Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 305: Đại học Thủy Mộc ngọa hổ tàng long

Chương 305: Đại học Thủy Mộc ngọa hổ tàng long
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------
Nhà họ Trần!
Lúc Phương Minh đi tới nhà họ Trần thì thấy đám người nhà họ Trần ai ai cũng tươi cười mừng rỡ, thậm chí, còn treo đèn lồng đỏ lên ngay cửa lớn nhà họ Trần nữa.
"Đúng, nhích qua một chút nữa, treo vào chính giữa ấy! Cậu chưa ăn cơm sao?"
Hai anh em Trần Đại Lương cùng Trần Đại Chiêu đang chỉ huy đám con cháu nhà mình treo đèn lồng, thấy Phương Minh tới, hai người tươi cười vội vã chạy tới nghênh đón cậu.
"Phương tiên sinh đã đến, nhanh mời vào bên trong."
Thái độ của hai anh em Trần Đại Lương lúc này đối với Phương Minh khác hẳn khi trước, dù sao thì hiện tại Phương Minh cũng là ân nhân cứu mạng của nhà họ Trần bọn họ đấy!
Phương Minh mỉm cười, không nói nhiều với hai anh em dở hơi này, trực tiếp đi vào cửa lớn. Trong sân, Trần Tâm Di đang pha trà, mà Trần Hán Sinh thì ngồi ở đó thưởng thức trà.
"Phương sư đệ đã đến, mau tới nếm thử tay nghề của Tâm Di nhà huynh, những mặt khác thì không nói, riêng ở trà đạo thì tay nghề của Tâm Di nhà huynh không kém những đại sư trà đạo kia bao nhiêu đâu."
Phương Minh cũng không khách khí, ngồi xuống ghế xếp nhỏ bên cạnh. Cái gọi là thưởng trà, có đôi khi cũng không cần hoàn cảnh đặc thù gì, chỉ cần có một ấm trà, một chén trà ngon, hai ba người bạn tốt cũng đã đủ.
Trần Tâm Di thấy Phương Minh ngồi xuống liền ngẩng đầu nhìn Phương Minh, sau đó lập tức hơi cúi đầu tiếp tục pha trà, chỉ là khuôn mặt nhỏ đã hơi ửng đỏ.
"Đệ cũng đã từng được thưởng thức tài nghệ pha trà của Trần tiểu thư, xác thực rất tốt." Phương Minh cười tán dương.
"Phương sư đệ, huynh với đệ là người cùng vai vế, Tâm Di là cháu gái của huynh thì cũng là cháu gái của đệ, đệ cứ trực tiếp gọi tên con bé là được rồi."
Nghe được lời của Trần Hán Sinh, vẻ mặt Phương Minh trở nên quái dị, cậu chỉ mới hơn hai mươi tuổi, lại đã có một cô cháu gái hơn 20 tuổi, nghĩ sao cũng thấy cổ quái.
"Trần sư huynh, chúng ta vẫn nên cách hệ luận giao thì hơn, nói cách khác có thể đảo loạn xưng hô một chút cũng không sao."
Thấy Phương Minh không đồng ý, Trần Hán Sinh do dự một hồi, đúng lúc này Trần Đại Chiêu đi theo bên cạnh cũng vội vã phụ họa: "Cách hệ luận giao cũng không tồi, chỉ là Phương tiên sinh có thể trực tiếp gọi con bé là Tâm Di."
Nói xong lời này, Trần Đại Chiêu lại còn nháy mắt ra hiệu với lão gia tử nhà mình, Trần Hán Sinh nghi ngờ một chút, lập tức lại cúi đầu nhìn cháu gái đang yên lặng pha trà, trên mặt lão ta lộ ra vẻ hiểu rõ, cất tiếng cười to: "Là huynh sơ sót, chúng ta vẫn là nên cách hệ luận giao thì tốt hơn."
Phương Minh không phải người ngu, vẻ mặt của Trần Đại Chiêu còn có nụ cười ẩn ý sâu xa của Trần Hán Sinh khiến cậu hiểu rõ, Trần sư huynh thậm chí là tất cả người Nhà họ Trần đoán chừng đã hiểu lầm bản thân cậu rồi.
"Phương tiên sinh, trà đã pha xong."
Đúng lúc này, Trần Tâm Di đã pha xong trà, ngẩng đầu nói nhỏ một câu, xấu hổ đưa chén trà tới trước mặt Phương Minh, sau đó lại cúi đầu xuống.
"Phương tiên sinh, năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Tâm Di nhà tôi năm nay hai mươi lăm tuổi."
Trần Đại Chiêu đang đứng bên cạnh mở miệng hỏi, trong lòng Phương Minh cũng hiểu người nhà họ Trần đoán chừng đều nghĩ bản thân cậu có ý với Trần Tâm Di.
Cũng đúng, cậu với nhà họ Trần cũng không có giao tình sâu đậm gì, chỉ bởi vì một chút quen biết của sư phụ trong sư môn mà giúp nhà họ Trần vượt qua một kiếp, thậm chí còn đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, đổi lại cậu là người nhà họ Trần thì cậu cũng sẽ có suy nghĩ như vậy.
Chỉ là cậu không hề có ý gì với Trần Tâm Di, muốn nói có thì đó cũng chỉ là thưởng thức mà thôi. Dù sao một người phụ nữ thông minh như vậy, ai lại không thưởng thức chứ? Hơn nữa dung mạo của cô ấy lại còn rất xinh đẹp đấy.
Thế nhưng Phương Minh cũng biết không thể để người nhà họ Trần tiếp tục hiểu lầm thêm nữa, sau một lúc trầm ngâm liền mở miệng: "Tôi đã có bạn gái."
Nụ cười trên mặt Trần Đại Chiêu trở nên cứng đờ, mà gương mặt già nua của Trần Hán Sinh cũng cứng đờ, ngay cả Trần Tâm Di đang pha trà dường như cũng cúi đầu thấp hơn, cánh tay run lên, nước trong bình trà nhỏ ra bàn vài giọt.
Nhìn thấy bộ dạng của mấy người này, trong lòng Phương Minh thở dài một hơi, cậu biết bản thân nói ra lời này có chút tổn thương người, chỉ là đau ngắn còn hơn đau dài. Không phải cậu tự luyến, nhưng nhìn dáng vẻ của Trần Tâm Di dường như là có chút cảm xúc với cậu, cho nên vẫn nên ngăn chặn từ sớm thì hơn, để tránh làm hại con gái nhà người ta.
Bầu không khí trong thoáng chốc trở nên có chút xấu hổ.
"Phương tiên sinh lợi hại như vậy, có lẽ bạn gái của cậu chắc cũng là xinh đẹp tựa thiên tiên, có cơ hội cậu hãy dẫn cô ấy tới để chúng tôi được gặp mặt một lần."
Người nói là Trần Tâm Di, ai cũng nhận ra vẻ ấm ức không cam lòng trong giọng nói của cô ấy.
"Haha, Phương sư đệ, sau này có cơ hội nhất định phải giới thiệu em dâu cho huynh biết đấy."
Trần Hán Sinh nghe thấy lời nói của cháu gái thì vội vã lên tiếng hoà giải, mà Phương Minh cũng chỉ cười trừ một tiếng, dù sao cậu cũng hiểu đạo lý không nên trêu chọc phụ nữ đang ganh tị đấy.
Phương Minh không ở lại nhà họ Trần quá lâu, uống một bình trà sau đó liền tạm biệt rời đi.
...
Khoảng thời gian kế tiếp trôi qua rất bình thản, Phương Minh ngoại trừ đi tới núi Thanh Môn một chuyến giải quyết vấn đề mộ phần của nhà họ Hồ, thời gian còn lại đều ở trong cửa hàng.
Mãi cho đến khi cậu nhận được điện thoại của Diệp Tử Du.
Đại học Thủy Mộc là trường học cao cấp của thủ đô, là trường học cao cấp mà hơn 90% học sinh trong cả nước đều hướng tới, nó không chỉ là nơi để sinh viên đọc sách thêm kiến thức, mà nó còn là một địa điểm du lịch, Rất nhiều phụ huynh đều muốn đưa con em mình tới đây tham quan, nhất là những phụ huynh có con nhỏ còn đang học sơ trung, cao trung(2), càng nhất định phải đưa con mình tới đây du ngoạn.
(2)Sơ trung, cao trung: Trung học cơ sở, trung học phổ thông
Cho nên khi Phương Minh đi tới cổng trường đại học Thủy Mộc, đã nhìn thấy không ít phụ huynh đang chỉ vào cửa trường học nói rằng: "Nếu như sau này con cũng có thể thi đậu vào trường đại học kia, thì đó cũng là lúc cha con được nở mày nở mặt."
"Nhớ kỹ, trở về nhất định phải học cho giỏi, mẹ mong muốn lần tới khi mẹ đưa con tới nơi đây, chính là đưa con đến nhập học."
"Cha, đợi con trưởng thành nhất định sẽ thi vào trường đại học này, đến nơi đây đọc sách."
"Ha ha, con trai của cha có chí khí, như vậy sau khi trở về nhất định phải chăm chỉ ngoan ngoãn nghe thầy giáo giảng bài, hoàn thành bài tập đúng hạn."
...
Những đoạn đối thoại như vậy không ngừng vang lên trước cổng trường đại học, rất nhiều người còn cầm điện thoại di động không ngừng chụp ảnh lưu niệm trước cửa lớn, đây chính là sự hấp dẫn của đại học đứng đầu trong nước, có lẽ những người đang chụp hình kia, thời còn đi học cũng đã từng có mộng tưởng trở thành sinh viên của trường đại học này.
Phương Minh đứng trước cổng trường đại học Thủy Mộc, vẻ mặt của cậu có chút nghiêm túc, đương nhiên, cậu nghiêm mặt không phải vì danh khí của ngôi trường này, mà bởi vì khí tràng của trường học này đang đè ép cậu.
Có lẽ nói chính xác hơn, là văn khí của trường học này đang gây áp lực đối với cậu.
Trong cơ thể cậu có Tinh Huy chi châu được ngưng tụ từ sao Văn Khúc, vì thế Phương Minh rất mẫn cảm với văn khí, dưới tình huống bình thường dựa vào Tinh Huy chi châu được ngưng tụ từ sao Văn Khúc trong cơ thể, văn khí sẽ sinh ra cảm giác quen thuộc với cậu, mà không phải vẻ bài xích chống đối trước mắt.
Nhưng tình huống của Phương Minh có chút đặc thù, sở dĩ cậu có thể dẫn động sao Văn Khúc đó là mượn văn khí của Viện Y Học, cho nên trên thực tế, Tinh Huy chi châu trong cơ thể cậu có chút quan vệ với Viện Y Học.
Chỉ cần cùng ngành đều là đối thủ cạnh tranh, cho dù là trường học cũng không ngoại lệ, ví như hai trường đại học nổi tiếng nhất thủ đô là Thủy Mộc cùng Yến Đại, hai trường đại học này vẫn luôn cạnh tranh không ngừng từ học thuật đến các hạng mục nghiên cứu khoa học, đương nhiên những người bình thường hẳn là không biết những điều đó, đối với người thường mà nói, minh chứng rõ ràng nhất chính là cạnh tranh trong quá trình chiêu sinh của hai trường đại học này.
So tiền, so đãi ngộ, so số người được đi đào tào chuyên sâu ở nước ngoài...
Ngừng vận chuyển Tinh Huy chi châu được ngưng tụ từ sao Văn Khúc trong cơ thể, mãi tới khi cậu không tiếp tục chủ động hấp thu văn khí trong trường đại học này nữa, thì cảm giác áp bức kia mới biến mất. Phương Minh thở phào nhẹ nhõm, nếu như văn khí của đại học Thủy Mộc vẫn giữ trạng thái áp bách nặng nề như vậy, thì cậu đừng mong có thể đi vào trường đại học này.
Cất bước đi vào vườn trường, Phương Minh cũng không vội gọi điện cho Diệp Tử Du, bởi trong lúc nói chuyện điện thoại Diệp Tử Du đã nói với cậu, chiều nay cô có hai tiết ở lớp, khoảng bốn giờ chiều mới có thể tan học, mà bây giờ thì chỉ mới hơn ba giờ mà thôi.
Cho nên, Phương Minh nhàn nhã bắt đầu đi dạo trong sân trường đại học Thủy Mộc, không thể không nói trường học cao cấp chính là trường học cao cấp, hoàn cảnh bên trong thoáng mát xinh đẹp không kém công viên một chút nào.
Vì đang là giờ học nên sân trường không có nhiều sinh viên, Phương Minh đi lại trong sân nhìn giống một lữ khách đang thăm quan du lịch vậy.
Phương Minh vừa ngắm cảnh dạo chơi vừa âm thầm kinh hãi trong lòng, cậu kinh hãi không chỉ bởi quang cảnh thoải mái trong trường học, quan trọng hơn chính là cậu nhìn thấy toàn bộ thiết kế trong trường học đều phù hợp thuật phong thủy.
Thậm chí, có một số thiết kế mà ngay cả cậu cũng nhìn không ra, nhưng trực giác nói cho cậu biết, đó là do thành tựu trên phương diện phong thủy của cậu chưa đủ.
Mà suy nghĩ một thoáng Phương Minh cũng liền bình thường trở lại, đại học Thủy Mộc là đại học đứng đầu trong nước, nếu như không có đại sư phong thủy ra tay bố trí đó mới là không bình thường đấy! Dù sao, ngôi trường này cũng là đại biểu cho văn vận của một quốc gia, không thể lơ là chút nào, thầy phong thủy bình thường chỉ sợ sẽ không có khả năng bố trí.
Cuối cùng, Phương Minh đi tới trước một tòa tháp hình bát giác, tháp chỉ có cao cỡ 4, 5 tầng, trên cửa ở toà tháp có viết ba chứ: "Đài thiên văn".
Điều thu hút sự chú ý của Phương Minh hơn chính là người thanh niên đứng dưới tháp, cậu ta ngẩng đầu nhìn lên trời cao, đầu tóc dài rối loạn vừa vặn che khuất khuôn mặt của hắn. Hắn đứng yên ở nơi đó, đôi mắt thâm thúy để lộ ra vô tận tang thương, phảng phất như cả dải ngân hà đều thu vào trong mắt hắn.
Phương Minh không biết người nọ đang ngốc trệ ra hay là đang suy ngẫm vấn đề gì đó, mà dù sao cậu cũng không có ý quấy rầy đối phương, đang muốn yên lặng rời đi, đột nhiên ánh mắt của người cậu ta nhìn về phía Phương Minh, mở miệng hô: "Bạn học, cậu ngẩng đầu nhìn thấy gì?"
Bị người gọi lại, Phương Minh liếc nhìn, sau đó lại ngẩng đầu nhìn trời cao, cười đáp: "Bầu trời, còn có một chút khói mù."
Người thanh niên đột nhiên lớn tiếng quát lên: "Lẽ nào cậu không nhìn thấy sao đầy trời?"
Vẻ mặt Phương Minh thay đổi, ánh mắt cẩn trọng dè dặt đánh giá người này, đúng là cậu có thể thấy bầu trời đầy sao ngay giữa ban ngày, chỉ cần cậu tiến nhập trạng thái tu luyện liền có thể thấy rồi, nhưng đây là bí mật lớn nhất của cậu đấy, người thanh niên trước mắt kia làm sao có thể biết được chứ? Chẳng lẽ hắn ta là đang thử chính mình?
Trong đại học Thủy Mộc, lẽ nào đã là tàng long ngọa hổ đến trình độ này?
Không thấy Phương Minh trả lời, vẻ mặt chàng trai có chút mất mát, lẩm bẩm: "Bởi vì do có tầng khí quyển, ánh nắng sau khi tiến vào liền tản ra chung quanh, dẫn đến cả bầu trời đều rực sáng, dựa theo vận tốc ánh sáng là 1.6 x 105 Candela/cm2, dựa theo vận tốc của Thái Dương Tinh là -26.8, tốc độ chiếu sáng của các hành tinh khác là 3*105, lấy mắt thường tuyệt đối không thể thấy những hành tinh bình thường bên ngoài Hệ Mặt Trời."
“Nhưng đời Thanh có nhà sử học Triệu Dực đã viết ra cuốn “Diêm bộc tạp ký”, bên trong có viết: “Đã từng nhìn qua kính viễn vọng, giữa trưa cũng có thể nhìn thấy những vì sao, dựa vào kính viễn vọng thời đó làm sao có thể nhìn thấy sao ngay giữa ban ngày?"
Nghe được lời của cậu ta, nửa đoạn trước Phương Minh như lọt vào trong sương mù, mãi đến lúc sau mới hiểu ra, lập tức vẻ mặt trở nên có chút quái dị, đúng là cậu đã tự mình dọa mình rồi.
Chàng trai trước mắt này nảo phải tu luyện giả gì chứ, đây chính là học bá, một học bá(3) vì nghiên cứu khoa học quá độ mà tẩu hỏa nhập ma!
(3)Học bá: học sinh, sinh viên chăm chỉ giỏi giang trong trường
Bạn cần đăng nhập để bình luận