Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1080: Có thể chịu hết mọi cực khổ mới là người trên người (2)

Chương 1080: Có thể chịu hết mọi cực khổ mới là người trên người (2)
Phương Thời phun ra một ngụm máu tươi, chẳng qua ngay trong lúc nguy cấp cậu bé lại buông lỏng tay ra, khiến chị già nhà mình rơi xuống phía dưới, tránh thoát công kích của đối phương, chỉ là bản thân cậu bé sau khi trúng phải một chưởng này lập tức như diều đứt dây té lăn quay trên lôi đài, vừa lúc bay tới phía trước cô bé kia.
"Không tốt, có địch tập kích!"
Cường giả có trách nhiệm quản lý sòng bạc cũng phản ứng rất nhanh, thế nhưng tầng này chỉ có cường giả Địa Cấp trung kỳ, hơn nữa cũng chỉ có chừng ba bốn vị, mà mấy người vừa ra tay đều là cường giả Địa Cấp hậu kỳ, trong nháy mắt mấy vị cường giả Địa Cấp trung kỳ đã bị giết chết.
"Công chúa, chúng ta đi!"
Ông lão vừa nhảy lên lôi đài trực tiếp vỗ một chưởng biến người thú kia thành thịt nát, sau đó nhìn về phía thiếu nữ, trong mắt thiếu nữ có tia sáng, gật đầu, lúc này ông lão lại liếc nhìn Phương Thời trên lôi đài, định đạp cậu bé một đạp.
"Đừng giết cậu ta, đưa cậu ta đi, có lẽ sẽ có tác dụng."
Thiếu nữ ngăn ông lão lại, bởi vì ánh mắt của cô bé chú ý tới chiếc thẻ đen rơi từ trong túi áo Phương Thời ra ngoài, trong mắt cô bé có vẻ suy tư.
Tuy rằng ông lão không biết vì sao công chúa nhà mình lại muốn mình dẫn theo một người tu luyện phương Đông Địa Cấp sơ kỳ, nhưng ông lại không dám vi phạm mệnh lệnh của công chúa, lập tức một tay khiêng Phương Thời lên, tay còn lại nắm lấy tay của thiếu nữ nhanh chóng đi về phía một góc của tầng lầu.
Rầm!
Mặc dù kính thủy tinh của sòng bạc rất dày nhưng không thể đỡ nổi công kích của một vị cường giả Địa Cấp hậu kỳ, trực tiếp vỡ vụn ra, ông lão không do dự lập tức khiêng Phương Minh cùng thiếu nữ nhảy xuống, về phần mấy đồng bạn của lão già, ngoại trừ một người nhảy xuống theo thì ba người khác ở lại đại khai sát giới bên trong tầng lầu này.
Bọn họ muốn tranh thủ thời gian để công chúa có thể chạy trốn, nếu tất cả bọn họ cùng đi chắc chắn người tu luyện phương Đông sẽ đuổi kịp, nếu làm kinh động đến cường giả Thiên Cấp, sợ rằng công chúa không thể chạy trốn nổi.
Trong tầng 260 của sòng bạc Kim Sa, một ông lão tóc bạc mở mắt, trong mắt có tia sáng lạnh lẽo lóe lên, thế nhưng đúng lúc này, ánh mắt của ông lão đột nhiên nhìn về phương hướng chiến trường cách đó không xa, ở nơi ấy bạo phát giao động chiến đấu của cường giả Thiên Cấp.
"Đã hơn hai năm cường giả Thiên Cấp không giao chiến, lẽ nào phương Tây ngồi thể không yên muốn toàn diện khai chiến rồi sao?"
Ông lão tóc bạc tự nói một câu như vậy, ngay sau đó bóng người biến mất ngay tại chỗ, mà cùng lúc ấy toàn bộ cường giả trong sòng bạc đều nghe được một câu truyền âm.
"Có kẻ địch phương Tây xông vào sòng bạc, tiêu diệt sạch, không giữ lại bất kỳ người sống nào."
...
Trong một bãi biển trên đảo nhỏ, một nam thanh niên đang nhàn nhã dạo chơi phơi nắng, chẳng qua lúc này đột nhiên người thanh niên ấy tháo kính râm xuống, nhướng mày, ngón tay bấm bấm vài cái, một lúc sau trong mắt có vẻ kinh ngạc thoáng qua, chẳng qua tiếp sau đó nữa người thanh niên lại khôi phục bình tĩnh.
Nhìn hai cô vợ yêu đang hưởng thụ kích thích khi lướt sóng trên mặt biển cách đó không xa, người thanh niên nhỏ giọng nói lầm bầm: "Con trai à, không phải là cha không cứu con, chỉ là rõ ràng hai mẹ của con còn chơi chưa chán, cha cũng không tiện quấy rối. Cha đã tính cho con rồi, cùng lắm là con chỉ phải chịu chút khổ thôi, sẽ không gặp nguy hiểm tánh mạng."
Trên bờ cát, Lão Hoàng đã chôn kín cả người trong cát chỉ lộ ra một cái đầu vàng ném cho người thanh niên một ánh mắt khinh bỉ, sau đó lè lưỡi liếm liếm con chó đốm cái đang nằm ở bên cạnh nó.
"Lão Hoàng, thu hồi mắt chó của mày đi, mày đi đâu cũng không quên tán gái, sợ rằng con cháu của mày đã trải rộng khắp nơi trên toàn quốc."
Người thanh niên tức giận trừng trở lại, không có biện pháp nào, tuy rằng đã là vợ chồng lâu năm nhưng theo tuổi tác của bọn nhỏ càng lúc càng lớn, không ngờ hai cô vợ yêu của mình cũng ăn mặc càng ngày càng bảo thủ, tình cảnh ăn mặc quần áo lót gợi cảm như trước mắt cậu đã không được nhìn thấy từ rất nhiều năm rồi.
Đây thật sự là liếc mắt nhìn một cái lại ít đi một chút, nếu phải so sánh, rõ ràng con trai của mình có chịu khổ một chút cũng không tính là gì.
Người có thể chịu mọi khổ cực mới có thể là người trên người.
Núi Lưỡng Giới!
Từng đạo sóng năng lượng khủng bố lan tràn khắp chung quanh, khiến không ít người đang ở trên chiến trường phải ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi kia, bọn họ hiểu, đây là cường giả Thiên Cấp của song phương đang giao thủ.
Chỉ có điều cho dù là giới tu luyện phương Đông hay là liên minh phương Tây, đều đã lâu không xuất động cường giả Thiên Cấp, vì sao đột nhiên lại bùng nổ trận chiến giữa các cường giả Thiên Cấp vậy?
"Không biết mấy lão già phương Tây muốn làm gì? Không lẽ bọn họ muốn khai chiến toàn diện sao?"
Trên ngọn núi, mấy vị cường giả Thiên Cấp của giới tu luyện phương Đông nhìn sáu vị cường giả Thiên Cấp đang đối chiến trên chiến trường, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, liên minh phương Tây không nói một tiếng đã đột nhiên xuất động ba vị cường giả Thiên Cấp, thật sự là quá quái dị.
"A, rút lui rồi?"
Mấy phút đồng hồ sau, ba vị cường giả Thiên Cấp của liên minh phương Tây đột nhiên rút lui rời khỏi chiến trường, điều này khiến giới tu luyện phương Đông càng thêm buồn bực.
"Dương đông kích tây, liên minh phương Tây quả thật là giỏi tính toán."
Một vị cường giả Thiên Cấp từ trên chiến trường lui về hừ lạnh một tiếng, mà sau khi nghe thấy những lời vị cường giả ấy nói, những cường giả Thiên Cấp khác đều cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, nếu thật sự là dương đông kích tây những nơi khác hẳn phải truyền đến tin tức có cường giả của liên minh phương Tây xâm lấn mới đúng.
"Lúc trước có người tu luyện phương Tây lẻn vào sòng bài của lão phu, chẳng qua chỉ là mấy tên cường giả Địa Cấp, lại thêm lão phu vội vã tới chiến trường nên không tự mình ra tay, nghĩ đến rất có thể nguyên nhân khiến cường giả Thiên Cấp của liên minh phương Tây đột nhiên tập kích có liên quan tới chuyện đột nhập vào sòng bạc ấy."
Vị cường giả Thiên Cấp này chính là một trong những chỗ dựa sau lưng của sòng bạc kia, chẳng qua mặc dù hắn có suy đoán như vậy nhưng chính hắn cũng không đặt vấn đề này vào trong lòng, bởi vì hắn luôn cảm thấy nguyên nhân này thật sự khó mà có thể tin tưởng nổi.
Liên minh phương Tây xuất động mấy vị cường giả Thiên Cấp chính là vì yểm hộ cho mấy vị cường giả Địa Cấp chạy trốn, tựa hồ có hơi đại tài tiểu dụng.
...
Khu vực liên minh phương Tây!
"Đa tạ hai vị ra tay giúp đỡ, phần nhân tình này ta sẽ bẩm báo với tộc trưởng."
"Khách khí, tiểu công chúa có thể bình an trở về chúng tôi đã rất vui mừng rồi."
Ba vị cường giả của liên minh phương Tây đại chiến với cường giả Thiên Cấp của phương Đông lúc trước, có một ông lão biểu thị ý cảm kích đối với hai ông lão còn lại, sau đó lập tức rời khỏi đây đi tới một tòa trang viên.
"Công chúa, người không sao chứ?"
"Công chúa, người khiến ta vội muốn chết, đều tại ta vô năng không thể bảo vệ tốt cho công chúa, ta xin cam nguyện bị phạt."
Trong trang viên, vị thiếu nữ tóc vàng kia mặt không thay đổi nhìn đám người đang quỳ ở dưới đất, từ tốn nói: "Chuẩn bị xe cho ta, ta muốn rời khỏi nơi này."
Trong trang viên, mấy chiếc xe xa hoa đã được chuẩn bị tốt, sau khi thiếu nữ tắm xong đã đổi một bộ váy áo sạch sẽ, leo lên một chiếc xe dã ngoại, mà trước sau chiếc xe dã ngoại này đều có một chiếc xe con, trên chiếc xe con phía trước có chứa một vị cường giả Thiên Cấp, mà xe ở phía sau lại là bốn vị cường giả Địa Cấp hậu kỳ.
"Này, tôi đã bị bắt làm tù binh rồi sao?"
Lúc Phương Thời tỉnh lại phát hiện bản thân mình đang ở trên xe, trên tay còn bị buộc đeo khóa tỏa linh, mà ở trước mặt cậu bé, thiếu nữ tóc vàng kia đang đưa tay cầm lấy một quyển sách, mà cậu thì ngẩng đầu nhìn về phía cô bé.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ khuôn mặt thiếu nữ đã khôi phục bình thường, đó là một khuôn mặt tinh xảo, da thịt trắng nõn như búp bê, lúc này hai hàng mi trên đôi mắt màu xanh đậm giật giật, phảng phất như một vị thiên sứ.
Chẳng qua Phương Thời sẽ không cho rằng đối phương là thiên sứ, phương Đông cùng phương Tây là đối thủ, mặc dù cậu không biết rõ vì sao đối phương lại không giết chết chính mình, thế nhưng điều đó vẫn không thể thay đổi sự thực lúc này cậu bé là tù nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận