viết được nhấn mạnh hơn rất nhiều, rất hiển nhiên tâm tình của sư phụ của Phương Minh khi viết bốn chữ này cũng có chút không an tĩnh.
"Ngay khoảnh khắc khi biết được chân tướng lão đạo đã muốn bóp chết con ngay lúc đó, dù cho Minh nhi con là đứa nhỏ do một tay lão đạo nuôi nấng, bởi vì nếu như không bóp chết con, toàn bộ thế giới đều phải gặp nạn vì con."
Những lời này khiến hô hấp của Phương Minh trở nên dồn dập lên, trong đầu của cậu, không khỏi hiện ra mấy hình ảnh.
Ở trong núi Thiên Táng, nữ Vu đưa tay hủy diệt thời đại cổ tộc, cổ hoàng không cam lòng rống giận, mà nơi thần bí bên trong hồn phách kia, Vu tổ ngăn cản không cho hồn phách kia tiến vào cánh cổng ánh sáng, đoạn tuyệt hy vọng của người khác.
Nhất mạch này của mình, rốt cuộc là đang sắm vai như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận