Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 815: Đại Minh của trẫm thật sự đã mất (1)

Chương 815: Đại Minh của trẫm thật sự đã mất (1)
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
"Đại Minh của trẫm thực sự đã mất rồi sao?"
Trong một trà lâu nào đó của thành phố Nhạc Dương, nhìn những vật dụng trong nhà bắt chước kiểu cổ Minh Thanh, lòng của hắn mới thoáng bình phục lại, những thứ hắn đã nhìn thấy dọc theo đường đi lúc trước thật sự vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Xe bốn bánh? Không cần ngựa không cần trâu vậy mà vẫn có thể tự mình chạy trên đường, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy, cho dù là hãn huyết bảo mã của Hoàng gia gia cũng không thể nhanh hơn tốc độ như vậy.
Những tòa nhà cao tầng cao tới mấy chục mét, năm đó ngay cả cung của Đại Minh cũng chỉ mới cao bao nhiêu tầng? Quan trọng nhất là, nếu đặt ở triều Đại Minh, những tòa nhà xây cao như vậy đã sớm vượt quy tắc, người xây nhà cũng phải bị kéo đi trảm từ lâu.
Còn có cái đèn điện gì gì đó, lại thêm TV… Những thứ này vượt quá sức tưởng tượng của Chu Duẫn Văn, đây là thế giới của mấy trăm năm sau sao? Mỗi một người dân ở nơi này còn sống sung sướng hơn cả hoàng đế thời xưa nhiều!
" Đại Minh của trẫm đã mất thật rồi."
Chu Duẫn Văn có chút cô đơn, hắn thầm hiểu trong lòng, cho dù hắn có bảo tàng hoàng gia gia lưu lại, đời này cũng vô vọng phục quốc.
Phục quốc, cần cái gì? Đương nhiên chính là người, chính là những người dân tầng dưới chót không sinh sống nổi, tú tài tạo phản mười năm không thành, mà những nhân sĩ tầng lớp trên nắm nhiều tài nguyên là những người đã nhận được lợi ích, cũng không có khả năng tham gia mưu phản.
Tầng bảo đảm duy nhất của người khởi nghĩa tạo phản chính là nhân dân tầng dưới chót, nhưng bây giờ nhân dân tầng dưới chót ở nơi này có cuộc sống tốt như vậy, làm sao có thể theo hắn đi tạo phản?
Chu Duẫn Văn là một vị hoàng đế, giáo dục mà hắn được tiếp xúc từ nhỏ là phải làm thế nào mới có thể khống chế bách tính, học tập đạo đế vương, cho nên từ nhỏ Hoàng gia gia đã nói với hắn, giết tham quan cũng không phải bởi vì những tham quan này đã tham ô quá nhiều, cho dù những tham quan này có tham ô nhiều hơn nữa, nhưng toàn bộ thiên hạ này đều là đất đai của vua, tài sản của đám tham quan này sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào trong tay nhà họ Chu, chỉ cần muốn, có thể tùy tiện tìm một lý do để xét nhà bất kỳ lúc nào.
Cho nên lúc ban đầu Hoàng gia gia nghiêm khắc với tham quan như vậy, chỉ tham ô hơn trăm lạng bạc ròng liền mất đầu, cũng là vì Hoàng gia gia biết, nếu như mấy vị quan này tham ô quá nhiều, cũng chỉ có thể bóc lột bách tính, mà nếu như bách tính không sống nổi nữa, chắc chắn sẽ gây nên uy hiếp với giang sơn nhà họ Chu của bọn họ, đây mới là nguyên nhân thật sự khiến Hoàng gia gia giết nhiều tham quan như vậy.
Thử nghĩ một chút về Hòa Thân ở triều đại nhà Thanh, với tư cách là tham quan lớn nhất triều đại nhà Thanh, liệu hoàng đế Càn Long ngày ấy có thể không rõ ràng mấy hành vi của hắn sao?
Trong lòng hoàng đế Càn Long rất rõ ràng, thế nhưng hắn vẫn cần một tên tham quan như thế cho hắn thêm tiền tiêu xài, dù sao đi nữa, tuy rằng làm hoàng đế là có được giang sơn, nhưng tiền riêng với tiền trong quốc khố lại không giống nhau, mà đợi khi hoàng đế Càn Long hơi đảo, Gia Khánh lập tức xét nhà Hòa Thân, đây là sự vô tình của hoàng thất.
Chu Duẫn Văn có chút thất hồn lạc phách, mà khi thấy nữ phục vụ của trà lâu bưng trà thơm lên, nhìn dáng người quyến rũ bên dưới chiếc sườn xám, càng không thể nhịn được hừ lạnh: "Đồi phong bại tục, nữ nhân bây giờ đều là như vậy ấy ư? Đã không còn tam tòng tứ đức sao? Mặc như vậy, sau này còn có người dám cưới cô ấy?"
"Khụ khụ."
Nghe thấy những lời Chu Duẫn Văn nói, Phương Minh ho khan một tiếng, cho nữ nhân viên phục vụ kia một ánh mắt xin lỗi, vị nữ nhân viên phục vụ kia thì lại tức giận trừng mắt liếc Chu Duẫn Văn, tuy rằng là một nhân viên phục vụ, các cô ấy luôn phải lễ phép với khách hàng, nhưng tiền đề là khách hàng cũng phải tôn trọng các cô ấy.
Mặc sườn xám thì thế nào?
Cũng may mà đây là mùa đông, nếu như đổi lại là mùa hè, cậu cứ thử ra đường mà nhìn coi. Mặc như bà đây còn tốt, còn đầy cô gái chỉ mặc mấy mảnh vải như giẻ lau trên người, đã là năm tháng nào rồi còn có người quê mùa như vậy.
"Lão Chu..."
Phương Minh nhìn Chu Duẫn Văn, mà Chu Duẫn Văn nghe được lời nói của Phương Minh lập tức giật mình, bởi vì dọc theo con đường này hắn đã thấy được sự lợi hại của vị đang ngồi đối diện kia.
"Cậu muốn biết cái gì?"
"Nếu như không có tôi, anh cảm thấy bây giờ anh còn có thể ngồi ở đây uống trà sao? Tôi tin tưởng hẳn là Quyền Hoằng sẽ rất hứng thú với tàng bảo đồ trong đầu của anh, hơn nữa tôi tin tưởng hắn sẽ không ôn nhu giống như tôi đâu."
Nghe được lời của Phương Minh, Chu Duẫn Văn rùng mình một cái, quả thức hắn đúng là hoàng đế Minh triều, nhưng hắn cũng chỉ là một người bình thường, hơn nữa bởi vì từ nhỏ quen sống trong nhung lụa, vì thế hắn còn sợ chết sợ đau hơn bất kỳ người nào. Nếu như bị người bức cung, không cần tra tấn có lẽ tự bản thân hắn đã khai sạch sẽ mọi điều hắn biết rồi.
"Cậu cũng muốn bảo tàng?" Chu Duẫn Văn thử thăm dò.
"Yên tâm, tôi không có hứng thú với bảo tàng của anh, khiến tôi cảm thấy hứng thú là thứ khác." Thân thể Phương Minh hơi nghiêng về phía trước, nhìn Chu Duẫn Văn chằm chằm, "Điều tôi muốn biết là làm sao anh có thể sống được?"
Thứ khiến Phương Minh cảm thấy hứng thú chân chính là sao Chu Duẫn Văn có thể sống đến bây giờ, cho dù là có Khi Thiên Chi Quan, nhưng có thể bảo tồn dung mạo suốt mấy trăm năm sau vẫn không thay đổi, hơn nữa thân thể lại không khác gì so với người bình thường, đây không phải những chuyện chỉ dựa vào Khi Thiên Chi Quan là có thể làm được.
Ngay cả dáng dấp hiện tại của Chu Duẫn Văn, nếu như không phải cậu đã biết thân phận của Chu Duẫn Văn, căn bản là cậu không thể phát hiện ra Chu Duẫn Văn là người đã sống mấy trăm năm, sinh cơ của Chu Duẫn Văn chính là trạng thái của một thanh niên bình thường.
Cho nên, tất nhiên là trên người Chu Duẫn Văn có cất dấu bí mật, mà sợ rằng bí mật này chính là bí mật mà rất nhiều người trong giới tu luyện đang truy tìm.
"Nếu tôi nói cho cậu, có phải cậu sẽ bỏ qua cho tôi?" Chu Duẫn Văn cò kè mặc cả.
"Bỏ qua cho anh? Anh cảm thấy nếu tôi thả anh đi, kết quả của anh sẽ là cái gì?"
Nhìn Phương Minh vẫn ung dung tươi cười, Chu Duẫn Văn sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt lộ ra nụ cười khổ sở, hắn không hiểu thế giới này chút nào, nếu cứ thật sự ra đi như vậy, nhất định sẽ bị người khác coi là người ngoại tộc, quan trọng nhất là lão đầu lúc trước kia cũng sẽ tới bắt hắn.
"Được rồi, tôi có thể nói cho cậu biết tất cả, nhưng cậu phải bảo vệ tôi một thời gian ngắn, chí ít là trước khi tôi hoàn toàn quen thuộc thế giới này."
"Không có vấn đề."
Phương Minh đáp ứng, cậu đã nghĩ kỹ, đến lúc đó ném Chu Duẫn Văn cho Đại Trụ là được, dù sao thì một mình Đại Trụ trong cửa hàng cũng buồn chán, nhiều hơn một người cũng coi như có thêm một bạn, để một hoàng đế làm nhân viên cửa hàng, hẳn sẽ khiến cái cửa hàng Vu Đạo này của cậu trở thành cửa hàng có một không hai, ngẫm lại cũng rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận