Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 845: Ai mới là giai tầng đặc quyền (2)

Chương 845: Ai mới là giai tầng đặc quyền (2)
"Thì ra là vậy, bởi vì cảnh giới của ngươi cao, cho nên ngươi có thể muốn làm gì thì làm."
Dường như Phương Minh đang trần thuật lại, mà giờ khắc này Phương Điền từ dưới đất đứng lên không chút do dự đáp: "Không sai, con ta là Địa Cấp tầng ba, dựa vào thực lực và thiên phú, nó có thể muốn làm gì thì làm."
"Chuyện này bắt nguồn từ tôi, tôi sẽ đi chịu tộc quy nghiêm phạt, tất cả không liên quan gì với con tôi."
Tại thời khắc này Phương Viện cũng mở miệng, muốn nhận hết tất cả tội lỗi về mình, chẳng qua Phương Dương lại đưa tay ngăn bà lại.
"Mẹ, không có chuyện gì đâu, mẹ chỉ cần ngồi yên ở đây là được."
Phương Dương đè mẹ của mình lại, có anh họ ở đây, hắn tuyệt không lo lắng.
Phương Minh cũng biết không thể khiến cô mình lo quá, lập tức trực tiếp đưa mắt nhìn về phía xa xa, lạnh lùng nói: "Thế nào, còn muốn chờ tôi ra tay rồi mới qua đây sao?"
"Khụ khụ..."
Sau khi nghe thấy những lời Phương Minh nói, trong viện đột nhiên xuất hiện thêm hai người, biểu hiện trên mặt một ông lão trong số đó còn có chút xấu hổ, ông lão này không phải là ai khác, chính là một trong sáu vị đường chủ đã xuất hiện ở sơn môn lúc trước.
Thấy hai lão già này xuất hiện, Phương Điền cùng mấy người phụ nữ kia hơi nghi hoặc một chút, nhưng sắc mặt của Phương Cường cùng vị quản sự kia lập tức thay đổi, nhất là quản sự, càng vội vàng khom người hô lên: "Bái kiến đường chủ."
Nghe được lời nói của quản sự, sắc mặt của Phương Điền cùng mấy người phụ nữ đều trở nên khẩn trương hẳn lên, người mà quản sự phải gọi là đường chủ, đương nhiên chính là đường chủ của Tạp Dịch Đường, tuy rằng bọn họ là đệ tử tạp dịch, nhưng thật ra căn bản không tư cách được gặp đường chủ.
Đường chủ Tạp Dịch Đường liếc nhìn quản sự, trong mắt có vẻ xa lạ, hiển nhiên chỉ là một quản sự nho nhỏ không đáng để hắn đặt trong lòng, nhưng mà khi cảm giác được ánh mắt cổ quái của Phương Minh, trong lòng đường chủ Tạp Dịch Đường lại có chút bất đắc dĩ.
"Thân làm quản sự, vốn nên làm gương tốt, công bình sử dụng quyền lực của quản sự, mà không phải a dua nịnh hót, chính ngươi đi Chấp Pháp Đường lĩnh tội đi."
Lời của đường chủ Tạp Dịch Đường vừa thốt ra, mặt quản sự liền xám như tro tàn, nhưng đến hiện tại hắn vẫn không biết mình đã phạm phải sai lầm gì, lẽ nào nguyên nhân khiến đường chủ qua đây không phải là vì Phương Cường?
Trong số những người ở đây, cũng chỉ có Phương Cường mới có khả năng lọt vào mắt của đường chủ.
Thời khắc này, Phương Cường nghe được mấy lời đường chủ Tạp Dịch Đường nói mà thầm rùng mình, vội vàng nói: "Đệ tử thân truyền của Thiên Tượng Đường Phương Cường bái kiến hai vị đường chủ."
Lời của Phương Cường nói rất thông minh, hắn biểu lộ thân phận của mình, mình là đệ tử thân truyền của đường chủ Thiên Tượng Đường, hẳn hai vị đường chủ này sẽ cho sư phụ mình một chút mặt mũi.
Nhưng mà điều khiến Phương Cường cảm thấy bất ngờ chính là, sau khi nghe thấy những lời hắn nói sắc mặt hai vị đường chủ không hề có chút biến hóa, đương nhiên hắn không biết, lúc này trong lòng hai vị đường chủ cũng có chút nhức cả trứng.
Một tên đệ tử thân truyền nho nhỏ của một đường chủ như ngươi mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt tên sát tinh này, cho dù sư phụ của ngươi đến đoán chừng cũng không dám làm thế.
Chẳng qua hai người này coi như đã thấy rõ, Phương Minh đây là cố ý muốn lập uy, bằng không mấy người trước mắt kia đừng mơ có thể hoàn hảo không chút thương tổn đứng ở nơi này.
"Chuyện này, trong tộc sẽ cho cậu một câu trả lời đấy, hơn nữa cô của cậu cũng có thể thoát khỏi thân phận đệ tử tạp dịch trực tiếp thành đệ tử hạch tâm."
Một vị đường chủ khác mở miệng, mà khi lời của hắn nói ra khỏi miệng, sắc mặt đám người Phương Cường thay đổi toàn bộ, một vị đường chủ là không thể nào nói láo, hơn nữa cũng không cần phải nói láo như thế.
Đệ tử hạch tâm, nếu muốn trở thành đệ tử hạch tâm nhất định phải thỏa mãn một điều kiện, đó chính là trong vòng ba đời có một cường giả Địa Cấp hậu kỳ xuất hiện.
Suy nghĩ rõ ràng điểm này, sắc mặt Phương Cường trở nên trắng bệch, về phần Phương Điền cùng quản sự thì lại đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, đúng vậy, so sánh với đệ tử tạp dịch, Phương Cường chính là giai tầng đặc quyền, nhưng so sánh với đệ tử hạch tâm, đó chính là tầng thứ vượt lên trên cả giai tầng đặc quyền như bọn họ, lần này là thực sự đá trúng tấm sắt rồi.
Tổ phong nhà họ Phương!
Độ cao 8000m, nếu ở bên ngoài, hẳn ngọn núi này đã bị băng tuyết bao trùm, thế nhưng trên đỉnh tổ phong này lại như đang vào xuân, gió núi thổi lất phất khiến người cảm thấy ấm áp như xuân.
Hoa tươi nở rộ hai bên đường đi, đủ mọi màu sắc rất phong phú rực rỡ, thậm chí trong đó còn có một số loại hoa cỏ đã tuyệt tích ở thế giới bên ngoài.
Phương Minh, lúc này đang đi về phía đỉnh núi cũng một vị đường chủ.
Tộc quy của nhà họ Phương có nói, khi không phải chuyện khẩn cấp, tuyệt đối không được phi hành lên đỉnh núi này, chỉ có thể chậm rãi đi về phía trước, giống như khối đá hiểu lòng trên núi Võ Đang ở giới thế tục vậy, khi đi tới tảng đá đó tuyệt đối phải xuống ngựa tháo đao.
Một đường không nói gì!
Vị đường chủ kia hiển nhiên là không có ấn tượng tốt gì với Phương Minh, tự mình ở phía trước dẫn đường, dù sao loại người giống Phương Minh, nếu như không phải xác nhận cậu mang huyết mạch nhà họ Phương, mấy người đường chủ bọn họ gần như đều phải cho rằng Phương Minh là người của thế lực khác phái tới, cố ý nhằm vào một đời trẻ tuổi nhà họ Phương bọn họ.
Với tư cách là thiên tài đứng đầu trong một đời trẻ tuổi nhà họ Phương, Phương Chiến thua ở trong tay Phương Minh, ngay sau đó hiện tại Phương Giác cũng bị đánh bại, đây quả thực là cố ý nhục nhã một đời trẻ tuổi nhà họ Phương, nếu quả thật là người từ thế lực bên ngoài phái tới, các trưởng lão đã sớm đánh ra một tát chụp chết cậu.
Đương nhiên, thực lực của Phương Minh càng mạnh mẽ đối với nhà họ Phương đến nói lại là một chuyện tốt, nhưng điều khiến mọi người cảm thấy đau đầu không chịu nổi, là vì cậu không có chút kính già yêu trẻ nào, cho nên nếu có thể rời xa vẫn nên tận lực rời xa thì tốt hơn.
Đương nhiên, bởi vì còn có một kinh nghiệm càng thâm trầm trước đó, thế nhưng Phương Hải không nói ra.
"Hải lão ca, chớ đi nhanh như vậy, lão ca mau mau giới thiệu cho đệ một chút, mấy thứ này là gì vậy?"
Phương Minh nhìn Phương Hải chỉ cắm mặt đi trước dẫn đường, cũng có chút bất đắc dĩ, bản thân mình có khiến người ta chán ghét như vậy sao? Nói như thế nào thì mình cũng xem như là tuổi trẻ tài cao, không phải nên được các trưởng bối yêu thích sao?
"Phương Minh, ngươi có thể xưng hô ta là đường chủ, cái tiếng lão ca này của ngươi ta thật không chịu nổi."
Phương Hải có chút buồn bực, nếu quả thật phải dựa theo bối phận để tính toán, so với cha Phương Minh là Phương Chính, hắn cũng cao hơn một bối phận, nên tính là người cùng bối phận với ông nội Phương Minh, nhưng Phương Minh mở miệng gọi một tiếng lão ca, đây là khiến Phương Chính chiếm tiện nghi của hắn sao?
"Gọi thế quá xa lại, dù thế nào đi nữa chúng ta cũng có thể coi là người một nhà, gọi một tiếng lão ca cũng có vẻ thân thiết hơn một chút, dãy nhà phía bên kia gọi là gì vậy?" Một ngón tay của Phương Minh chỉ chỉ dãy phòng ốc phía bên trái, bố trí hình giống bát quái, cười cười hỏi.
"Đó là địa bàn của Thiên Tượng Đường, toàn bộ đệ tử nghiên cứu tinh tú thiên tượng đều ở nơi này."
Phương Hải cũng bỏ qua, sợ tên khó đối phó này lại nói ra mấy lời không biết xấu hổ gì đó, cũng đành phải trả lời nghi ngờ của cậu, thuận tiện dời sự chú ý của tên khó đối phó này.
"Thiên Tượng Đường?" Phương Minh nhíu mày lại, vô thức nói: "Không phải Phương Cường kia là đệ tử của Thiên Tượng Đường sao? Vậy xem ra Thiên Tượng Đường này dạy đệ tử không được tốt lắm, người đường chủ kia đã làm kiểu gì thế không biết? Sao mấy trưởng lão kia không đổi đường chủ khác đi?"
"Ngươi biết cái gì!"
Vốn là Phương Hải không muốn để ý tới Phương Minh nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, đường chủ Thiên Tượng Đường đã đạt tới cảnh giới Địa Cấp tầng chín, hơn nữa bởi vì am hiểu đạo thôi diễn, còn đứng hàng trước trong số mấy vị đường chủ bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận