Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1017: Nghĩa trang của Tiên

Chương 1017: Nghĩa trang của Tiên
Thông đạo rất dài, dài tới mức khiến Phương Minh nghi ngờ không biết có phải mình đã đi tới chỗ sâu trong lòng đất rồi hay không.
"Nơi này là ta và Chính ca đã phát hiện được trong một lần ngoài ý muốn, chính vì phát hiện nơi này mới khiến Chính ca muốn tới cõi âm."
Giọng nói của Thánh hậu truyền ra, mà theo giọng nói của bà ấy hạ xuống, trước mắt xuất hiện ánh sáng, một thành trì thật lớn xuất hiện ở trước mặt Phương Minh.
Đây là một tòa thành cổ.
Thấy tòa thành cổ này, đột nhiên Phương Minh nghĩ tới tòa thành cổ cậu đã nhìn thấy khi tiến vào chiến trường ở phương Tây trước đây.
Tòa thành ấy được xưng là thành Thần linh, là thành cổ có rất nhiều truyền thừa của thần linh.
Trước đây, Phương Minh mượn thanh kiếm lớn tàn sát không ít thần linh, mà tòa thành cổ trước mắt này, dù là quy mô hay là diện tích đều vượt xa tòa thần linh cổ thành kia.
Chỉ có điều bề ngoài của hai tòa thành này rất giống nhau, đương nhiên cũng có thể vì hầu hết các thành cổ đều có dáng vẻ như vậy, giống khối lập phương.
Đi tới trước cửa thành cổ, Thánh hậu cũng không bước vào ngay, vẻ mặt bà ấy trở nên nghiêm túc nhìn về phía tủ gỗ bên cạnh cửa thành, trên tủ gỗ đó có đặt mấy tấm da người.
"Da người?"
Thấy mấy tấm da người này, không biết vì sao, trong lòng Phương Minh có chút rung động, giống như đã nhìn thấy người thân của mình.
"Nhắm mắt lại hết cho ta."
Thánh hậu đi về phía da người, sau đó quát nhẹ một tiếng, đương nhiên Phương Minh cùng Lưu Nguyệt răm rắp làm theo, đợi khi mở mắt lần nữa lại kinh ngạc phát hiện Thánh hậu đã cởi bỏ xiêm y màu đỏ, khoác một tấm da lên trên người.
Tấm da người này bọc kín cả người Thánh hậu lại, thậm chí ngay cả mặt cũng không lộ ra.
"Các ngươi cũng thay bộ da người trên tường kia vào đi, nhớ là không nên mặc bất kỳ đồ gì trên người, cũng không nên để bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể lộ ra ngoài."
Đối mặt với yêu cầu của Thánh hậu, tuy rằng Phương Minh cùng Lưu Nguyệt đều cảm thấy đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn làm theo lời bà ấy, bởi bọn họ biết nếu Thánh hậu đã yêu cầu như thế nhất định là có đạo lý riêng của bà ấy, huống chi lúc này vẻ mặt Thánh hậu rất nghiêm túc, điều này nói rõ bà ấy sẽ không giải thích bất kỳ điều gì.
Phương Minh lựa chọn một tấm da người, sau khi cởi hết quần áo trên người lại khoác tấm da kia lên, giọng nói của khí linh bảo tháp đột nhiên xuất hiện ở trong đầu cậu.
"Đây là da của người nào? Vì sao tất cả cảm quan của lão phu đều bị ngăn cách?"
Giọng nói của khí linh bảo tháp có chút vội vã, điều này khiến Phương Minh hơi kinh ngạc, hỏi: "Có lẽ da người này có tác dụng che đậy cảm giác, đây cũng chẳng có gì lạ."
"Tên nhóc cậu biết cái gì, cái gì mà che đậy cảm giác, đây là hoàn toàn phong tuyệt, ngay giờ khắc này lão phu có ảo giác như toàn bộ thế giới đã biến mất, loại cảm giác này cậu có hiểu không? Thật giống như đã trốn vào một không gian không có gì cả, không đúng, có thể ngay cả không gian cũng không tồn tại."
Chân mày Phương Minh hơi nhíu lại, trong lúc nhất thời cậu còn có chút không kịp phản ứng những lời khí linh bảo tháp nói, chẳng qua đúng lúc này ánh mắt Thánh hậu lại nhìn tới, cậu cũng không kịp tự hỏi để tránh khiến Thánh hậu hoài nghi, nhanh chóng quấn kín da người.
Ngay khoảnh khắc da người bao trùm ngực, giọng nói của khí linh bảo tháp biến mất, đồng thời Phương Minh phát hiện không ngờ da người này lại rất vừa người, độ lớn nhỏ giống thân thể của mình như đúc, mà Lưu Nguyệt đang ở bên cạnh cũng giống vậy, điều này khiến Phương Minh xác định, những da người này có thể thay đổi dựa theo kích cỡ của người dùng.
Đợi khi Phương Minh cùng Lưu Nguyệt khoác áo da người xong, Thánh hậu không nói một lời dẫn đầu đi về phía thành cổ.
Trong nháy mắt khi bước vào cửa thành cổ, Phương Minh lập tức cảm giác được một luồng uy áp khủng bố kéo tới, luồng uy áp này cực kỳ kinh khủng, trong nháy mắt khiến Phương Minh có một loại cảm giác như đã bị hủy diệt.
Như một chiếc thuyền đơn độc giữa biển cả mênh mông, phải đối mặt với sóng gió động trời đột kích, chẳng qua cũng đúng lúc này, lớp da người bao bọc bên ngoài cơ thể đột nhiên lóe sáng, tia sáng xuất hiện triệt tiêu luồng uy áp khủng bố kia.
Thở dài!
Phương Minh thở ra một hơi dài, đưa mắt nhìn hướng Lưu Nguyệt, lúc này mặt Lưu Nguyệt cũng trắng bệch, hiển nhiên cũng đã trải qua một màn giống hệt Phương Minh, một màn tìm đường sống từ trong cõi chết.
"Thánh hậu, vừa rồi là…?"
"Đây là phương pháp phòng hộ của thành cổ, nếu người không mặc áo da vào đây sẽ bị trận pháp này xoắn giết, cho dù là cường giả thiên vương cũng không thể chịu đựng được, mà da người này đã được chuẩn bị cho chính Nhân tộc các ngươi, không phải Nhân tộc không cách nào mặc được, cho nên trên thực tế chỉ có Nhân tộc mới có thể tiến vào thành cổ."
Câu trả lời của Thánh hậu khiến Phương Minh nhíu mày, đưa mắt nhìn hướng Thánh hậu, trong mắt có vẻ hoài nghi.
"Ngươi đang hoài nghi không biết vì sao bổn hậu có thể mặc da người này sao?"
Cảm thụ được ánh mắt của Phương Minh, đương nhiên Thánh hậu biết suy nghĩ trong lòng Phương Minh, lạnh lùng đáp: "Lần đầu tiên bổn hậu theo Chính ca tới nơi này, thực sự không thể khoác da người này lên, thế nhưng sau khi nghiên cứu một thời gian dài bổn hậu phát hiện một bí mật, nếu như ta nhỏ một giọt máu lên trên tấm da người này, ta lập tức có thể khoác nó lên."
"Thánh hậu, ý của ngươi là nói, máu thần thú có thể kích hoạt da người này, khiến da người cho rằng ngươi không khác gì nhân tộc?"
Hai mắt Lưu Nguyệt sáng ngời, dường như nghĩ tới điều gì, nhưng lại không mở miệng.
"Cũng gần giống vậy, nhưng không nên hỏi bổn hậu vì sao máu thần thú lại có tác dụng này, bổn hậu cũng không rõ ràng lắm."
Không thể nhận được câu trả lời từ phía Thánh hậu, Phương Minh cũng không để ý, bà lão này chịu dẫn cậu đến đây đã rất không tồi rồi, trông cậy vào việc có thể biết nhiều bí mật hơn từ trong miệng bà ấy còn không bằng trông cậy vào da người có thể nói cho cậu biết tất cả.
Bước vào thành cổ, Phương Minh lập tức bị một mảnh thi hài hấp dẫn.
Vô số binh khí bị hủy diệt cùng thi hài cứ rơi lung tung trước mắt như vậy, mà mặc dù đã qua một thời gian vô cùng dài dòng nhưng Phương Minh vẫn có thể cảm thụ được năng lượng những binh khí cùng thi hài này tản mát ra, có thể tưởng tượng khi những người này còn sống đã mạnh mẽ tới cỡ nào.
"Đây là một chiến trường sao?"
Càng đi vào trong Phương Minh càng kinh hãi, bởi vì có hơn phân nửa diện tích thành cổ đều là thi hài, mà từ hình thái của những thi hài này có thể nhận ra, bọn họ đều là Nhân tộc.
"Làm sao có thể? Những thi hài này tối thiểu đã là cường giả tiên vương, cho tới bây giờ vẫn còn có thiên địa pháp tắc quanh quẩn, sao giới tu luyện có thể có nhiều cường giả cấp bậc thiên vương như vậy?"
Mấy vạn thi thể cường giả tiên vương thậm chí là cường giả cảnh giới cao hơn cứ nằm thẳng trên mặt đất như vậy, trong lịch sử giới tu luyện chưa từng có nhiều cường giả thiên vương như thế, quỷ dị hơn là vì sao những cường giả này lại đều chết ở đây?
Đi vào trong nữa, thi hài giảm bớt, đã không còn dày đặc như lúc trước, nhưng không thể giảm bớt sự kinh hãi trong lòng Phương Minh cùng Lưu Nguyệt chút nào, bởi vì năng lượng do mấy cỗ thi hài này tản mát ra đã nằm ở cấp độ bọn họ không cách nào tưởng tượng.
"Thiên tôn cũng chỉ vậy mà thôi, chẳng lẽ chủ nhân của mấy cỗ thi hài này khi còn sống tối thiểu đã vượt qua thiên tôn sao?" Vẻ mặt Lưu Nguyệt nghiêm túc, từng chữ từng chữ nói ra ý kiến của mình.
Tồn tại hơn hẳn thiên tôn, ngay cả việc định nghĩa những cường giả tầng thứ này giới tu luyện cũng không có, đó là cường giả cấp bậc bá chủ thế giới chân chính, không ngờ cuối cùng cũng táng mệnh, hơn nữa còn xuất hiện ở bên trong tòa thành cổ này.
"Chẳng lẽ nơi này là nghĩa trang của Tiên?"
Lưu Nguyệt nói ra một truyền thuyết đã được lưu truyền trong giới tu luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận