Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1074: Rời khỏi giới tu luyện

Chương 1074: Rời khỏi giới tu luyện
Biệt thự Ma Đô.
Phương Minh khoác tạp dề bận rộn trong nhà bếp, miệng còn đang ngâm nga một câu hát, là hình tượng người đàn ông của gia đình điển hình nhưng vẫn nhàn nhã tự đắc, dưới chân cậu là Tư Tư đang ôm bình sữa, vui vẻ làm một kẻ theo đuôi, thỉnh thoảng còn giương gương mặt nhỏ nhắn non nớt lên nhìn cha mình.
"Tư Tư, con tới sô pha chơi với chị Alice đi."
Phương Minh vô cùng bảo vệ cô con gái này của mình, đều nói con gái là người yêu kiếp trước của cha, hiện tại cậu có thể xem là đã hiểu rõ điểm này.
Con gái mình thân thiết với mình nhất, còn thân thiết với mình hơn cả mẹ nó, khiến yêu tinh Kiều Kiều tức giận tới mức mắng lớn rốt cuộc con gái đã chui từ bụng cô ấy ra hay chui từ bụng Phương Minh ra, thật sự là một kẻ phản bội.
"Ah."
Tư Tư cực kỳ khéo léo đi ra khỏi phòng bếp, nhưng lại không đến ghế sa lon tìm Alice chơi, bởi vì trong cái đầu nho nhỏ của cô bé còn chưa thể nào hiểu được, vì sao chị Alice không thích cô bé gọi chị ấy là chị mà là cô bé phải gọi chị ấy là cô, thế nhưng cô bé đã có một người cô rồi.
"Anh, bọn em đã về rồi."
Ba người Tần Tuyết cùng Trương Tư Hàn còn có Trương An Nhàn về tới biệt thự, Tiểu Hắc từ trong lòng Tần Tuyết nhảy xuống, nhảy về phía Phương Minh, móng vuốt cầm lấy ống quần Phương Minh gãi gãi, dường như đang nói gì đó.
"Hắc, ôm... ôm."
Tư Tư thấy Tiểu Hắc xuất hiện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra dáng tươi cười, trực tiếp dùng tay nắm lấy đuôi tiểu Hắc rồi bổ nhào cả người tới, ôm Tiểu Hắc vào trong ngực.
Hành động này của Tư Tư mấy người Tần Tuyết đã nhìn thấy ngày hôm qua, nhưng ngày hôm qua bọn họ còn chưa biết lai lịch chân chính của tiểu Hắc, cũng không để ở trong lòng, chỉ cho rằng sủng vật Tiểu Hắc này dễ tính, sẽ không bị một đứa bé chưa mọc tóc chọc tức quay lại cắn người.
Thế nhưng trong lúc đi trên đường bọn họ đã hiểu thực lực của Tiểu Hắc, nói cụ thể, chính là một mình Tiểu Hắc cũng có thể đối phó với hơn một nghìn người thường, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.
Chính là yêu thú cường đại như thế lại bị Tư Tư ôm vào trong ngực, còn không có chút bất mãn cùng hành động phản kháng nào.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Trương An Nhàn nhìn về phía Phương Minh mang theo vẻ dị dạng, cô ấy lại bắt đầu nghĩ tới chuyện trên bàn ăn ngày hôm qua, người thanh niên trước mắt này đã từng nói cháu của cô quá yếu, lúc đó cô ấy còn cảm thấy người nọ uống quá nhiều rượu nên khoác lác, thế nhưng hiện tại xem ra...
Chỉ là sủng vật đã lợi hại như vậy, huống chi là chủ nhân đây?
Chỉ là có một điều khiến Trương An Nhàn cảm thấy không hiểu, không phải những cao thủ kia đều rất chú ý hình tượng của mình sao, có cao thủ nào lại có bộ dạng một người đàn ông của gia đình như thế này, không sợ truyền đi sẽ mất ráo phong phạm của cao nhân sao?
"Anh, ngoài cửa..."
"Anh biết rồi, để cho bọn họ vào đi."
Ngay khi mấy người Tần Tuyết trở lại, Phương Minh đã nhận ra được hai người đang đứng ở cửa, một người là người nhà họ Phương, Phương Mặc, hai tháng trước Phương Mặc đã tới cửa thăm hỏi, về phần một người khác, mặc dù cậu không biết người này nhưng có thể đoán được nhất định là người phụ trách học viện tu luyện.
Xem ra chính mình không đoán nhầm, ngày hôm nay thằng nhóc Trương Tư Hàn này đến trường học đã bị người khác bắt nạt, mà Phương Mặc lại từng thấy tiểu Hắc, sau khi nhận ra Tiểu Hắc, cho dù người của học viện tu luyện có lớn gan hơn nữa cũng không dám động vào Trương Tư Hàn.
Được Phương Minh cho phép, lúc này Phương Mặc cùng Cao Tể Hoành mới dám bước vào biệt thự, Phương Mặc thì còn ổn, vẻ mặt hắn rất nhẹ nhàng, thế nhưng lúc này trong lòng Cao Tể Hoành lại tràn đầy thấp thỏm, thất thượng bát hạ, chuyến này hắn ta tới đây là để bồi tội.
Sự tình dính đến Phương Minh, Cao Tể Hoành cũng không dám giấu giếm, trực tiếp liên hệ với viện trưởng, mà viện trưởng lại đang có chuyện không chạy tới đây, vì thế đã truyền lệnh tới yêu cầu hắn ta tới bồi tội với cậu Phương, nếu Phương Minh đại nhân không thể tha thứ cho hắn ta thì hắn ta cứ chờ phía trên xử phạt đi.
Tiến vào biệt thự, khi nhìn thấy Phương Minh ở bên trong sảnh lớn, tròng mắt Phương Mặc hơi co rút lại một chút lập tức khôi phục bình thường, bởi vì hai tháng trước hắn đã từng nhìn thấy trưởng lão Phương Minh mặc bộ trang phục như vậy, ngược lại cũng không đến mức quá khiếp sợ.
Nhưng Cao Tể Hoành lại ngây ngẩn cả người, người đàn ông tay cầm xẻng sắt người đeo tạp dề trước mặt này, thật sự là Phương Minh đại nhân quát tháo giới tu luyện, có danh xưng sát tinh, là người mạnh nhất dưới thiên vương sao?
Lối ăn mặc này thật sự không phù hợp với uy danh hiển hách trong giới tu luyện của cậu chút nào.
Nhưng nếu như không phải vị ấy, làm sao Phương Mặc lại hành lễ được, Phương Mặc chắc chắn không thể nhận sai người.
"Bái kiến trưởng lão."
"Bái kiến Phương Minh đại nhân."
Ánh mắt Phương Minh nhìn hai người này, cũng không thấy có hành động gì, vậy mà giờ khắc này cả người Cao Tể Hoành lại cảm thấy dường như xung quanh có uy áp dời núi lấp biển kéo tới, mà bản thân hắn ta lại giống như một chiếc thuyền nhỏ chịu đựng mưa rền gió dữ, tùy thời có thể bị sóng biển cuồng bạo chôn vùi.
Trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy xuống.
"Nói cho viện trưởng của các ngươi biết, học viện tu luyện được thành lập là vì bồi dưỡng người tu luyện, không phải vì trở thành công cụ cho những người khác khuếch trương thế lực lớn bài trừ phe đối lập."
Cuối cùng Phương Minh cũng mở miệng nói chuyện, mà Cao Tể Hoành lại thở phào nhẹ nhõm, bởi vì phần uy áp kia đã biến mất, tuy rằng tại thời khắc này sau lưng hắn ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Giờ khắc này, Cao Tể Hoành đã không còn bất kỳ hoài nghi gì với thân phận của Phương Minh, ngoại trừ cường giả Thiên Cấp, ai có thể làm được tới mức này, chỉ dựa vào một ánh mắt đã có thể khiến mình thiếu chút nữa hít thở không thông.
"Vâng, nhất định ta sẽ truyền lại lời của Phương Minh đại nhân tới tai viện trưởng."
"Được rồi, ngươi có thể rời đi."
Phương Minh quơ quơ xẻng sắt, vẻ mặt mất kiên nhẫn, cá trong nồi sắp cháy, cậu không có thời gian nói nhảm với người trước mắt này.
Cao Tể Hoành nghe nói như thế không những không bất mãn, ngược lại trong lòng còn mừng thầm, bởi vì điều này đại biểu cho Phương Minh đại nhân không truy cứu chuyện của hắn ta nữa, hắn ta có thể coi là đã tránh được một kiếp.
"Mặc đường chủ, ở lại cùng ăn cơm với tôi chứ?" Cao Tể Hoành đi rồi, Phương Minh mới cười cười mở miệng hỏi Phương Mục.
"Không được, có lẽ viện trưởng của học viện tu luyện đã trở lại rồi, đoán chừng viện trưởng sẽ tìm tôi hỏi thăm tình huống cụ thể, vì thế tôi không quấy rầy trưởng lão Phương Minh ăn cơm với người nhà nữa."
Từ bối phận đến nói, Phương Mặc có thể xem là trưởng bối của Phương Minh, thế nhưng trong giới tu luyện ngoại trừ huyết mạch thân truyền thì không có thân thích gì đáng nói, nhất là gia tộc lớn như nhà họ Phương, chẳng qua trước đây cho dù thực lực của tiểu bối có mạnh mẽ hơn trưởng bốn vẫn sẽ tôn xưng một tiếng chú bác.
Nhưng nếu tính theo bối phận, Phương Mặc chính là người có cùng bối phận với ông nội Phương Minh, đương nhiên Phương Minh không thể gọi Phương Mặc là ông nội, không nói tới chuyện cách gọi này sẽ khiến Phương Minh cảm thấy không được tự nhiên, cho dù chính bản thân Phương Mặc cũng không dám thừa nhận, để một vị cường giả Thiên Cấp gọi mình là ông nội, chắc chắn hắn ta sẽ bị toàn bộ giới tu luyện nhạo báng.
"Vậy được rồi, tôi cũng không giữ Mặc đường chủ lại nữa."
Phương Minh cũng chỉ khách sáo một câu, mỉm cười nhìn theo Phương Mặc rời đi xong lại cầm xẻng sắt một lần nữa quay lại phòng bếp, không hề để tới hai cô cháu Trương An Nhàn cùng Trương Tư Hàn đã triệt để hóa đá.
"Cháu trai, lần này dường như cháu đã ôm được một bắp đùi rất lớn." Một lúc sau, Trương An Nhàn yếu ớt nói.
Khóe miệng Trương Tư Hàn co quắp một cái, vậy mà cậu ta lại phát hiện bản thân mình không cách nào phản bác, quả thật bắp đùi của anh vợ mình rất to.
...
Phương Minh tái diễn cuộc sống người đàn ông của gia đình, toàn bộ dân chúng trên thế giới cũng bắt đầu chậm rãi tiếp nhận sự tồn tại của người tu luyện, trật tự xã hội tự động phát triển tiếp trong sự hỗn loạn ấy, mà giờ khắc này ở biên giới giữa phương Đông và phương Tây, chiến sự vô cùng khẩn trương.
Giáo Hội phương Tây cùng Hắc Ám Hội Nghị đóng một vạn quân, mà bên phía phương Đông, giới tu luyện cùng môn phái tu luyện cũng kết thành liên minh, mỗi bên thế lực lớn đều phái ra cường giả, tuy rằng song phương còn chưa khai chiến toàn diện nhưng vẫn có xung đột quy mô nhỏ.
Thậm chí, ngay cả dân chúng bình thường đều biết hai phe giữa sẽ có đại chiến, bởi vì cho dù là phương Đông hay là phương Tây cũng không hề che giấu chuyện này, thậm chí còn công khai tuyển chọn thiên tài trẻ tuổi có thiên phú tu luyện tham chiến.
Hiển nhiên hai phe còn chưa chuẩn bị hoàn tất cho đại chiến sắp tới, vì vậy bọn họ đã xây dựng rất nhiều sân tỉ võ, dựa theo thứ tự tương ứng với các cảnh giới khác nhau, song phương đều tự phái ra những cường giả có cùng cảnh giới tham chiến, người thắng có thể nhận được phần thưởng phong phú.
Thậm chí vì kích thích người tu luyện khắc khổ tu luyện, trận doanh của hai phe còn xây dựng danh bảng bài, mỗi một cảnh giới đều có một Long Uyên bảng, phía trên chỉ có mười cái tên, mà có thể đề tên lên bảng cũng đại biểu cho mười vị mạnh nhất trong cảnh giới hiện tại.
Phần vinh quang này là thứ mà tất cả người tu luyện hướng tới, cho nên chiến trường trên sân tỉ võ cũng là chiến trường kịch liệt nhất giữa hai phe, mà trải qua thời gian mười năm, số lượng người phương Tây trên bản đã hơi chiếm ưu thế hơn người phương Đông.
Thời gian mười năm này thế giới có thay đổi rất lớn, đầu tiên là linh khí trong thế giới này bắt đầu chậm rãi trở nên sung túc hẳn lên, mà dưới tình huống này, chỉ trong thời gian mười năm Đông Tây phương đã có hơn năm mươi người tu luyện bước chân vào cảnh giới Thiên Cấp, gần như là mỗi năm lại có bốn năm người đột phá.
Nguyên một đám thiên tài như hạc giữa bầy gà, từng vị cường giả dương danh lập vạn, những cái tên này không chỉ được người tu luyện nhớ kỹ mà còn được dân chúng bình thường nhớ kỹ.
Sau khi quốc gia không phong tỏa tin tức về giới tu luyện nữa, lấy sự phát triển của truyền thông thời đại này, bất kỳ chuyện gì cũng có thể truyền tới mỗi một ngóc ngách trên thế giới, huống chi còn có phía trên cố ý thêm dầu vào lửa.
Mặc dù chiến đấu giữa Giáo Hội phương Tây cùng giới tu luyện phương Đông không liên quan đến thế tục, nhưng phía trên rất rõ ràng, nếu giới tu luyện thực sự thất bại, khiến Giáo Hội phương Tây xâm nhập vào đây, tuyệt đối sẽ khiến Trung Quốc rung chuyển, vì thế phía trên phải đứng trên cùng một chiến tuyến với giới tu luyện.
Làm sao mới có thể khiến mọi người khắc khổ tu luyện, tự nhiên phải có đầy đủ lợi ích, mà lợi ích này không chỉ là khen thưởng mà còn có vinh quang cùng địa vị, mỗi một người có thể đề tên trên Long Uyên bảng sẽ được truyền thông trắng trợn tuyên truyền, thậm chí còn hơi giống với những người đã thi đậu trạng nguyên thời cổ đại được triều đình xuất tiền xây dựng phường trạng nguyên, được đề tên lên bảng làm rạng rỡ tổ tông.
Mọi người không tiếp tục truy đuổi minh tinh trong giới giải trí nữa, thần tượng của người trẻ tuổi gần như đều đã biến thành những thiên tài tu luyện cùng những cường giả đứng đầu này.
Mà trong thời gian mười năm này, cái tên Phương Minh cũng từ từ phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người, nhất là trong tai những người tu luyện mới cùng những người bình thường, bọn họ căn bản là chưa từng nghe qua cái tên nào như vậy.
Ngay cả những người tu luyện có thâm niên cũng đã dần quên lãng, nói cho cùng trong thời đại gió nổi mây phun này, ngay cả cường giả Thiên Cấp cũng sẽ thường ra tay chiến đấu một phen, cường giả mười năm không đi lại trong giới tu luyện giống như Phương Minh, không hiện thân trước mặt người đời lấy một lần, không bị quên lãng mới là chuyện kỳ quái.
Ba năm sau!
Trong biệt thự nhà họ Phương ở Ma Đô, Phương Minh cùng hai người phụ nữ của mình đã rời khỏi, mà lúc này có một bóng người xuất hiện ở đây, nhìn biệt thự rỗng tuếch, khóe miệng hơi hơi cong lên: "Chẳng lẽ thằng này thật sự muốn rời khỏi giới tu luyện sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận