Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 264: Giao dịch đạt thành

Chương 264: Giao dịch đạt thành
Phương Minh trên mặt lộ ra nụ cười, hắn đúng là đang chờ Âm Sai nói những lời này.
"Ta muốn 100 cây cố hồn thảo."
Cố hồn thảo, đây mới là mục đích chính mà Phương Minh muốn bắt đền.
Cõi âm có một loại cỏ, tên là cố hồn thảo, loại cỏ này không tính là đặc biệt trân quý, ở cõi âm cũng cũng có thể thấy được ở khắp nơi, loại cỏ này chỉ có một tác dụng, đó chính là củng cố hồn phách, bao quát thần hồn.
Đối với Phương Minh mà nói, thần hồn củng cố, có thể cho hắn hấp thu tinh huy lực nhiều hơn lúc tu luyện, thậm chí sau khi thần hồn cường đại tới trình độ nhất định có thể hấp thu thái dương quang huy thêm một lần nữa.
Đương nhiên, thần hồn cường đại sẽ rất tốt, trong đó còn có một đặc điểm nữa đó là khi hắn sử dụng trường sinh quang tưởng hoa, có thể quan tưởng bảo tháp lâu thêm một chút.
"Ngươi hiểu về âm phủ không ít, thế nhưng 100 cây cố hồn thảo thì không thể, nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi một cây."
Cố hồn thảo ở cõi âm mặc dù không trân quý, nhưng rốt cuộc là vật của cõi âm, mà đồ vật của hai giới âm dương không tương hợp, bằng không rất dễ dàng tạo ra sự hỗn loạn giữa hai giới, vị quỷ sai địa ngục này đương nhiên sẽ không bằng lòng cho Phương Minh một trăm cây cố hồn thảo.
"80 cây."
"Một gốc cây."
"Năm mươi cây."
"Một gốc cây."
. . .
"Mười cây, không thể ít hơn nữa, ít hơn nữa ta không thèm lấy cố hồn thảo nữa."
Mười cây, là cái giá cuối cùng mà Phương Minh đưa ra, mạo hiểm tính mạng một lần mới có cơ hội được bồi thường như vậy, ít hơn nữa chỉ thì không công bằng.
Âm Sai trầm mặc, tựa hồ cũng là đang suy nghĩ được mất trong đó, sau một lát, rốt cục truyền đến một tiếng lạnh rên "Được, ta sẽ cho ngươi mười cây cố hồn thảo, nhưng chuyện âm dương. . ."
"Yên tâm, coi như chưa từng xảy ra, ta cũng sẽ không nhắc lại, ah được rồi, còn có một người khác là Tần Lỗi cũng bị hại, cũng cần bồi thường." Phương Minh tốt bụng nhắc nhở.
"Không cần ngươi nói, bản tọa tự biết."
Giọng nói của Âm Sai đã không còn từ tốn, đưa vật từ cõi âm tới dương gian là tội lớn, bất quá cũng may cố hồn thảo cũng không trân quý, chỉ cần hắn ta cẩn thận một chút cũng sẽ không bị người khác phát hiện ra.
Giao dịch đạt thành, Âm Sai chỉ muốn rời đi, bất quá Phương Minh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, từ trên người móc ra một vật, mở miệng hỏi: "Âm Sai đại nhân, ta muốn biết chiếc nhẫn này cùng người cõi âm các ngươi có quan hệ gì?"
Phương Minh lấy ra chiếc nhẫn của tổ chức hắc xà, Âm Sai nhìn thấy chiếc nhẫn, ngữ điệu chớp mắt thay đổi "Ngươi lấy thứ này ở đâu ra?"
Nghe được giọng nói của Âm Sai có chút kinh ngạc, Phương Minh đột nhiên ý thức được, chiếc nhẫn này phức tạp hơn hắn nghĩ.
"Đây là chuyện của ta, Âm Sai đại nhân chỉ phải nói cho ta biết tác dụng của chiếc nhẫn này là được rồi."
"Ta tại sao phải nói cho ngươi, giao dịch giữa chúng ta đã hoàn thành, chẳng qua nếu như ngươi bỏ qua mười cây cố hồn thảo, ta ngược lại là có thể nói cho ngươi biết tác dụng và lai lịch của chiếc nhẫn này ."
"Thôi khỏi, ta không phải là người tò mò."
Phương Minh trực tiếp lấy lại chiếc nhẫn, so sánh với lòng hiếu kỳ, hắn vẫn cần lợi ích thực tế hơn.
Âm Sai không trả lời, không đến ba giây, Phương Minh phát hiện hắc ám xung quanh biến mất, còn mình vẫn ở lầu hai.
Lầu hai, đám người La Cẩm Thành nhìn về phía Phương Minh với ánh mắt mang theo nghi hoặc, bởi vì ở trong mắt bọn hắn, Phương Minh cứ ngây ngốc đứng ở nơi đó mười mấy phút, không nói lời nào.
"Phương tiên sinh!"
Tần Lỗi lúc này thần tình lại là có chút kích động, nhìn thấy biểu tình của Tần Lỗi, Phương Minh trong lòng đại khái cũng biết, Âm Sai chắc đã tìm tới Tần Lỗi, đồng thời bồi thường cho Tần Lỗi rồi.
"Thành công?" La Cẩm Thành hướng phía Phương Minh hỏi.
"Uhm."
Phương Minh gật đầu, cũng không nói gì, mà La Cẩm Thành cũng không hỏi, bởi vì hắn chỉ cần biết kết quả là được rồi.
La Cẩm Thành nhìn về phía Phương Minh với ánh mắt rất quái dị, hắn không biết nên nói cái gì, không thể tưởng tượng người như Phương Minh lại thành công, nếu là truyền ra ngoài, đoán chừng phải oanh động toàn bộ giới tu luyện.
Từ xưa đến nay, những người tu luyện như bọn họ đối với Âm Sai vẫn luôn duy trì đầy đủ tôn kính,
Thậm chí là đem mình đặt ở vị trí rất thấp, lừa Âm Sai, loại chuyện như vậy nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Thì ra thực sự có thể làm như vậy, xem ra sau này có cơ hội, ta cũng muốn lừa Âm Sai một lần cho biết."
Phương Minh không hỏi Tần Lỗi được bồi thường cái gì, bất quá một năm sau đó, Tần Lỗi xuất hiện trong lễ trao giải trên ti vi hắn mới biết.
Tần Lỗi muốn bồi thường, đó chính là muốn Âm Sai kể lại chuyện ở cõi âm, lấy đó làm tư liệu sáng tác.
Phương Minh chỉ có thể cảm thán, Tần Lỗi quả nhiên yêu sáng tác từ trong xương tủy, muốn bồi thường dĩ nhiên cũng liên quan đến sáng tác.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Chuyện của Tần Lỗi xem như là chấm dứt, hiện tại Phương Minh sẽ chờ Âm Sai đưa cố hồn thảo tới.
Bất quá, đến khi trời sắp tối, Âm Sai vẫn không quay lại, Phương Minh không chờ đợi thêm, bởi vì hắn tin tưởng Âm Sai không đê tiện đến mức đi lừa hắn.
Đóng cửa tiệm, Phương Minh và Đại Trụ quay về nhà, lão Hoàng chạy chầm chậm theo ở phía sau, bất quá khi đi tới một cái ngã tư, Phương Minh đột nhiên dừng bước, ngay sau đó, kéo cánh tay của Đại Trụ lại.
Rầm!
Một chiếc xe đột nhiên không khống chế được từ lối đi bộ vọt tới, mà giờ khắc này cách Phương Minh và Đại Trụ phía trước ba thước có một ông già, xe không khống chế được, ông già trực tiếp bị đụng ngã trên mặt đất, sau đó bị bánh xe vô tình nghiền ép, khiến máu chảy lênh láng trên mặt đất.
Thấy một màn máu me như vậy, Đại Trụ suýt chút nữa nhịn không được ói ra, còn Phương Minh cũng nhíu mày lại, bởi vì hắn nhìn thấy trong bãi máu xuất hiện một cái hộp gỗ.
Cái hộp gỗ này là đột nhiên xuất hiện, vốn không phải từ trên người ông già hoặc là từ trên xe rớt xuống.
Đi tới, cầm hộp gỗ mở ra nhìn một chút, Phương Minh trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, quả nhiên, đây chính là mười cây cố hồn thảo Âm Sai đáp ứng cho hắn .
Mà cảnh trước mắt này cũng là Âm Sai cố ý để cho hắn nhìn, không phải Âm Sai cố ý giết người, mà là số mệnh của ông già này hôm nay sẽ gặp phải tai nạn xe cộ, tuổi thọ của lão chỉ đến đây thôi.
Âm Sai bất quá chỉ là muốn để hắn thấy mà khó chịu, hoặc là nói chính xác hơn, cho mình hắn cái cảnh cáo.
Lau dòng máu trên hộp gỗ, Phương Minh cầm điện thoại di động lên bấm điện thoại báo cảnh sát, chứ không gọi cấp cứu, bởi vì điều đó không cần thiết nữa.
Phương Minh cũng không có dừng lại đợi cảnh sát đến, báo xong thì rời đi, ngã tư đường này có camera, cảnh sát chỉ cần kiểm tra camera sẽ biết tai nạn xe diễn ra như thế nào, còn như cái này hộp gỗ, sẽ không xuất hiện trong cuộn phim, máy quay chỉ quay được cảnh mình ngồi xổm người xuống, tối đa cũng chỉ khiến những cảnh sát kia cảm thấy có chút quái dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận