Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 312: Tình huống đột ngột

Chương 312: Tình huống đột ngột
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
Nhóm: TTTV
--------------------
Ông cụ tức giận mắng to, trung khí mười phần, mặt Tằng Quảng Nam cũng lộ vẻ cười khổ, ông ta nào biết mấy người này tên là gì.
"Thủ trưởng..."
"Bớt gọi tôi là thủ trưởng, tôi cũng không có dạy binh lính như ông, hiện tại học xong thì miệng đầy dối trá, ông con mẹ nó đây nếu như còn ở bộ đội hồi đó, ông đây đã đạp cho ông một cước."
"Thủ trưởng, ngài bớt giận, tôi đây không phải là sợ những người khác quấy rầy ngài sao?" - Tằng Quảng Nam đành giải thích.
"Quấy rầy tôi, tôi là một ông già, người ta quấy rối tôi làm gì, ông đuổi hết khác trong tiệm này đi, có phải hay không muốn tôi giống như những hoàng đế cổ đại kia, ra cửa còn phải dọn sạch phố xá."
Ông cụ càng nói càng tức: “Năm đó ông đây tham gia cách mạng đấu tranh giành đất nước chính là vì tiêu diệt đẳng cấp đặc quyền này, nhưng bây giờ hay rồi, tự tôi trở thành đặc quyền."
Tằng Quảng Nam thấy tâm trạng ông cụ không tốt, vội vàng mở miệng xin lỗi: "Thủ trưởng, tôi sai rồi, tôi cam đoan về sau sẽ không thế nữa."
"Tự mình nhận phạt."
Ông cụ trừng mắt một cái, Tằng Quảng Nam lên tiếng, sau một khắc không có bất kỳ do dự nào, thân thể nằm xuống, hai tay chống đất thế mà lại hít đất.
Bên Phương Minh, Trần Trạch và Đường Diễm bọn họ đều trợn tròn mắt, Tằng Quảng Nam ước chừng không 70 thì cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, lúc này lại tập hít đất như thanh niên nhân.
Đám Trần Trạch bị khí tràng của ông cụ làm kinh hãi, bước chân nhẹ nhàng đi về phía cửa, nhưng mà không đợi bọn họ đi tới cửa, giọng của ông cụ lại truyền tới.
"Mấy người các cậu đứng lại."
Ông cụ đột nhiên nhìn về phía mấy người Phương Minh bên này, ông cụ vừa lên tiếng, Trần Trạch sợ đến giật mình, nhưng cũng chỉ đứng ở nơi đó không dám di chuyển.
Là con nhà giàu, Trần Trạch tuy quần áo lụa là nhưng kiến thức cũng hơn người bình thường, cậu ta không thể không gặp qua một vài nhân vật lớn, thế nhưng khí tràng của những nhân vật lớn kia cũng không cách nào so sánh với ông cụ này, quan trọng nhất là không thấy ông chủ kia gọi ông cụ này là thủ trưởng sao?
Người này cậu ta không đắc tội nổi rồi.
"Mọi người nhất định là tới ăn cơm, lão già ta đến hại mọi người không có cơm ăn, lão xin lỗi các người."
Ông cụ thốt lời này ra, Trần Trạch vội vàng lắc đầu: "Không… Không cần, chúng tôi mới vừa ăn no."
"Ta nói chứ cậu còn nhỏ sao miệng cũng đầy dối trá, nếu cậu không muốn ăn vậy cút đi."
"Cái này..."
Trần Trạch thật đúng muốn trả lời không muốn ăn, chỉ là cậu ta không dám nói ra, người trước mắt này tính khí tựa hồ rất nóng nảy, ai biết cậu ta sau khi trả lời có khi nào bị đạp một cước không.
"Sao, mấy người tuổi trẻ còn sợ ta lão già ta ăn hiếp à."
Nghe ông cụ lời này, Phương Minh mỉm cười: "Trưởng giả ban thưởng không dám từ, nếu ngài đã mời, chúng tôi sẽ không khách khí."
Ông cụ có chút kinh ngạc nhìn Phương Minh, một lúc sau mới lên tiếng: "Tên nhóc này coi như có chút dũng khí, tốt lắm.”
Ông cụ đi vào bên trong, mà hai chàng trai trẻ tuổi đi sau ông cụ nhưng nhìn đám Phương Minh, tràn đầy đề phòng.
Đi qua bốn năm cái sân, cuối cùng đám Phương Minh theo ông cụ đi tới một mảnh sân tận cùng bên trong, mảnh sân này rất lớn, mà phòng ăn cũng chỉ có một, khác ở chỗ, ở giữa sân không có bày tượng phật.
"Tiểu Từng cũng thật là, dựng nhiều tượng phật như vậy, lão già tôi cả đời không tin Phật không tin thần, trước đây làm cách mạng dựa vào tín ngưỡng trong tim, hiện tại người đã không có tín ngưỡng, ngược lại thì cần nhờ những thần phật này tới bảo vệ rồi."
Ông cụ nói ra bất mãn của mình, đồng thời ánh mắt nhìn về phía đám Phương Minh: “Trước đây lúc Nhật Bản xâm lược, sao không thấy những thần phật này ra che chở bách tính, cho nên, thần phật này căn bản không có gì đáng kính, người sống được dựa vào chính mình, một quốc gia và một dân tộc phải dựa vào sự cố gắng của bản thân và sự tự lập."
Lúc ông cụ nói những lời ấy, Trần Trạch gật đầu không ngừng, dù sao trong lòng cậu đã nghĩ xong, mặc kệ người này nói cái gì cậu đều biểu hiện tán đồng là được rồi.
"Có bái thần phật hay không là lựa chọn của mỗi người, nhưng vào thời đó, cũng có rất nhiều người tu đạo xuống núi tham gia chiến tranh, cái gọi là thịnh thế hòa thượng loạn thế đạo sĩ, từ xưa đến nay này người tu đạo lúc giang sơn xã tắc nguy cấp sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Phương Minh lên tiếng, cậu biết với ông cụ đi từ bên trong chiến trường ra thì chắc không có bao nhiêu kính sợ với thần phật, mà thực tế cậu cũng không tán thành lắm việc mọi người quá cúng bái với thần phật, thậm chí vì thế còn dẫn tới tình trạng tẩu hỏa nhập ma.
Ví dụ như rất nhiều người vì lễ Phật mà ăn chay, mỗi ngày ở nhà còn phân chia dầu cải và dầu đồng vật ra làm các món ăn khác nhau, nhưng kết quả thế nào, ngoại trừ khiến mình xanh xao vàng vọt ở ngoài ra thì không có bất kỳ thu hoạch nào khác.
Ngoại trừ đệ tử phật giáo và đạo giáo ra, người bình thường lễ Phật không cần điên cuồng tới mức này, trừ phi là từng cầu nguyện gì đó, cuối cùng nguyện vọng đạt nên hoán lễ tạ thần.
Hoài Viễn Sơn có chút kinh ngạc nhìn Phương Minh, hiển nhiên thật không ngờ Phương Minh lại có thể nói lời như vậy.
"Từ Khương Thượng triều Chu đến Trương Lương triều Hán, rồi đến Vương Trùng Dương người sáng lập Toàn Chân giáo triều Tống, cuối cùng Lưu Bá Ôn triều Minh, những người này đều là người tu đạo, nhưng vào lúc xã tắc nguy cấp ra tay phụ tá minh quân, ngăn cản sinh linh đồ thán."
"Nhóc này nói không sai, nhưng đạo sĩ ung nhọt cho xã tắc cũng không phải là không có, Từ Phúc để Tần Thủy Hoàng đi tìm trường sinh, còn có đạo sĩ sau lưng chuyên luyện đan cho đế vương."
Phương Minh không cãi cọ cùng Hoài Viễn Sơn, dù là cái gì cũng có tốt xấu lẫn lộn, có tốt thì có hư, có cứu vớt thương sanh thì có tai họa giang sơn.
"Thủ trưởng, tôi dựng nhiều phật tượng như vậy, đây không phải là cầu phúc cho đám anh em già chúng ta à."
Lúc này Tằng Quảng Nam cũng đến sân, nghe được đối thoại của Hoài Viễn Sơn và Phương Minh, liền vội vàng giải thích một cái câu.
Hoài Viễn Sơn nghe như thế, biểu tình đột nhiên trở nên cô đơn: "Trước đây nhóm mọi người theo tôi, hiện tại chỉ còn lại mấy người, tôi tiễn từng người ra đi, tôi nói cho ông biết, ông nhất định phải đi sau tôi."
"Thủ trưởng, ngài nói gì vậy, ngài sẽ sống lâu trăm tuổi." - Tằng Quảng Nam liền vội vàng nói.
"Sống lâu trăm tuổi làm gì, để đi tảo mộ cho từng người các cậu sao?"
Hoài Viễn Sơn trừng mắt, nhưng lập tức như nghĩ tới điều gì: "Tiểu Vương thì sao? Tôi tới rồi sao cậu ta không ra?"
"Thủ trưởng, tình hình lão Vương bây giờ không thích hợp đi ra gặp ngài."
"Thối lắm, mau mang Tiểu Vương ra, có tin tôi đánh ông hay không.”
Tằng Quảng Nam cười khổ, đành rời đi, mà biểu cảm hai chàng trai trẻ tuổi sau lưng Hoài Viễn Sơn đột nhiên trở nên ngưng trọng, ánh mắt nhìn chòng chọc vào phương hướng Tằng Quảng Nam rời đi.
Phương Minh chú ý biểu cảm thay đổi của hai người này, trong mắt có vẻ hiếu kỳ, từ tư thế hai người này vào cửa và thần sắc phòng bị khắp nơi, cậu có thể xác định, hai người trẻ tuổi này là bảo vệ, nhưng lại không phải bảo vệ bình thường.
Không bao lâu, Tằng Quảng Nam quay lại, khác là lúc này ông còn dẫn theo một người qua đây, cũng là một ông lão, chỉ là so với Tằng Quảng Nam, người này có vẻ già nua lẩm cẩm, trên mặt ông cụ lốm đốm nhiều đến rồi khiến người ta thấy khiếp sợ.
"Tiểu Vương."
Thấy dáng dấp ông cụ, trên mặt Hoài Viễn Sơn lộ vẻ đau lòng định tiến lên, nhưng ngay khi ông ta bước hai bước cách ông cụ kia một hai thước, khí thế ông cụ vốn già nua lẩm cẩm đột nhiên thay đổi, một phát tránh ra khỏi hai tay Tằng Quảng Nam, cả người giống như một con ác lang đánh về phía Hoài Viễn Sơn.
Hai chàng trai trẻ tuổi sau lưng Hoài Viễn Sơn tuy phòng bị, nhưng không ngờ ông cụ kia lại đột nhiên gây chuyện, cách bốn năm mét, dù bọn họ muốn cứu cũng không kịp.
Tay một chàng trai trẻ trong đó đặt bên hông, nhưng lúc ông cụ cách Hoài Viễn Sơn không đến một tấc, một cánh tay để ngang chặn giữa hai người, mà theo sát lực cánh tay này, ông cụ kia trực tiếp là chấn động lui mấy bước.
Cánh tay này, đương nhiên là của Phương Minh, trong nháy mắt ông cụ kia nổi điên, Phương Minh đã phản ứng.
"Bảo vệ thủ trưởng."
"Đều lui ra sau đi!"
Hai chàng trai trẻ tuổi đột nhiên tức giận quát lên , ngăn Hoài Viễn Sơn ở sau lưng, ánh mắt không chỉ mang theo vẻ đề phòng nhìn chằm chằm ông cụ nổi điên, hơn nữa ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người Phương Minh.
Bởi vì, bọn họ lúc trước lại nhìn lầm, phản ứng trong nháy mắt của người thanh niên này lúc nãy đã cho bọn họ biết, đối phương cũng hay luyện tập, hơn nữa thực lực rất mạnh.
Một người tập võ thực lực mạnh lại không rõ lai lịch, xuất hiện bên cạnh thủ trưởng, đây là do bọn họ thất trách, cho nên trước khi xác định thân phận đối phương, dù thế nào cũng không thể để cho đối phương tới gần thủ trưởng.
Phương Minh không có để ý ánh mắt đề phòng của hai chàng trai trẻ, mà nhìn ông cụ phát cuồng trước mặt, sau một khắc một tay vây khốn hai tay ông cụ lại, tay còn lại đè trên thiên linh của ông cụ.
Bởi vì là tất cả đều xảy ra đột ngột, mấy người Trần Trạch không phản ứng kịp, cứ lăng lăng nhìn theo.
"Tránh ra hết đi."
Hoài Viễn Sơn quát hai chàng trai trẻ.
"Thủ trưởng, thân phận đối phương không rõ..."
"Thối lắm, nếu cậu ta muốn hại ta, lúc Tiểu Vương nổi điên không ra tay là được."
Hoài Viễn Sơn trực tiếp đẩy cảnh vệ của mình ra, là lão tướng kinh nghiệm sa trường, ông ta có thể cảm nhận được.
Hai cảnh vệ đành lui ra phía sau, Hoài Viễn Sơn lúc này mới nhìn thấy đôi tay đặt trên người lão Vương của Phương Minh.
"Này, Tiểu Vương lại bình tĩnh nhanh như vậy sao?"
Hoài Viễn Sơn có chút khó tin, trước đây lúc Tiểu Vương nổi điên, hai cảnh vệ của ông ta phải tốn một mớ thời gian mới có thể chế phục được, tối thiểu cần nửa tiếng.
"Ông chủ Tằng, phiền ông mang tro nhang lại đây."
Biểu cảm của Phương Minh cũng trở nên ngưng trọng, tình trạng của ông cụ trước mắt này còn nghiêm trọng hơn một chút so với cậu tưởng tượng.
"À... À được."
Tằng Quảng Nam ngẩn người một hồi mới phản ứng được, sau đó vội vã chạy đi, không bao lâu, trên tay đang cầm một lư hương chạy tới.
Tiệm này của ông ta thờ phụng rất nhiều tượng phật, cho nên tro trong lư hương cũng không ít, nếu như đổi thành nơi khác thì trong một chốc khó có thể tìm được tro nhang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận